Tĩnh lặng. Tiếng vừa dứt, cả Bạch Ngân lâu đều im phăng phắc. Trên đài Cách Ngạn, Chấn Đạo Nhân thiếu điều muốn ngã ngửa; Đứng cạnh lồng giam, Lương Thính Vũ bất giác xiết chặt hơn cây rìu Uyên Ương trong tay, bộ dạng như gặp đại địch; Tả Lưu đang rũ rượi bơ phờ trong lồng giam thì rùng mình bàng hoàng ngẩng đầu lên, hốc mắt chợt ngân ngấn nước... Nhai Sơn. Hai tiếng ấy sao vừa đơn sơ vừa quen tai đến thế ? Ở một nơi rồng rắn hỗn tạp, tin tức linh thông như...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.