Mục lục
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phút chốc, những tia chớp màu lam lóe lên sáng rực. Chúng như một con rồng bay trên trời đang phi xuống, tiếng sấm gào thét rung trời.Trong nháy mắt, con rồng đó đáp xuống, giương nanh múa vuốt xé toạc không gian màu đen đang bao trùm, trả lại cho không gian như nó vốn có.

Tiếng gào thét của rồng vút bay trên bầu trời vang lên ầm ầm.Chỉ nghe thấy trên bầu trời vang lên một tiếng động lớn, Mộc Hoàng tay cầm kiếm chống lại Á Phi tà ác kia, sấm chớp rung trời.

Ngay sau đó, một khe hở trên trời bị xé toạc xuống xuất hiện.

Ánh sáng lóe ra từ khe hở đó, bầu trời đêm lại một lần nữa được bao phủ bởi ánh trăng như ngọc.

Một kiếm của Mộc Hoàng chém vào bóng tối đang bao phủ lên cảnh vật.

Từ khe hở đó, vết nứt lan rộng, dần dần không gian màu đen này hoàn toàn sụp đổ.Phong Vân cùng Mộc Hoàng một lần nữa lại nhìn thấy được ánh sáng.

Á Phi tà ác thấy vậy ánh mắt càng trở nên lạnh lùng, kéo nửa người màu đen đang ở dưới nước sau đó bay lên không trung.

Đồng thời, các sinh vật, cây cối lúc trước bị khói đen làm cho héo rũ cũng bắt đầu tỏa ra khói đen.

Bọn chúng đã bị đồng hóa .

“Đứng hoảng sợ.” Mộc Hoàng thấy vậy ánh mắt càng lạnh lùng hơn, trầm giọng nói với Phong Vân ở phía sau ba chữ. Sau đó hắn từng bước từng bước lao ra khỏi rào chắn, bước tới gần nơi Á Phi tà ác kia đang đứng trên không.

“Linh lực tự nhiên vốn là khắc tinh của linh lực hắc ám, ngươi lại đứng phía sau để kẻ khác bảo vệ, ngươi không thấy mất mặt sao?”

Ngay khi Mộc Hoàng vừa dứt lời, một giọng nói đột nhiên vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.

Phong Vân quay đầu nhìn quanh, Á Phi ở lùm cây cách đó không xa chậm rãi đi ra. Gương mặt bình tĩnh của hắn gắt gao nhìn chằm chằm ảo ảnh đang đối đầu với Mộc Hoàng trong không trung, trong mắt hiện lên sự chán ghét.

“Dám giả dạng thành hình dạng của ta, ngươi muốn chết sao.”

Á Phi nhìn ảo ảnh kia, trong mắt hiện lên sát khí.

Sau đó quay sang nói với Phong Vân:“Nhìn cái gì vậy, mấy ngày nay ngươi được dạy dỗ cái gì, sao lúc này không đem ra sử dụng”.

Vừa dứt lời, Á Phi liếc mắt nhìn Mộc Hoàng một cái.

“Lôi điện lực là linh lực của Thiên địa, nó mạnh mẽ hơn Tự nhiên lực, nó sinh ra, nuôi dưỡng Tự nhiên lực.Khi đối kháng với Lực Hắc ám, linh lực Thiên địa của Lôi điện lực có thể hỗ trợ……”

Một giọng nói thản nhiên mà giận dữ vang lên trong bóng đêm, chỉ cho Mộc Hoàng và Phong Vân cách công thủ như nào, công phòng nhất thể như nào.

Mộc Hoàng và Phong Vân cũng không phải là ngốc, vừa nghe, nháy mắt đã hiểu được.

Lập tức, Mộc Hoàng từng bước ép sát, đánh thẳng vào Á Phi tà ác kia.

Cùng lúc đó, Phong Vân cũng nhẹ nhàng vung song chưởng, lục sắc cỏ cây linh lực trên người nàng phóng ra, bốn phương tám hướng nhanh chóng bị cây cỏ bao phủ.Lục sắc linh lực vừa lướt qua, mặt cỏ héo rũ thành màu đen vừa rồi dần dần hồi sinh.

Đám sương khói cứ quẩn quanh vừa rồi cũng bị chặn lại.Thấy tình cảnh này khí thế của tên Á Phi tà ác kia giảm mạnh.

Một người thủ, một người công. Họ hỗ trợ lẫn nhau,trong thời gian ngắn, linh lực tà ác của tên Á Phi kia đã bị khống chế.

Xa xa, có thể nghe thấy tiếng động của các tinh linh trong bộ tộc, họ đang đến đây.

“Mau khiến hắn hiện nguyên hình, ta muốn nhìn xem ai trong tộc đã giở trò hóa trang này.”

Á Phi vẫn ở bên cạnh, hai tay ôm ngực, ném cho Mộc Hoàng một câu.

Mộc Hoàng nghe vậy nhíu mày cười lạnh:“Ta dựa vào cái gì……”

“Tộc tinh linh thật đáng ghét.” Mộc Hoàng còn chưa kịp nói xong, ảo ảnh kia đột nhiên lạnh lùng ném ra một câu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK