Phong Sở Mạc vẫn không nói gì, để Diệp Vi Vi kéo anh đến một tiệm mì sợi Lan Châu.
"Tôi nói cho anh nghe ha, tôi thích nhất là mì bò, tôi từng ăn ở tiệm mì Lan Châu này, hương vị thật sự rất ngon, thịt bò vừa to vừa dày, giá cả rất phải chăng, rau củ giòn và non, sợi mì dai dai, nước súp thịt bò đậm đà, thơm ngào ngạt đến mức có thể uống hết mà không để lại một giọt nào."
Phong Sở Mạc vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, Miêu Linh lặng lẽ làm con mèo, không dám thò đầu ra lại bị miêu tả của cô làm cho thèm, đầu lưỡi của nó không khỏi liếm liếm môi, thật ra, nó cũng hoài niệm đồ ăn thơm ngào ngạt, đã lâu rồi, đã lâu không ăn đồ ăn bình thường.
Cô kéo anh để ngồi vào chỗ ngồi, đồng thời gọi phục vụ đem ra cho mình một bát lớn mì thịt bò.
Người phục vụ nhìn hai người là cô và anh, nghĩ chỉ cần một bát thôi sao? Rồi nghĩ gì đó, không nói thêm mà mỉm cười rồi đi ra sau bếp.
Phong Sở Mạc vẫn đắm chìm trong đả kích ở Cục Dân Chính, bị cô lôi lôi kéo kéo vào tiệm mì và ngồi xuống.
Tiệm mì nhỏ nhưng rất ồn ào, rất sôi nổi, mùi mì bò thơm nức mũi, cô hít hít cái mũi, thật tình là thèm đến chảy nước miếng.
Không cần chờ đợi lâu, một bát mì bò khổng lồ đã được bưng ra.
Diệp Vi Vi nóng lòng không chờ nổi liền cầm đũa lên, gắp mì lên, hút một cái đầy cả miệng, cắn một miếng trước để bớt thèm, thật sự, rất ngon, đã lâu không ăn mì này, hạnh phúc quá đi.
Diệp Vi Vi vui vẻ cầm lấy bình giấm trên bàn, bật nắp, mùi giấm xộc thẳng vào mũi cô, lại múc một thìa ớt băm đổ vào, ớt đỏ, rau xanh, thịt bò màu nâu, sắc mì sợi vàng nhạt, ngon, thơm quá, lại chảy nước miếng rồi.
Cô bị mì thịt bò mê hoặc, quyết đoán vứt anh sang một bên, còn mình thì hút sột soạt, ăn uống vui vẻ, đôi mắt mơ màng của anh nhìn cô ăn uống ngon lành, sau đó, liền cảm thấy, tại sao cảnh tượng trước mắt lại chướng mắt vậy.
Anh bóp lấy cái đuôi của Miêu Linh, cứu lấy cái bản mặt mèo sắp rơi vào bát mì, không phải, là cứu một phần mì.
"Anh nhớ rõ, em không phải nói muốn đãi anh ăn mì sao?". 𝘕hanh 𝓂à không có q𝘂ảng cáo, chờ gì 𝘵ì𝓂 nga𝐲 ﹍ T г 𝑼 𝓂 T г 𝘂 𝐲 ệ n.V𝘕 ﹍
Phong Sở Mạc nhìn bát mì lớn trước mặt đã vơi đi một nửa, sau đó nhìn vào bát đũa trước mặt mình, vừa hay, Phong Sở Mạc nhìn thấy lớp mỡ trên bàn, dày một tầng, trong khoảnh khắc ấy, anh cau mày, cảm giác có hơi khó chịu, anh có thể tự xưng mình là con quỷ có thói ở sạch á.
Ngay sau đó, Diệp Vi Vi trả lời, làm Phong Sở Mạc tức giận đến mức quên mất thói ở sạch.
"Tôi mời anh ăn cơm, mà anh không phải chỉ ngửi mùi thơm thôi sao? Nghe nói, thứ ấy ăn cơm đều là ngửi mùi thơm là sẽ no."
Diệp Vi Vi cười nhếch mép, cô thực sự không nói khích gì anh ta bởi vì cô nghĩ như vậy thật, nói cách khác, cô đột nhiên cảm thấy làm quỷ sẽ tiết kiệm được tiền, có thể ăn uống no say mà không cần tốn tiền, có lẽ cô sẽ chờ đến ngày mình thành quỷ có thể đến khách sạn năm sao ăn miễn phí, nhỉ? Diệp Vi Vi à, đây là điều mày theo đuổi sao?
"Này, anh ngửi đi."
Cô không hề cảm thấy việc theo đuổi cuộc sống của mình là thấp hèn chút nào, quả nhiên cô rất hào phóng đẩy nửa bát mì đã thêm đủ ớt cay, giấm trắng đến trước mặt Phong Sở Mạc:
"Nhanh ngửi cho no đi, dư lại để tôi ăn tiếp, anh xem, tôi đối tốt với anh như thế, còn mời anh ăn mì, cho nên, sau này anh cũng nên tốt với tôi một chút, tệ nhất không thể giống hôm nay, hung hãn với tôi."
Haha, Phong Sở Mạc quả quyết bỏ lại tất cả nỗi buồn và sự u sầu phía sau, anh ta một lòng một dạ, muốn ấn cái đầu của Diệp Vi Vi, người tranh công đầu thẳng vào trong bát mì: "Vi Vi"
Anh nhẹ giọng gọi.
"Sao?"
Diệp Vi Vi nhướng mắt, còn không rõ nguyên do, ngay sau đó, Phong Sở Mạc kéo đầu cô đến trước mặt anh, sau đó, một nụ hôn mạnh bạo rơi xuống môi và răng của cô, day dẳng, tê dại, trông mặt ngoài là cuồng nhiệt thật, làm ai cũng chú ý.
"Ư ư"
Diệp Vi Vi giãy dụa, đây là nơi công cộng, chung quanh ồn ào náo nhiệt bởi tiếng huýt sáo, Diệp Vi Vi tức giận vì anh không phân biệt hoàn cảnh, nhưng cô vùng vẫy cũng không được, tức thì, sắc mặt đỏ lên, Phong Sở Mạc làm miệng cô tê tê.
Qua lâu sâu, anh cuối cùng cũng buông ra người sắp bị hôn đến ngạt thở, nhìn Diệp Vi Vi tức giận không nói được gì, chỉ tay vào mình, anh cười: "Hương vị, chẳng ra gì."
Nói xong, Phong Sở quay người rời đi, người đàn ông quay lưng, trong mắt có ý cười, thật ra, hương vị cũng khá ngon, miễn là, không có nhiều mùi thịt bò, ớt và giấm, anh quẹt quẹt môi, nghĩ rằng lần sau anh sẽ dẫn cô đi nếm thử mỹ vị chân chính.
"Phong Sở Mạc, anh có ý gì hả!"
Đỉnh đầu của cô bốc khói vì tức, không còn quan tâm đến nửa bát mì thịt bò thơm ngon còn sót lại, đuổi theo anh ra ngoài.
Editor: Alissa
Cập nhật 24/9/2023