Nhưng anh vẫn cố nhẫn nhịn.
Nếu mà cãi nhau với Ngụy Tiêu, chẳng khác nào tự biến mình thành gã đàn ông nhỏ nhen.
Nghĩ đến đây, Kỷ Diễm hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, rồi dùng điện thoại của Tiền Ngân Tử tìm một trang web mai mối, gửi cho Ngụy Tiêu kèm lời nhắn: [Trang web này khá ổn, bên trong có rất nhiều cô gái phù hợp với cậu, cứ chọn lấy một người đi.]
Đúng là tuyệt chiêu hạ sát.
Kỷ Diễm nhìn thấy biểu tượng tin nhắn Ngụy Tiêu hiện lên sáu dấu chấm lửng, tâm trạng anh thoải mái hơn hẳn.
…
Tiền Ngân Tử quấn khăn tắm bước ra, vừa mới tắm thì phát hiện mình đã đến kỳ.
Cũng tốt, nhân dịp này tu dưỡng một chút.
Dạo gần đây hoạt động quá mạnh mẽ, bây giờ cũng có thời gian để nghỉ ngơi và chăm sóc bản thân.
Kỷ Diễm nhìn thấy cô lấy ra thứ gì là biết ngay, có lẽ anh cũng nên tạm thời tu thân dưỡng tính một thời gian.
Tiền Ngân Tử thay quần áo rồi ra, nhìn thoáng qua lịch sử trò chuyện trong điện thoại.
Kỷ Diễm quả thật rất giỏi trong việc chọc tức người khác.
Đúng là hai lần từ chối Ngụy Tiêu một cách thẳng thừng.
Tiền Ngân Tử sẽ không bao giờ đi làm ở những nơi mà Ngụy Tiêu giới thiệu.
Chơi điện thoại một lát, chờ Kỷ Diễm tắm xong ra, cô đặt điện thoại xuống chuẩn bị đi ngủ.
Kỷ Diễm nằm xuống cạnh cô.
Ngay khi Tiền Ngân Tử sắp chìm vào giấc ngủ, Kỷ Diễm đột nhiên lên tiếng: “Anh cũng có thể giới thiệu công việc cho em.”
Tiền Ngân Tử mở to mắt, đối diện anh: “Anh cũng định giới thiệu em lên trang mai mối sao?”
Kỷ Diễm trầm mặc, tắt đèn ôm cô vào lòng ngủ.
…
Tiền Ngân Tử tìm việc thêm một thời gian, cuối cùng cũng tìm được một công việc ưng ý.
Chỉ là khoảng cách đến nhà Kỷ Diễm có chút xa.
Đi tàu điện ngầm từ nhà đến chỗ làm khá xa, nếu để Kỷ Diễm đưa đón, cũng rất tốn thời gian. Hơn nữa, công ty mới của cô và công ty Kỷ Diễm lại ở hai hướng hoàn toàn trái ngược.
Đưa cô đến xong, rồi lại đi làm, quả thật quá mất thời gian.
Thêm vào đó, khoảng cách xa, phải dậy sớm đi làm rất khổ.
Vốn đi làm đã đủ mệt, giờ lại phải dậy sớm nữa, đúng là khổ càng thêm khổ. Tiền Ngân Tử sợ bản thân sẽ không kiên trì nổi.
Hơn nữa, cô không muốn mỗi ngày Kỷ Diễm lái siêu xe đưa đón mình, lo rằng sẽ gặp phải tình huống đồng nghiệp bàn tán.
Dù sao cũng chỉ là những người làm công bình thường, trong lòng ai mà chẳng có những suy nghĩ ghen tỵ.
Tiền Ngân Tử định tự mình đi tàu điện ngầm đến công ty, nhưng thời gian di chuyển quá dài.
Cô cân nhắc, hay là thuê một căn hộ gần công ty để có thể ngủ thêm chút buổi sáng.
Gần đây, cô đang tìm phòng trọ.
Trước đây, cô đồng ý sống cùng Ngụy Tiêu là vì nhà của Ngụy Tiêu cách chỗ làm của cô rất gần, chỉ cần đi hai trạm tàu điện ngầm là đến nơi.
Hơn nữa, lúc đó Tiền Ngân Tử vừa tốt nghiệp, lương không cao, muốn thuê phòng gần công ty cũng không kham nổi.
Thành phố lớn, giá nhà đắt đỏ. Dù có chia sẻ phòng với người khác, thuê một phòng nhỏ cũng tốn không ít tiền.
Ngụy Tiêu bảo cô chuyển đến sống cùng anh, cô sẽ có phòng riêng và không cần trả tiền thuê.
Phòng của Ngụy Tiêu nằm trong khu đắt đỏ, ngay cả khi chia sẻ với người khác thì cũng phải mất khoảng 6,000 tệ. Tiền Ngân Tử nghĩ có lợi thì tại sao không tận dụng.
Thế nên cô mới chuyển đến sống cùng Ngụy Tiêu, thực chất chẳng khác nào bạn cùng phòng miễn phí.
Những năm qua, cô không phải trả tiền thuê nhà, nhờ vậy tích cóp được không ít.
Bây giờ muốn đổi chỗ, ở gần công ty hơn, gánh nặng chi phí cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Gần đây cô đã liên hệ với môi giới bất động sản để chuẩn bị đi xem nhà.
Tuần sau cô sẽ bắt đầu công việc mới, định sắp xếp mọi thứ ổn thỏa trong tuần này, dọn đồ chuyển đến, như vậy đi làm sẽ tiện hơn.
Buổi tối khi Kỷ Diễm tan làm về, Tiền Ngân Tử nói với anh việc mình muốn dọn ra ngoài.
Ngày mai cô sẽ đi xem nhà, nếu thấy hợp, cô sẽ thuê rồi chuyển đến ở.
Dù sao hai người vẫn chưa kết hôn, chỉ là quan hệ yêu đương, mỗi người có không gian riêng cũng tốt.
Nhưng… Kỷ Diễm nghe xong, bình tĩnh suy nghĩ rồi khuyên: “Em không cần tìm phòng.”
Tiền Ngân Tử nghi hoặc: “Tại sao?”
Kỷ Diễm: “Anh sẽ mua một căn hộ gần công ty mới của em, em không cần thuê, chúng ta sẽ cùng chuyển đến đó ở.”
Tiền Ngân Tử: “…”
Kỷ Diễm chỉ muốn sống chung với cô, dù là vấn đề đi lại hay bất cứ gì khác cũng không quan trọng. Phòng ở có thêm một căn nữa cũng chẳng sao, mua thêm là được, cùng nhau chuyển đến.
Tiền Ngân Tử nhìn Kỷ Diễm rất nghiêm túc.
Anh thậm chí còn lấy điện thoại ra, gọi cho môi giới chuẩn bị mua nhà. Tiền Ngân Tử giật mình, vội vàng ngăn lại: “Không phải, Kỷ Diễm, anh đừng đùa, anh thật sự định mua nhà ở gần đó sao? Chỗ này đang ở tốt thế này, hơn nữa nơi đó cách xa công ty của anh. Thời gian di chuyển của em ngắn lại, nhưng anh sẽ phải đi rất xa, không cần thiết đâu. Em sẽ tìm một chỗ ở khác, cuối tuần sẽ về bên anh, như vậy không phải được rồi sao?”
Từ việc mỗi ngày đều có thể dính lấy nhau, biến thành chỉ có thể gặp hai ngày cuối tuần, chẳng phải là muốn giết anh sao?
Kỷ Diễm chịu không nổi.
Thời gian đi lại dài có là gì đâu, anh có thể chấp nhận.
Nhưng điều anh không chấp nhận được là Tiền Ngân Tử muốn dọn ra ở riêng, hai người còn muốn sống xa nhau, điều này chẳng khác nào yêu xa sao?
Nghĩ đến đây Kỷ Diễm đã thấy đau khổ.
“Không được, anh không chịu nổi chỉ có thể gặp em cuối tuần, vậy ngày thường anh làm gì, tu hành như hòa thượng sao? Yêu xa cũng không đau khổ bằng thế này.”
Tiền Ngân Tử: “…”
Nhìn thấy Kỷ Diễm nghiêm túc như vậy, Tiền Ngân Tử bực mình, đè tay anh xuống, giọng nói hung dữ: “Không được mua. Không cần vì chuyện này mà mua thêm một căn nhà nữa, tiền nhiều cũng không phải để đốt như thế.”
Kỷ Diễm thấy cô giận.
Anh đâu phải không biết thương lượng, nếu cô giận thì anh nhượng bộ một bước.
“Được, không mua nữa, nhưng em tìm một căn phòng rộng hơn, anh sẽ cùng em chuyển đến. Không mua, nhưng thuê thì được chứ?”
Tiền Ngân Tử: “…”
Nếu anh cũng dọn đến ở chung thì chẳng khác nào ban đầu. Chỉ là người chịu khổ từ cô đổi thành Kỷ Diễm.
Anh mỗi ngày đi lại vẫn sẽ lâu hơn cô, dù thế nào cũng mệt hơn.
Tiền Ngân Tử cảm thấy đề nghị này không thành vấn đề, yêu đương chưa kết hôn thì nên có không gian riêng để mới mẻ, bọn họ mới ở cùng nhau, dính lấy nhau mỗi ngày như vậy, lâu dài sẽ ngán nhau mất.
“Kỷ Diễm, em nghĩ chúng ta nên thử xem, không cần phải như trước, mỗi ngày đều ở cùng nhau. Chúng ta chỉ đang yêu, có thể cho nhau chút không gian riêng. Cả hai đều bận công việc, cuối tuần gặp nhau hẹn hò, không tốt sao?”
Kỷ Diễm trầm mặc một lúc, không chắc chắn lại có chút lo lắng hỏi cô: “Em chê anh phiền sao?”
Tiền Ngân Tử: “…”
Mới ở bên nhau bao lâu, đã chê anh phiền?
Muốn có tự do?
Tiền Ngân Tử buồn cười, nhéo má anh nói: “Kỷ Diễm, trước kia em không nhìn ra là anh có chứng bệnh nghiện yêu nghiêm trọng như vậy đâu.”
Kỷ Diễm: “…”
Tiền Ngân Tử đã quyết định, không đôi co với anh nữa, trực tiếp chốt hạ: “Làm theo lời em đi. Em thuê phòng ở, hai người sẽ có thêm thời gian riêng tư. Cứ như vậy mà làm.”
Kỷ Diễm: “…”