• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiền Ngân Tử bị sa thải, được thông báo sẽ nhận khoản bồi thường nên ra đi nhẹ nhàng.

Khi cô đang thu dọn đồ đạc, một số đồng nghiệp tò mò hỏi: “Tiền Ngân Tử, cậu nghỉ việc rồi, sau này còn muốn tìm việc khác không?”

Tiền Ngân Tử liếc nhìn người vừa hỏi, mỉm cười: “Không tìm đâu, mình về làm bà nội trợ toàn thời gian. Bạn trai bảo làm việc vất vả quá, mỗi tháng sẽ cho mình 300,000 tệ tiền tiêu vặt, bảo mình đừng đi làm nữa. Mình cũng thấy hợp lý, công việc này mệt mỏi quá, vẫn là về nhà chăm sóc chồng thôi.”

Lời nói mang tính “kiều thê văn học” đôi khi rất hiệu quả.

Cô không cần phải đi làm, có chồng nuôi dưỡng, tự nhiên khiến nhiều người ghen tỵ đến phát hờn. Mấu chốt là, mỗi tháng cô nhận được 300,000 tệ, còn công việc này dù làm đến kiệt sức một năm cũng chưa chắc đã kiếm được số tiền đó.

Câu nói vừa thốt ra, cả văn phòng lặng ngắt như tờ, có người ghen ghét, có người hâm mộ.

Cô chỉ cần buông một câu là đã hả lòng hả dạ.



Sau khi nghỉ việc, Tiền Ngân Tử nằm lì trên giường ba ngày.

Không chịu ngồi yên được lâu, cô lại bắt đầu tìm công việc khác.

Nhưng có lẽ vì đây là thời điểm cao trào của mùa tốt nghiệp, hơn nữa tình hình thị trường không tốt, nên tìm việc có phần khó khăn.

Cô gửi rất nhiều bản lý lịch nhưng chỉ có một hai nơi hồi âm.

Kỷ Diễm vẫn phải đi làm, Tiền Ngân Tử tất nhiên không muốn phiền anh đưa đón, cũng không muốn để anh cùng cô đi phỏng vấn.

Cô không dám để chuyện lần trước lặp lại, từ chối Kỷ Diễm đưa đi.

Cô tự mình bắt tàu điện ngầm.

Hôm nay sau khi phỏng vấn xong, cảm giác cũng không tệ, vẫn còn thời gian nên cô ghé vào một quán cà phê để ngồi uống, tiếp tục gửi thêm vài bản lý lịch nữa.

Không ngờ tại đây lại gặp Ngụy Tiêu.

Nhìn thấy cô, Ngụy Tiêu thoáng ngạc nhiên, tiến lại gần chào hỏi: “Tiền Ngân Tử.”

Tiền Ngân Tử nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, ngẩng đầu lên nhìn.

Ngụy Tiêu xác nhận là cô xong lập tức muốn ngồi xuống bên cạnh.

Tiền Ngân Tử liếc nhìn, nhàn nhạt đáp: “Có người rồi.”

Ngụy Tiêu bật cười: “Chỉ có một ly cà phê thôi, làm gì có ai hết mà? Chẳng lẽ không muốn gặp lại anh sao? Người ta nói sau khi chia tay vẫn có thể làm bạn, chúng ta đã chia tay, nhưng hiện tại ngay cả bạn bè cũng không thể làm sao?”

Tiền Ngân Tử: “…”

“Hay là, em sợ Kỷ Diễm nổi giận? Đúng nhỉ, cậu ta là người hay ghen. Em không phải sợ cậu ta phát hiện ra em gặp anh nên sẽ giận chứ? Tiền Ngân Tử, sao em lại tam tòng tứ đức như thế. Không được đâu, nghe lời một người đàn ông quá mức như vậy, em sẽ bị anh ta ăn tươi nuốt sống đấy.”

Tiền Ngân Tử: “… Cút đi.”

Ngụy Tiêu thấy đau lòng, không nói nhiều, nhưng vẫn ngồi xuống đối diện Tiền Ngân Tử. Sợ cô hiểu lầm, anh ta giải thích: “Anh không nói bừa đâu, chỉ là trùng hợp gặp em ở đây nên đến chào hỏi một chút. Dù sao thì chúng ta đã qua rồi, em định cả đời không liên lạc với anh nữa sao?”

Tiền Ngân Tử im lặng.

Ngụy Tiêu đúng là loại người không biết xấu hổ, càng nói với anh, anh ta càng hăng say.

Với loại người như anh ta, chỉ có lạnh nhạt và bạo lực mới hiệu quả.

Ngụy Tiêu thấy Tiền Ngân Tử không để ý, cảm giác trong lòng như bị chặn lại, cực kỳ khó chịu.

“Em thật sự không thích anh đến vậy sao? Hôm nay anh đến đây là để bàn công chuyện, dạo này anh thay đổi nhiều lắm, thật sự nghiêm túc làm việc.”

Tiền Ngân Tử vẫn không đáp lại.

Ngụy Tiêu nhìn cô chăm chú gửi lý lịch, nghĩ đến chuyện gần đây cô thất nghiệp, tiến lại gần, hỏi: “Anh nghe nói em thất nghiệp, nếu không thì đến công ty nhà anh làm đi? Lương em trước kia bao nhiêu, anh sẽ trả em đúng bằng hoặc hơn.”

Tiền Ngân Tử nghe vậy, ngước lên nhìn anh ta, tò mò hỏi: “Thế nếu tôi đến công ty nhà anh, tôi sẽ làm chức gì?”

Nghe được câu hỏi này, Ngụy Tiêu hào hứng hẳn, còn tưởng Tiền Ngân Tử đồng ý.

Anh ta nghĩ ngợi một lát, rồi nói: “Nếu không… làm trợ lý cho anh? Hoặc là thư ký?”

Tiền Ngân Tử: “…”

Ngụy Tiêu thấy biểu cảm không mấy hài lòng của cô, vội bổ sung: “Nếu em thấy không ổn, anh sẽ sắp xếp cho em làm chủ quản, hoặc giám đốc bộ phận, hoặc em muốn làm gì thì cứ nói, tùy em chọn. Với quan hệ của chúng ta, đưa em vào công ty đâu có khó gì. Em đi xin việc ở công ty khác, gặp đủ loại rắc rối làm gì, đến công ty nhà anh đi, ngày mai có thể bắt đầu ngay.”

Tiền Ngân Tử chịu không nổi nữa, trên tay vừa vặn có cuốn sách dày, cô ném thẳng vào đầu Ngụy Tiêu.

Cô hận không thể đập cho anh ta vỡ đầu.

Ngụy Tiêu đau đớn ôm đầu: “Đau đau đau, anh sai rồi, không đi thì không đi, cũng không cần phải đánh người như vậy.”

Tiền Ngân Tử cảnh cáo: “Cút đi, hoặc im miệng lại, tôi không muốn nghe thấy giọng của anh nữa.”

Sợ bị bạo lực, Ngụy Tiêu không dám nói thêm gì, chỉ ngồi đó uống cà phê.

Anh ta cũng có việc cần làm.

Ngồi cạnh Tiền Ngân Tử, anh ta cũng muốn cho cô thấy anh ta hiện tại nghiêm túc làm việc, tuyệt đối không thua kém Kỷ Diễm.

Kỷ Diễm làm được, anh ta cũng có thể.

Tiền Ngân Tử bị Kỷ Diễm mê hoặc, chẳng lẽ không bị anh ta hấp dẫn sao?

Ngụy Tiêu từ trước đến giờ luôn âm thầm so kè với Kỷ Diễm, hiện tại vẫn vậy.

Anh ta muốn cho Tiền Ngân Tử thấy rằng khi anh ta nghiêm túc làm việc cũng rất quyến rũ.

Tiền Ngân Tử nhìn Ngụy Tiêu nghiêm túc làm việc, chỉ thấy anh ta đang ra vẻ, chẳng khác nào người mẫu khoe dáng trên sàn catwalk. Cô không nhịn được bật cười.

Nhìn qua thì có vẻ là làm việc, nhưng không biết còn tưởng anh fa là người mẫu đang phô diễn trang phục.

Ngụy Tiêu thấy cô cười, ngẩn ra hỏi: “Em cười gì?”

Tiền Ngân Tử: “Tôi cười anh đúng là đồ lố bịch.”

Ngụy Tiêu: “…”

Anh ta sốt ruột: “Gì mà lố bịch? Đây là phong thái thường ngày của anh. Em tìm việc bao lâu nay, có nơi nào hồi đáp chưa? Kỷ Diễm thì sao? Anh ta có công ty lớn như vậy, tại sao không cho em vào làm? Anh ta muốn tránh hiềm nghi, hay là không muốn em đến công ty anh ta, sợ người khác biết đến em? Anh ta thật lòng với em hay chỉ đang chơi đùa thôi?”

Tiền Ngân Tử thu dọn đồ đạc, đeo ba lô lên. Trước khi đi, cô cầm ly nước trên bàn hắt thẳng vào mặt Ngụy Tiêu.

Ngụy Tiêu: “…”



Tiền Ngân Tử nhìn đồng hồ, nếu Kỷ Diễm tan làm đúng giờ, họ có thể đi ăn cùng nhau.

Trước giờ đều là Kỷ Diễm tìm cô đi ăn, giờ đến lượt cô.

Tiền Ngân Tử nhắn tin hỏi Kỷ Diễm khi nào anh tan làm.

Kỷ Diễm gửi địa chỉ cho cô.

[Hôm nay ở đây kiểm tra cửa hàng.]

Tiền Ngân Tử nhìn địa chỉ, đúng là trung tâm thương mại này.

Cô chợt nhớ ra, đây là thương trường nhà Kỷ Diễm.

Cô nhớ lần đầu gặp anh cũng là tại thương trường này, chỉ là khi đó Kỷ Diễm không biết.

Nhiều chuyện trùng hợp như vậy, lần trước cô đi tìm việc cũng ở đây, giờ lại đến nữa.

Anh vừa vặn ở đây, thật đỡ tốn công.

Cô nhắn lại: [Em cũng ở đây, mình cùng nhau ăn cơm nhé?]

Kỷ Diễm nói được, bảo cô lên lầu tìm anh.

Tiền Ngân Tử đi lên khu ẩm thực trên lầu.

Kỷ Diễm đứng trước thang máy đợi cô. Thấy cô bước ra, anh kéo tay cô, hỏi: “Em muốn ăn gì? Hôm nay nghe em quyết định.”

Tiền Ngân Tử nhìn thấy tâm trạng của anh không tốt, giọng nói có chút uể oải.

“Gì cũng được, tùy em quyết định đi.”

Tiền Ngân Tử nhận ra anh có gì đó không ổn: “Ở công ty có chuyện sao?”

Kỷ Diễm lắc đầu: “Không có, muốn ăn gì?”

Không phải chuyện công ty, vậy là chuyện gì khiến anh buồn bực như vậy?

Tiền Ngân Tử tò mò, ghé sát tai hỏi: “Có phải anh đến kỳ đổi trứng không?”

Kỷ Diễm: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK