• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiền Ngân Tử hẹn gặp Ngụy Tiêu chỉ để nói rõ ràng mọi chuyện, không định ăn uống gì mà chỉ muốn giải quyết nhanh chóng.

Cô nhìn thẳng vào Ngụy Tiêu, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu tâm can anh ta.

Ngụy Tiêu cảm thấy hơi lo lắng.

“Sao em nhìn anh vậy?”

Anh ta lo lắng, vuốt mũi, sợ rằng Tiền Ngân Tử đã phát hiện ra mình bỏ thuốc vào ly nước.

Tiền Ngân Tử thở dài: “Ngụy Tiêu, anh bao nhiêu tuổi rồi? Sao vẫn còn ấu trĩ thế này? Anh lớn từng này rồi, số phụ nữ từng qua lại không cả ngàn thì cũng mấy trăm không phải sao?”

Nghe vậy, Ngụy Tiêu tức muốn ngất, vội vàng thanh minh: “Làm gì nhiều như thế! Anh đâu có qua lại nhiều… chỉ… vài người thôi…”

Tiền Ngân Tử nhìn anh ta, không nói một lời.

Ngụy Tiêu càng cảm thấy lúng túng: “Có lẽ… mười mấy người…”

Tiền Ngân Tử vẫn giữ ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta.

Cuối cùng, Ngụy Tiêu thừa nhận: “Thôi được, có lẽ vài chục người.”

Tiền Ngân Tử khẽ cười: “Anh từng trải tình trường nhiều như thế, phụ nữ nào cũng không phải đối thủ của anh. Thế nhưng chỉ vì tôi chia tay mà anh nổi điên, nhốt mình trong nhà, bỏ bê công việc. Phản ứng này có quá lớn không? Tôi thấy anh đâu có yêu tôi đến mức đó. Nếu anh thật sự yêu tôi, lỡ có ai đó cầm dao đâm tôi, anh có dám lao vào cứu tôi không?”

Câu nói khiến Ngụy Tiêu sững người.

Anh ta chưa từng nghĩ về chuyện này.

Thực lòng mà nói, anh ta cũng không biết liệu có cứu được cô không nếu chuyện đó xảy ra.

Nhưng có lẽ anh ta sẽ, dù sao thì cũng không thể để phụ nữ gặp nguy hiểm.

Ngụy Tiêu định nói gì đó, nhưng Tiền Ngân Tử tiếp tục: “Thay vì nói anh đau khổ vì bị tôi bỏ, sao không thừa nhận rằng anh đang tự ti? Anh tức giận vì thua Kỷ Diễm.”

Nghe vậy, Ngụy Tiêu tức tối: “Em nói cái gì vậy, Tiền Ngân Tử?”

Nhìn Ngụy Tiêu giận dữ, Tiền Ngân Tử biết mình đã đoán đúng.

Đàn ông cũng chẳng khác phụ nữ là bao, sau khi chia tay luôn cảm thấy ghen tức khi người cũ tìm được một người tốt hơn mình.

Ngụy Tiêu cũng không ngoại lệ.

Anh ta tức giận vì biết mình không thể so sánh với Kỷ Diễm.

Ngay từ nhỏ, Ngụy Tiêu đã luôn bị đem ra so sánh với Kỷ Diễm. Không chỉ anh ta, mà tất cả những người trong cùng vòng quan hệ đều ghen tị với Kỷ Diễm. Vì Kỷ Diễm luôn được coi là chuẩn mực, là người mà mọi người đều muốn so bì.

Bố mẹ thường nói: “Kỷ Diễm giỏi lắm, phải nhìn nó mà học tập.”

Ngụy Tiêu cũng luôn âm thầm so sánh mình với Kỷ Diễm.

Cuối cùng, Kỷ Diễm là người sống ở một tầm cao mà Ngụy Tiêu không bao giờ đạt tới.

Nếu Tiền Ngân Tử chọn một người đàn ông bình thường, không bằng Ngụy Tiêu, anh ta đã không tức giận đến vậy. Anh ta tự tin mình hơn người đó, có khi còn cảm thấy Tiền Ngân Tử không biết nhìn người.

Nhưng khi cô chọn Kỷ Diễm – người đàn ông vượt trội hơn anh ta gấp nhiều lần, nên mới khiến anh ta tức giận. Vì anh ta biết mình không thể sánh bằng, và điều đó càng khiến anh ta cay đắng, biết mình đã thua hoàn toàn trước Kỷ Diễm.

Vì thế, Ngụy Tiêu không ngừng nổi giận.

Đàn ông, đôi khi chỉ vì lòng tự ti hay cái tôi quá lớn mà tự làm khổ mình.

Lời nói của Tiền Ngân Tử như lột trần nỗi xấu hổ trong lòng Ngụy Tiêu.

Anh ta không nói được gì thêm.

Tiền Ngân Tử cũng không muốn nói nữa. Cô chuẩn bị rời đi.

“Bố mẹ anh không muốn thấy anh tự hủy hoại bản thân nên mới nhờ tôi đến để khuyên anh, mong anh tỉnh táo lại. Nhưng thực sự, chuyện của anh tôi không muốn quản. Tôi đã nói hết rồi, nếu anh muốn tiếp tục sa đọa thì cứ tiếp tục, dù sao từ đầu anh cũng không bằng Kỷ Diễm, và sau này cũng sẽ không bao giờ bằng anh ấy.”

Tiền Ngân Tử hiểu quá rõ Ngụy Tiêu, biết chính xác những gì có thể kích thích anh ta.

Những lời nói như vậy khiến Ngụy Tiêu suýt bật khóc.

“Tiền Ngân Tử, em không thể nói nhẹ nhàng hơn chút sao? Động viên anh đi làm cũng được mà, sao cứ phải nói những lời khiến anh cảm thấy mình chẳng ra gì?”

Tiền Ngân Tử đáp: “Tôi không hạ thấp anh, chỉ là nói sự thật thôi.”

Ngụy Tiêu: “…”

Tiền Ngân Tử xách túi định rời đi, nhưng đột nhiên cảm thấy choáng váng, mắt tối sầm, cơ thể dường như sắp ngã xuống.

Trước khi ngất, cô nhìn ly nước trên bàn, chợt nghĩ ra điều gì đó, cô quay sang nhìn Ngụy Tiêu, nhưng chưa kịp nói một lời thì đã ngất lịm.

Ngụy Tiêu nhìn Tiền Ngân Tử ngã gục trên bàn, thở dài.

Anh ta không biết mình đang làm gì.

Rốt cuộc anh ta đang làm gì vậy?

Ngụy Tiêu điên rồi. Tiền Ngân Tử nói đúng, anh ta luôn âm thầm so bì với Kỷ Diễm, nhưng biết rằng mình không thể thắng được Kỷ Diễm, mọi thứ đều không bằng anh. Ngay cả người con gái anh ta thích cũng bị Kỷ Diễm cướp mất.

Anh ta còn cố giữ vẻ cao ngạo, nhưng thực ra chẳng thể nào so được với Kỷ Diễm.

Tuy nhiên, trên giường thì sao? Anh ta từng có nhiều phụ nữ, kỹ năng không phải là tệ, chắc chắn phải hơn Kỷ Diễm – người chẳng có kinh nghiệm gì.

Tiền Ngân Tử chọn Kỷ Diễm vì cô chưa từng biết cảm giác thực sự trên giường. Nếu anh ta có thể làm cô thỏa mãn, liệu cô có thay đổi quyết định không?

Nhưng…

Sau khi bị Tiền Ngân Tử mắng một trận, Ngụy Tiêu cảm thấy mình thật ngốc.

Không chỉ ngốc, mà còn hèn hạ.

Anh ta sắp khóc, những lời cô nói khiến anh ta cảm thấy bản thân chẳng ra gì.

Ngụy Tiêu tự trách mình, cảm thấy bản thân thật đáng thương, sao có thể nghĩ ra kế sách đê tiện như vậy.

Nếu anh ta thật sự làm như vậy, chắc chắn Tiền Ngân Tử sẽ hận anh ta suốt đời.

Đúng lúc này, điện thoại của Tiền Ngân Tử đổ chuông.

Ngụy Tiêu nhìn qua, thấy là Kỷ Diễm gọi.

Anh ta bắt máy.

Kỷ Diễm lo lắng hỏi ngay: “Có chuyện gì không? Thằng khốn đó có làm gì em không?”

Kỷ Diễm thực sự quan tâm, chỉ vừa rời đi một lúc mà đã kiểm tra ngay.

Ngụy Tiêu cố tình trêu tức anh: “Có, bọn tôi đã hôn nhau.”

Không cần tưởng tượng cũng biết Kỷ Diễm đang phát điên lên ở đầu dây bên kia.

Ngụy Tiêu cảm nhận được sự tức giận trong từng hơi thở của Kỷ Diễm.

Anh ta trêu thêm: “Đùa thôi, không có hôn, chỉ là ôm thôi.”

Kỷ Diễm nghiến răng: “Mày đợi đó!”

Kỷ Diễm chắc chắn sẽ đến tìm anh ta.

Ngụy Tiêu không còn gì để mất, anh ta chờ Kỷ Diễm đến.

Trước đó Tiền Ngân Tử đã gửi cho Kỷ Diễm địa chỉ, nên anh đến rất nhanh.

Khi đến, nhìn thấy Tiền Ngân Tử ngất xỉu trên bàn, Kỷ Diễm hoảng hốt, vội bế cô lên, ánh mắt giận dữ nhìn Ngụy Tiêu: “Cô ấy bị sao? Mày đã làm gì cô ấy?”

Ngụy Tiêu cười khẩy: “Ai mà biết được, có lẽ còn nhỏ nên bạ đâu ngủ đấy thôi.”

Kỷ Diễm: “…”

Kỷ Diễm đặt Tiền Ngân Tử xuống, định ra tay đánh Ngụy Tiêu.

Ngụy Tiêu bị Kỷ Diễm túm cổ áo, anh ta ngẩng đầu chỉ về phía camera giám sát.

“Mày định đánh tao à? Nếu vậy đêm nay tao sẽ phải ngồi trong đồn cảnh sát vì chuyện này, Tiền Ngân Tử là người gọi tao đến.”

Bộ dạng hèn hạ của Ngụy Tiêu khiến Kỷ Diễm càng thêm bực tức. Anh thực sự muốn đánh, nhưng khi nhìn thoáng qua camera lại phải dừng lại.

Nếu đánh thật, chắc chắn Ngụy Tiêu sẽ báo cảnh sát. Cái loại người này.

Kỷ Diễm vốn định đấm, nhưng cuối cùng chỉ có thể nén giận, biến cú đấm thành một cái tát mạnh vào mặt Ngụy Tiêu.

Ngụy Tiêu: “…”

Ngụy Tiêu ngạc nhiên, không nói nổi lời nào. Kỷ Diễm ôm Tiền Ngân Tử rời đi.



Kỷ Diễm đặt Tiền Ngân Tử lên ghế xe, nhưng cô đột nhiên tỉnh lại. Đôi mắt mở to, khuôn mặt đỏ bừng. Cô nắm lấy cổ áo Kỷ Diễm, kéo anh lại gần.

“Kỷ Diễm, em nóng quá, cơ thể em khó chịu quá… em muốn…”

Kỷ Diễm: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK