“Không công bằng! Nhưng mà, ta cũng không có lời nào để nói.” Sau một hồi trầm ngâm, Li Giang mới xuất ra một câu. Hắn nói không công bằng vì thực lực của tam vương về căn bản vẫn chưa được thực sự phát huy, mà hắn không còn lời nào để nói bởi vì chiến trường vốn là nơi giết chóc, không thể nói đến chuyện có công bằng hay không. Cho dù ngươi có mạnh hơn đối phương gấp ngàn lần mà đối phương chỉ có một thần khí trong tay thì ngươi cũng phải nằm xuống. Đó là quy tắc rồi. Huống hồ Phong Vân này lại chỉ dựa vào thực lực của chính bản thân mình, tuy rằng loại võ công của nàng có điểm khá quỷ dị. Nhưng mà, đã dựa vào thực lực thì cho dù người ta có cảm thấy không công bằng cũng không thể không phục.
Á Phi nghe thấy thế liền cười cười. Hắn nghiêng đầu nhìn Li Giang, khi thấy Li Giang đang nhíu mày, hắn liền làm một động tác hiếm thấy là vươn tay lên vỗ vỗ lên bả vai Li Giang.
“Ngài hẳn là may mắn rồi, cô ấy càng mạnh thì càng giúp được ngài.” Li Giang nghe được lời nói của Á Phi thì ngẩng đầu liếc Á Phi một cái, trên mặt hiện lên một tia châm chọc. Nhưng cũng hiếm khi hắn lại không nói lại lời nào.
Tiếng nước rào rào, cái lạnh như băng bao trùm lên cảnh vật.
Người ở phía dưới luyện ngục sớm đã không thấy bất cứ màu sắc nào khác ngoài ba luồng linh lực đang dao động trong đó.
Năng lượng của tam vương luyện ngục vẫn nhanh chóng bị Phong Vân cướp đoạt. Ảo ảnh ma thú phía sau lưng bọn họ không cam lòng rống lên thảm thiết, nhưng xem ra vẫn bất lực để mặc Phong Vân từng bước hấp thụ. Những ảo ảnh ma thú này từ từ, chầm chập sắp bị tách ra khỏi cơ thể của ba người.
Nếu bản thể ma thú bị tước đoạt mất, kết cục của tam vương này…
Trên mặt tam vương, mồ hôi từng giọt từng giọt chảy xuống. Vẻ mặt bọn họ lộ rõ sự khiếp sợ, sự hoảng hốt nhưng không hề có sự thỏa hiệp, và cũng không hề che giấu sự tuyệt vọng.
Bọn họ không thoát ra được, không thể thoát ra được.
Luyện ngục chìm trong yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ được tiếng hít thở.
Giữa không gian tràn ngập tiếng hít thở dồn dập, Phong Vân sừng sững đứng một phương bỗng lạnh lùng hỏi, “Có nhận thua hay không?”
Lời này vừa dứt, ánh mắt của cả ba đều trở nên sáng rực. Ý nàng là…
“Bọn ta nhận thua!” Hải Long vừa nhìn Phong Vân vừa lên tiếng trước tiên. Thua là thua, bọn họ không có gì mà không dám thừa nhận.
“Tốt!” Nghe hắn nói thế, sắc mặt của Phong Vân vẫn lạnh như băng nhưng tay nàng lại đột nhiên vung lên. Ngay sau đó, tam vương liền cảm nhận được linh lực bị cướp đoạt của bọn họ nhờ cái vung tay này của Phong Vân bỗng chảy ngược trở lại cơ thể.
Linh lực bị mất đi đột nhiên lại trở về, việc này…
Tam vương đột nhiên kinh hãi.
Trong lúc bọn họ còn đang kinh ngạc, luồng sức mạnh cướp đoạt quỷ dị bên trong luyện ngục bỗng nhiên tiêu tán dưới tay Phong Vân.
“Hừ, cứ như vậy mà tha cho bọn họ à? Đáng tiếc quá, nếu ăn thêm tí nữa thì sẽ to ra thêm một chút đấy!” Tiểu Thực rất không hài lòng.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK