Mục lục
Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vạn vật đều có linh tính, có lẽ là do từ nhỏ đã tồn tại để làm cái gọi là đỉnh lô(*), cho nên đối với rất nhiều đồ vật, Phong Sở Mạc trời sinh đều có một loại linh cảm mà người khác không có, anh có thể cảm nhận được hỉ nộ ái ố của những sinh linh này, nên anh không có cách nào chỉ đơn thuần coi bọn họ làm vật phụ thuộc của loài người.

(*)Thứ để trấn áp.

Những tên thiếu niên kia, có người nhưng trái tim của họ đã không xứng để xưng là người, mắt mèo màu đen càng u ám hơn, có thứ gì đó, muốn tan ra trong không khí.

"Meo meoo"

"Gâu gâu"

"Ngoeo ngoeo"

Các loại âm thanh hỗn độn, từ thấp đến cao, tất tất tác tác, từ bốn phương tám hướng truyền đến, một đám bóng dáng âm trầm quỷ quyệt, như là đã bị nam châm hút đến vậy, nhìn về phía căn phòng, nơi tiếng kêu thảm thiết truyền đến, trong đó, có hơi thở của kẻ thù mà đến chết, chúng nó cũng vô pháp quên đi.

Một đám bóng dáng lớn lớn bé bé kỳ kỳ quái quái, bước vào trong cửa sổ, mà cún cái nho nhỏ, cũng máy móc chuyển động đôi mắt của nó, nhìn về phía cửa sổ đã vỡ vụn kia, nhìn về phía chủ nhân nhỏ của nó, trông thấy thiếu niên gắt gao dí nó vào bồn tắm, dùng nước ấm nóng bỏng rót lên người nó kia, cún cái đã biến thanh màu đỏ máu, tay chân nó cứng đờ, lung lay rơi từ trên cửa sổ xuống, đáp xuống trên mặt thiếu niên tên là Lý Phong kia, sau đó, một ngụm cắn xé cổ họng của đối phương.

"Á, có cái gì đang đạp trên mặt tao, nó đang cắn tao, đáng chết, mau bỏ ra!"

Phong Sở Mạc lạnh lùng đứng nhìn, anh không thao tác cái gì, anh chỉ là hút đi một ít những oán khí làm thần trí của những con vật kia bị u mê, sau đó lại trả về cho chúng nó một ít âm khí, những con vật đó, mặc dù đã không còn thần trí, nhưng chúng cũng vẫn luôn đi theo bên cạnh mấy người thiếu niên kia, oan có đầu nợ có chủ, chưa bao giờ là một câu nói dối.

Thứ những sinh linh đó mất đi, chính là sinh mệnh, hơn nữa, là mất đi sinh mạng trong sự ngược đãi đau đớn cực hạn đến có thể ép chúng nó phát điên, vậy mà, những tên thiếu niên kia, lúc này dù họ kêu có thê thảm đến mấy, thứ họ cảm nhận được cũng chẳng bằng một phần vạn sự đớn đau thống khổ mà những con vật đó cảm nhận được, Phong Sở Mạc biết, chúng nó sẽ không lấy mạng của bọn họ.

Trên đời này, điều đáng sợ nhất, chưa bao giờ là quỷ mị hay dã thú, mà là lòng người.

Một đêm này, trong một căn biệt thự của quần thể biệt thự Kim Bình, tiếng thét chói tai vang vọng cả một đêm.

Phong Sở Mạc nhìn Miêu Linh: "Vậy đã đủ rồi?"

Mấy tên thiếu niên kia tuy rằng đều đã chịu sợ hãi nặng nhẹ không đồng nhất, cũng có một ít vết thương, thế nhưng, lại một người cũng không có nguy hiểm đến tính mạng.

"Meo meo"

Tròng mắt màu máu của Miêu Linh lộ ra không còn là màu đỏ máu thuần túy của thù hận nữa, bởi vì sung sướng, nên ngược lại trông giống như là đá quý vậy, lập loè ánh sáng trong suốt lại xinh đẹp.

Nó liếm liếm bộ lông của chính mình, cứ như là vẫn còn thân thể, giãn ra thân hình mạnh mẽ của chính mình, trông tự tại cực kỳ.

Khóe môi của Phong Sở Mạc giương lên, cho dù nụ cười nở trên mặt mèo có chút quỷ dị, nhưng lại là nụ cười chân thật: "Ừm, tôi biết, hiện giờ, bọn họ là món đồ chơi của mày, không thể lập tức chơi hỏng."

Rõ ràng chính là không xuống tay giết chết được, Phong Sở Mạc không hiểu sao đột nhiên muốn thở dài: "Tiểu Hắc, trên đời này, mèo tốt, sống không lâu."

Chỉ hy vọng, mấy người kia, từ nay về sau, biết thu liễm lại, Phong Sở Mạc quăng quăng cái đuôi: "Đi thôi, chúng ta cùng đi thăm Vi Vi, vì mày, ngay cả vợ mới cưới của tôi, tôi cũng bỏ mà lại đây."

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Cục Cảnh Sát nhận được điện thoại báo án, khi chạy tới hiện trường.

"Có quỷ!"

"Có quỷ!"

Mấy thiếu niên cả nam lẫn nữ, đầy người chật vật, hoặc ngồi hoặc nằm trong đống thủy tinh vỡ, sắc mặt của họ hoặc là hoảng sợ, hoặc là mờ mịt, hoặc là âm ngoan, trên người họ loang lổ vết máu do bị mảnh thủy tinh cắt phải, nhìn qua, ở đây rất giống là hiện trường hung án.

"Là con mèo đen kia!"

"Là con mèo đen hai ngày trước, nó tới báo thù!"

"Là bọn họ hành hạ chúng mày đến chết, không phải tao, a, không cần tìm tao!"

"Cút ngay, tao có thể giết mày một lần, thì tao cũng có thể giết mày lần thứ hai, súc sinh!"

"Cứu mạng!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK