Mục lục
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người Nam Viên thích đánh đấm và càng thích uống rượu gấp nhiều lần. Có phải nam nhân hay không, có được mọi người tán thưởng hay không, ngoại trừ phân cao thấp bằng võ công thì có thể phân biệt bên bàn rượu. Bởi vậy mà Mộc Hoàng chỉ có thể ngồi ở trên cao, trên mặt hàm chứa ý cười nhìn Phong Vân bị cấp dưới của hắn vây quanh mời uống. Đó là vì bọn họ thích nàng cho nên mới tụ lại chỗ nàng. Nếu không thích thì người Nam Viên bọn họ sẽ không thèm liếc mắt để ý đến đối phương một lần. Hắn rất mừng vì Phong Vân của hắn có thể tự mình khiến cấp dưới của hắn và người Nam Viên đều hoan nghênh và yêu thích từ tận đáy lòng.

“Tửu lượng của Phong Vân tốt thật!” Tụ lại ở một góc phía đông bắc trong đại điện huyên náo, đám tinh linh của Á Phi cũng đang vui chơi giải trí vô cùng thoải mái, lúc này, khi nhìn sang Phong Vân, Á Lê líu lưỡi nhận xét một câu. Ít nhất cũng uống đến ba vò mà Phong Vân vẫn không có vẻ gì là có chút men say.

“Tửu lượng của cô ta rất tốt, không cần lo lắng.” Hoàng Kim Sư Tử vừa ôm một cục xương to vừa gặm vừa nói.

“Ta có lo lắng cho cô ấy đâu.” Á Lê vừa lắc đầu vừa tiếp tục ăn. Ở địa bàn của Mộc Hoàng mà bọn họ còn muốn lo lắng cho Phong Vân thì chỉ e sẽ bị Mộc Hoàng gây trở ngại.

Lời này vừa nói ra, đám người Hỏa Phượng xung quanh đều nhất loạt nở nụ cười.

Chỉ có Á Phi vừa bưng chén rượu vừa như vô tình ngẩng đầu lên nhìn lướt qua Phượng Vũ Náo và Ngàn Dạ Cách, hai người kia…

“Phong Vân, ta cũng kính ngài một ly.” Ngồi ở trung tâm đại điện, Phượng Vũ Phi đột nhiên bưng chén rượu đi tới bên người Phong Vân.

Đại điện nhất thời trở nên tĩnh lặng.

“Đế nữ, mời!” Trong khi ánh mắt Mộc Hoàng đột nhiên trở nên u tối, Phong Vân mặt không đổi sắc mỉm cười nâng vò rượu về phía Phượng Vũ Phi.

Phượng Vũ Phi thấy vậy cũng cười cười rồi cùng Phong Vân đối ẩm một ly, ánh mắt màu hạt dẻ lại thêm ánh sáng phản chiếu của ánh đèn rực rỡ cứ long lanh nhìn về phía nàng.

Mộc Hoàng ngồi phía trên nhất thời nhíu mày lại, Phong Vân chết tiệt, nàng định gây ra chuyện gì vậy?

Phong Vân không đáp lại cái nhìn chằm chằm của Mộc Hoàng, Mộc Hoàng ngu ngốc! Đất Nam Viên nhà ngươi vốn nhiều nhân tài nhưng nếu Đế quân Thiên Khung đã ra mặt thì làm sao có thể chỉ chọn một con nhà thế gia làm phò mã? Cho dù thế nào, chỉ khi Mộc Hoàng nhà ngươi đích thân ra mặt thì mới có thể giải quyết được tình hình. Nếu hôm nay nàng không tới đây thay hắn thì chẳng lẽ hắn định tự mình đứng ra giải quyết hay sao? Ngu ngốc!

Đối với phương diện tình cảm người này quả thực chẳng có hiểu biết gì.

Không đếm xỉa gì đến Mộc Hoàng, Phong Vân còn chưa kịp xoay người thì Phong Ma Thiên ở bên cạnh đã nhanh tay chớp thời cơ kéo nàng sang một bên, vẻ mặt tràn ngập ý cười, “Ha ha, mời Phong Vân huynh đi theo ta, ta sẽ giới thiệu với huynh mấy vị huynh đệ, bọn họ đều rất ngưỡng mộ huynh.” Hắn vừa nói vừa kéo Phong Vân rời khỏi Phượng Vũ Phi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK