Hai người giao lưu ánh mắt chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, những người phụ nữ vây xem mồm năm miệng mười, chỉ trong chốc lát đã hình dung Diệp Vi Vi thành một người đàn bà tội ác tày trời.
"Vị này là, cô Diệp? Đây là nơi thử vai, không phải nơi có thể làm náo loạn, nếu cô đã đẩy cô Đào này, thì tôi đề nghị cô xin lỗi."
Nhân viên tỏ vẻ nghiêm túc và công bằng.
"Tôi không sai!"
Cô lặp lại lời mình vừa nói là đi xem camera giám sát.
Nhân viên công tác mất kiên nhẫn:
"Cô Diệp, chúng tôi ở đây rất bận, không có thời gian giải quyết những ân oán riêng tư của cô, nếu cô không muốn xin lỗi thì mời cô rời khỏi đây ngay."
Ai bị nói như vậy trước mặt mọi người đều sẽ đỏ mặt xấu hổ, Diệp Vi Vi cũng xấu hổ, nhưng, cô nhận mình không sai, nếu hôm nay thật sự xin lỗi Đào Nghệ, thì cô thành cái gì! Cho nên, ngẩng cao đầu, không đi:
"Cảnh sát kết tội dựa vào chứng cứ, nếu hôm nay tôi thừa nhận việc mình không làm, thì tôi thành cái gì, anh này, tôi chỉ muốn xem camera để biết ở đây vừa xảy ra chuyện gì."
"Cô này, mời cô lập tức rời đi!"
Có nhân viên bảo an tiến tới khi nhận được chỉ thị của nhân viên công tác, hôm nay không chỉ có những nghệ sĩ nổi tiếng và không nổi tiếng đến thử vai, mà còn có nhiều đạo diễn, giám khảo, nhà thiết kế, chuyên viên trang điểm, nếu hôm nay cô thực sự nhận sai hoặc là bị đuổi ra ngoài, thì ở trong giới giải trí này, cô thực sự sẽ không thể trở mình.
Xung quanh toàn là tiếng cười chế nhạo, tất cả mọi người xem cô như là trò đùa.
"Vi Vi, tôi, tôi biết cô không cố ý, là tôi không cẩn thận, xin lỗi, là tôi sai, cô, cô nhanh rời đi đi, tôi sẽ giải thích rõ ràng với mọi người."
Đào Nghệ thấy Diệp Vi Vi sắp bị mời khỏi đây, liền bỏ thêm một khối gạch, cứ ngoan cố ném thế thì càng giống bạch liên hoa thật, cô định nhẫn nhịn vì cơ hội thử vai khó có được này, nhưng cô bây giờ hoàn toàn không muốn chịu đựng nữa, dù sao mẹ nó sắp bị cưỡng chế đuổi đi rồi, nên cô tiến lên một bước, giữa tiếng huyên náo của mọi người, xách Đào Nghệ đang ở dưới đất lên, làm cô ta hét lên a, dường như không ngờ Diệp Vi Vi lại dám ra tay.
"Diệp Vi Vi, cô làm gì vậy!"
"Ở trước mặt mọi người, cô còn dám làm gì với Đào Nghệ? Mau buông ra!"
"Cô Diệp, cô định làm gì!"
"Vi vi, cô làm tôi đau."
Hốc mắt Đào Nghệ đỏ hoe, diễn cũng giống thật.
Diệp Vi Vi cười lạnh, rồi dùng sức đẩy mạnh cô ta xuống đất, sau đó là một tiếng phịch nặng nề vang lên và tiếng chửi rủa sắc bén nhiều sắc thái của các cô gái: "Diệp Vi Vi, cô diên rồi!"
"A, đau quá!"
Đào Nghệ chưa bao giờ bị thế này, xương cốt tiếp xúc mạnh với sàn gỗ cứng, tiếng xương va chạm, làm sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch, cô ta không quan tâm đến diễn làm bạch liên hoa nhỏ bé nữa, đã khóc chảy nước mắt nước mũi, trông rất chật vật:
"Đau quá, ối ối, eo của tôi, eo của tôi bị gãy rồi, ối ối."
Lần này là thật, rất đau rất đau.
Diệp Vi Vi vỗ vỗ tay, bình tĩnh liếc mắt nhìn bốn phía, nhìn những người trợn mắt há hốc mồm vì hành động của mình:
"Thấy rõ chưa, đây mới là đẩy mạnh!"
Hai chữ đẩy mạnh được cô cố tình tăng lên âm điệu.
Nói xong, cô ném mấy món đồ trang điểm mình cầm để tự trang điểm lên bàn, xoay người rời đi, bộ dáng ngầu lòi.
"Cô, cô ta điên rồi."
"Người phụ nữ điên này!"
"Đào Nghệ, Đào Nghệ cô sao rồi, cô không sao chứ, Đào Nghệ?"
Một trò hề đến đây đã kết thúc, bên kia, người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha lấy kịch bản che mặt ngủ vì buồn chán, không nhịn được cười: "Người kia."
Người kia, người kia là người nào? Trợ lý bên cạnh không hiểu đại thiếu gia luôn luôn lười biếng đến chuyện sự nghiệp cũng lười, chỉ đến giới giải trí để chơi, gần đây bắt đầu mất hứng thú với giới giải trí, không biết đã phát hiện ra thú vị gì mà có biểu cảm như thế.
Nam thanh niên kéo kịch bản trên mặt xuống, để lộ ra khuôn mặt vô cùng đẹp trai, đôi mắt đào hoa luôn cười:
"Nói với Sầm Phàm tôi thích cô gái đẩy người kia, bảo anh ta tuyển dụng cô ấy."
Bị sốc, kinh ngạc, rớt cằm xuống đất.
"Cậu, cậu chủ, nếu ông biết cậu coi trọng gái giới giải trí, sẽ đánh gãy chân tôi, cậu phải liên hôn với cô chủ của nhà họ Hạ, cậu chủ, cậu nghĩ thoáng chút đi, chuyện cô gái họ Mai nhân cơ hội tạo scandal với cậu đã làm cho kẻ hèn tôi một tháng không xuống giường đó!"
Trợ lúc nhỏ suýt nữa quỳ xuống đất dập đầu.
Người đàn ông cười, nụ cười đặc biệt phong lưu và đẹp, ngón tay xinh đẹp ấy nhéo lấy cằm trợ lý, đôi mắt đẹp đào hoa, như là ánh sáng làm động lòng người mở đầu mùa xuân, nhưng, lời nói của anh ta, làm người ta không cảm thụ được:
"Ồ, thực ra tôi càng hứng thú thấy ông ấy đánh gãy hai cái chân anh hơn, làm sao bây giờ."
Không biết kiếp trước anh ta tạo nghiệp gì, nên kiếp này mới có một ông chủ như vậy, trợ lý nhỏ quỳ rạp xuống đất, lạy và khóc rống, lạy đại ma vương, hy vọng đối phương lần này ra tay giữ chút tình người.
Editor: Alissa