Quan trọng gì nam hay nữ, quan trọng gì nam hay nữ…
Phong Vân phút chốc nắm chặt lấy tay Mộc Hoàng. Đến lúc này mà hắn vẫn không nói nàng là nữ nhân, chuyện giữa hắn và nàng vốn vô cùng chính đáng, hắn…
Hắn đem sóng to gió lớn đổ lên đầu mình và lưu lại cho nàng một con đường thênh thang rộng lớn. Mộc Hoàng! Mộc Hoàng! Kiếp này nàng may mắn biết bao mới có được người thương như hắn. Sóng mắt long lanh, ánh mắt Phong Vân nhìn về phía Mộc Hoàng cơ hồ như muốn hòa tan cả hắn.
Vô cùng nhiệt tình, vô cùng nóng bỏng!
“Cái này… cái này…” Phượng Vũ Phi không dám tin vào tai mình, nàng ta mụ mẫm cả người và chẳng biết phải nói sao nữa.
Mà Phượng Vũ Náo đứng bên cạnh nàng ấy cũng bị dọa cho sốc một trận, hắn vạn phần kinh ngạc nhìn về phía Mộc Hoàng.
Trong chốc lát, tất cả mọi người lại lần thứ hai tĩnh lặng. Ngày hôm nay chỉ sợ là ngày yên tĩnh nhất của người dân Nam Viên.
Chỉ có Ngàn Dạ Cách là nhìn về phía Phong Vân, trong mắt lấp lóe tia sáng nhưng không có vẻ gì là kinh ngạc.
“Có bản lĩnh thì tới đây! Hôm nay chúng ta sẽ làm một ván quyết định thắng thua!” Mộc Hoàng tuyệt đối không bị ảnh hưởng bởi không khí xung quanh, hắn lại gây sự với Phượng Vũ Phi.
Không ai lên tiếng trả lời.
Mộc Hoàng nhíu mày quát, “Cô muốn đấu hay không?”
Vẫn không ai đáp trả, PhượngVũ Phi đã bị chấn động không nhỏ.
Mộc Hoàng thấy vậy liền khoát áo bào rồi lạnh lùng quát một tiếng, “Là cô tự ý từ bỏ, đừng trách bản quân không cho cô cơ hội!” Dứt lời, hắn xoay người kéo Phong Vân sải bước ra khỏi đấu trường thể thao và hướng về phía Đế cung, cũng chẳng thèm coi ánh mắt của ai ra gì. Trông tư thế của hắn lúc này đầy vẻ dù trời có sụp xuống lão tử đây cũng quyết làm theo ý mình.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK