Mục lục
Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt mày Diệp Vi Vi đều lập loè vẻ đắc ý, vì quyết định anh minh của chính mình.

Phong Sở Mạc nghiêng nghiêng đầu, đối với đề nghị của Diệp Vi Vi, anh rất không cho là đúng, anh muốn nếm một miếng thức ăn do chính tay Diệp Vi Vi làm, không được sao? Vợ rửa tay nấu canh cho chồng, là điều đương nhiên!

Nhìn mèo đen yên lặng quay người, quay mông vào chính mình, Diệp Vi Vi thất bại thở dài: "Tiểu Hắc, đây chính là tự em chọn."

Lựa chọn ăn thức ăn do chính cô nấu, đây thật là một quyết định tự ngược.

Tay nghề của Diệp Vi Vi, nói thật, thật sự chẳng ra gì, sau khi Phong Sở Mạc hưởng qua một miếng cơm do Diệp Vi Vi tự mình nấu, sau khi im lặng một lúc lâu, cố nén cảm giác muốn nôn ngay tức khắc, gian nan, nuốt xuống miếng thịt hơi đắng lại hơi chát kia, cả cái mặt mèo đều cứng đờ.

Phong Sở Mạc đột nhiên cảm thấy, chính mình không chỉ cần giám sát độ khỏe mạnh trong ẩm thực của Diệp Vi Vi, còn cần tự rèn luyện một tay nghề nấu ăn thật tốt, không thể trông cậy vào việc để Diệp Vi Vi vì rửa tay nấu canh cho chính mình, thì làm một người chồng, anh sẽ vất vả một chút, rửa tay nấu canh cho Diệp Vi Vi vậy, Phong Sở Mạc bĩu môi, cảm thấy chính mình thật là một người đàn ông tốt, tay nghề Diệp Vi Vi như vậy, thế mà anh không hề nghĩ tới chuyện đổi vợ khác.

Một tiếng "Ọe", phá hủy tình cảm tràn ngập và cảm giác tự mình cảm động của Phong Sở Mạc.

Phong Sở Mạc rũ mắt, là Miêu Linh bên cạnh mịt mờ hắc khí vừa mới ngã xuống đất, giờ đang nằm bẹp như thi thể sau khi hút một ngụm canh do Diệp Vi Vi tự nấu.

Bóng đèn, phá hư không khí, không có mắt nhìn, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.

Phong Sở Mạc nháy mắt làm ra những đánh giá này với sự tồn tại của Miêu Linh.

Nếu không phải Miêu Linh có thể làm được tình trạng không để Diệp Vi Vi nhìn thấy, thứ đầu tiên Phong Sở Mạc muốn đuổi ra khỏi nhà, chính là nó.

Chỉ là, nhìn vẫn là chướng mắt quá, muốn đuổi nó đi ngay lập tức, làm sao bây giờ, thức ăn Diệp Vi Vi nấu có khó ăn đến mấy, cũng là do Diệp Vi Vi làm cho anh, cái thứ đồ khốn nạn này còn dám ghét bỏ!

Phong Sở Mạc trừng mắt.

"Tiểu Hắc?"

Diệp Vi Vi gọi, Phong Sở Mạc lung lay đắm chìm trong suy tư xem cuối cùng là có nên đuổi Miêu Linh đi hay là không, không nghe thấy.

"Tiểu Hắc"

Lại gọi một tiếng, ấp úng, giống như tiếng ruồi muỗi vù vù, Phong Sở Mạc vẫn không nghe thấy, trên mặt Diệp Vi Vi có chút đỏ lên, thấy bộ dáng không bao giờ muốn động đũa nữa của chú mèo ở đối diện sau khi ăn qua một miếng thức ăn do chính mình nấu xong, đôi đũa trên tay nhịn không được chuyển động bên cạnh bát: "Cái này, kỳ thật chị vẫn có món mà mình am hiểu, Tiểu Hắc, nếu mày thật sự không nuốt nổi, chị có thể nấu mì gói cho mày.."

Phong Sở Mạc cuối cùng cũng nghe thấy, hai chữ 'mì gói', nghiêm trọng xúc động dây thần kinh mẫn cảm của mình, lười để ý con Miêu Linh còn nằm yên kia, chuyển mắt, tròng mắt đen láy kia bình tĩnh nhìn Diệp Vi Vi.

"Ặc"

Dưới ánh mắt nghiêm khắc của Phong Sở Mạc, Diệp Vi Vi nuốt lại câu nói kế tiếp, ấm ức để đũa xuống, một đống nguyên liệu vừa đắt vừa tốt như vậy bị mình làm thành 'món ăn bóng đêm' mà chính mình cũng không muốn ăn, Diệp Vi Vi cũng rất tủi thân.

Khả năng nấu nướng của mình, cô tự mình biết, căn bản là không có kỹ năng gì để nói cả, nếu là trong mười mấy hai mươi năm sinh sống một mình này, Diệp Vi Vi có loại tay nghề gì có thể mang ra, thì đó chính là nấu mì gói.

Đáng tiếc, đại ca trong nhà, kẻ chiếm cứ địa vị lãnh đạo, đồng chí mèo đen, không thể nghe được hai chữ 'mì gói', cũng không muốn liếc mắt nhìn mì gói dù chỉ một cái.

Cuối cùng, bữa trưa của Diệp Vi Vi, là sữa bò vốn mua cho Phong Sở Mạc, với cả bánh mì chưa ăn hết còn dư lại trong phòng từ mấy ngày hôm trước.

Oán hận gặm một miếng bánh mì, như là coi bánh mì như là Tiểu Hắc đang ngồi bên cạnh làm ra vẻ giám sát, Diệp Vi Vi hầm hừ, còn không ngon bằng mì gói của chính mình đây.

Bên này, Diệp Vi Vi và Phong Sở Mạc chung sống càng ngày càng tự tại, mà ở nơi bọn họ không biết kia, đang có người, trong mắt nảy lên vẻ âm u ác độc, nhìn một tấm ảnh chụp ngẫu nhiên tìm thấy trên Weibo kia.

"Chính là con mèo này!"

Editor: Nguyệt Trường Ly

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK