“Sư tôn, có chuyện gì thế ạ?”
“Cung chủ, có kẻ địch phải không?”
“Người của Hắc Ngục đã tới đây phải không ạ?”
Không gian yên tĩnh lại bị làm ồn bởi hàng loạt tiếng nói và tiếng chuông âm vang trên núi Vô Kê, từ bốn phương tám hướng xuất hiện vô số bóng người bay về hướng ngọn núi cao nhất này. Những tiếng ô a theo gió truyền khắp cả cung Ung Hòa. Tiếng nói còn lưu trên không trung mà người trong chớp mắt đã bay tới nơi. Khí thế cuồn cuộn ngập trời càng lúc càng đến gần và ép chặt lại khiến Phong Vân đang bị thương cơ hồ cũng suýt ngộp thở.
“Chờ yên ở đó!” Ngay khi vô số bóng người sắp bay vụt tới thì Diêm La đầu cũng không ngẩng lên mà chỉ lạnh lùng quát một tiếng vang vọng giữa không trung.
Trong nháy mắt, đám người đang ồn ào kéo đến lập tức đứng nguyên giữa trời. Sau đó, bọn họ tức khắc rời đi mà không hề quay đầu lại. Cung chủ đã lên tiếng thì khẳng định là không có vấn đề gì, mọi người cũng nên trở về ai làm việc nấy thôi.
Lập tức, gần như trong khoảnh khắc, đám đệ tử của núi Vô Kê vừa từ bốn phương tám hướng bay vụt tới đây đã như các ngôi sao buổi tối mà bay ngược trở về, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
Nhìn thấy đám đệ tử núi Vô Kê quay đầu rời đi, Phong Vân liền chậm chạp thở hắt ra một hơi.
“Là vì chúng ta tin tưởng Mộc nhi.” Trông thấy Phong Vân thở dài nhẹ nhõm một hơi, sư bá Thần Tiên liền liếc mắt nhìn nàng một cái.
Phong Vân nghe lời xong còn chưa kịp nói gì thì sư phụ Diêm La đứng một bên đã hừ lạnh một tiếng, “Chỉ bằng ngươi mà cũng xứng là Địa ngục thiên quân thì Hắc Ngục chắc cũng chẳng còn ai nữa.”
Chưa nói đến chuyện bọn họ tin hay không tin vào con mắt nhìn người của Mộc Hoàng, kẻ đã chìm đắm trong tình yêu dù sao đầu óc cũng ngu ngốc hơn bình thường, mà là chỉ bằng một câu nói vừa rồi của Phong Vân, cho dù nàng có là Địa ngục thiên quân đi chăng nữa thì chỉ bằng câu nói vừa rồi cũng có thể chứng minh Phong Vân này không có bất cứ quan hệ gì với Hắc Ngục cả.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK