Nghe xong lời nói của nữ mỹ nhân ngư, người đó thản nhiên thu hồi ánh mắt đang nhìn theo Phong Vân biến mất, mặt không chút thay đổi, hắn cất giọng nói, “Cút!”
“A, Lệ Cơ có gì sai sao?” Nữ mỹ nhân ngư sửng sốt hỏi.
“Cô ta vừa vào nơi này mà xem ra còn quen thuộc với nó hơn cả ngươi, con mắt của Lệ Cơ ngươi thật quá tầm thường đấy!” Người tóc đen không trả lời nhưng một mỹ nhân ngư nhìn không rõ mặt ở gian phòng giam cách vách bên trái hắn lại chậm rãi mở miệng.
“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, khả năng quan sát thực đúng là lợi hại!” Một nam nhân tóc đen xinh đẹp tuyệt trần trông giống như một thư sinh ở nhà giam bên phải liền cười khẽ.
Không phải Mặc Xà là tên vô dụng mà là nữ nhân không có linh lực kia quá lợi hại. Vừa vào nơi này cô ta đã tìm được đúng nơi nguy hiểm nhất. Xem ra cô ta cũng không phải loại vô dụng.
Người tóc đen lạnh lùng nằm xuống. Hắn rất muốn xem xem nữ nhân kia đã dám đi vào thì liệu cô ta có khả năng từ nơi ác ma đó mà đi ra không?
Gió vù vù thổi qua, luyện ngục ngập tràn mùi máu me tanh tưởi.
“Hừ!” Trong lúc đó, Á Phi ở bên kia cũng đang theo dõi truyền hình trực tiếp từ chỗ của Mộc Hoàng. Không đợi Á Phi và đám tinh linh chiến đấu lên tiếng, Li Giang đột nhiên hừ một tiếng đánh vỡ không khí trầm mặc.
“Sao vậy?” Á Phi vẫn nhìn tình hình trên núi Vô Kê, lông mày vẫn chưa giãn ra được.
“Lại dám chạy tới gặp kẻ đó, quả nhiên là có âm mưu!” Li Giang lại hừ lạnh một tiếng.
Kẻ đó? Á Phi biết người mà Li Giang nhắc đến là ai. Nghe Li Giang nói xong, hàng lông mày vốn đang nhíu chặt của Á Phi lại càng thêm nhăn lại.
Sao Phong Vân lại tìm được người đó? Nàng ở trong luyện ngục thế nào mà vừa vào đã chạy được đến nơi kia? Nếu trí nhớ của hắn không tồi thì nơi người đó ở là nơi được tộc mỹ nhân ngư trông coi vô cùng nghiêm ngặt.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK