Trương Thang đã đi thật rồi. Trước khi đi, y nhìn Kiến Sầu một hồi rồi mới thu mắt lại. Nàng đứng ở đầu hẻm dõi nhìn theo bóng y hun hút trên con lộ dài, tay áo rộng hai bên hông phất phới bay theo gió. Mãi một lúc lâu sau, khi người đã khuất bóng, nàng mới đưa tay sờ sờ cổ, thấy mình tu vi cao đến chừng này rồi mà ban nãy bị viên khốc lại kia nhìn cả người còn toát mồ hôi lạnh. Y nói đùa hay sao chứ nhỉ ? Kiến Sầu biết...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.