Mục lục
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm đó nàng đã có thể một mình ra khỏi trại tập trung dành cho phạm nhân loại A thì hôm nay nàng nhất định cũng có thể từ nơi này thoát ra ngoài.

Gió mát thổi qua tai Phong Vân, loại mùi vị giết chóc này đã quá quen thuộc với nàng.

“Vô dụng, còn chưa giết chết…”

“Giết chết? Ha, cả đám còn không chặn lại được nữa là. Mặc Xà, các ngươi thực con mẹ nó đáng chết…”

“Đừng nói nữa! Đứa con gái này sao lại có vẻ quen thuộc với nơi đây như vậy…”

“Đúng là có vẻ quen thuộc…”

“Lạ là nó chẳng có tí linh lực nào, mà đám Mặc Xà lại có phải ít đâu, thế mà hiện giờ ngay cả quần áo trên người bọn chúng cũng chưa đụng được vào, thực con mẹ nó dọa người nhỉ?”

“…”

Khi thấy Phong Vân chạy trốn tránh né khắp nơi như rắn uốn lượn trong một nơi quen thuộc, lại thấy một đám hung hãn dùng linh lực tấn công mà không đánh được đến nơi thì đám người trong các phòng giam xunh quanh bắt đầu lên tiếng chê cười kẻ tên là Mặc Xà đang truy bắt Phong Vân.

Giữa tiếng cười âm u vang lên khắp nơi trong luyện ngục, đám Mặc Xà gồm ba người đang đuổi bắt Phong Vân đã mất đi sự hưng phấn ban đầu mà thế vào đó là sự cáu kỉnh bực bội, trên mặt cả đám bắt đầu chuyển sang màu đen. Giờ đây, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của Phong Vân là cả ba đều lập tức tấn công ngay mà không hề có một chút thủ hạ lưu tình nào.

“Ầm…” Một ngọn lửa chói mắt nổ ầm phía sau Phong Vân. Phong Vân lảo đảo rồi phun ra một ngụm máu tươi, thế nhưng chân vẫn không hề dừng lại mà tiếp tục lao về phía trước.

Cơ thể cứ dũng mãnh bổ nhào tới khắp nơi trong lao ngục, Phong Vân cơ hồ là không muốn sống nữa mà lao về phía sơn động đằng trước đang dần dần trở nên không còn bằng phẳng và bắt đầu hẹp dần.

“Bị thương rồi…”

“Ồ, sao cô ta lại chạy hướng đó?”

“Ơ, nữ nhân này muốn tự tìm đường chết à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK