Một người phụ nữ tóc ngắn đang nói chuyện với cảnh sát thấy thấy bên này xảy ra xung đột, thì vội vàng chạy tới, liếc mắt một cái liền thấy được dấu vết trên tay Sở Phương Nguyên.
Người phụ nữ tóc ngắn cẩn thận nâng tay Sở Phương Nguyên lên, trong mắt đầy đau lòng, một bên lại mặt lạnh đối với Diệp Vi Vi: "Là cô làm anh ấy bị thương?"
Ngón tay của người phụ nữ hơi động, ánh mắt của Phong Sở Mạc lạnh như băng nhìn chằm chằm một nam một nữ ở trước mặt này, nhất là âm khí ở đầu ngón tay của người phụ nữ sắp thành hình, dưới cơ thể mèo, âm hồn của anh ngo ngoe rục rịch, một cỗ khí tức lạnh lẽo dần dần tràn ngập khắp hành lang.
Những cảnh sát xung quanh kéo lại quần áo theo bản năng, kiểm tra điều hòa một lần và có người đã tới bên này.
Mắt của Sở Phương Nguyên và đôi mắt lạnh như băng của mèo đen dần dần hiện lên màu đỏ, trong nháy mắt, anh ta cảm giác như thể mình đắm chìm vào biển máu, trong lòng tràn ngập xúc động giết chóc thô bạo, anh ta khẽ nắm năm ngón tay, trong mắt Sở Phương Nguyên đã loại bỏ màu sắc mờ mịt thô bạo, chỉ còn lại lý trí thuần túy: "Thú vị."
Anh ta cong khóe môi máy móc, tay đặt trên ngón tay của người phụ nữ tóc ngắn: "Minh Ca, đây là chuyện của tôi."
"Nhưng cô ta lại dám đả thương anh."
"Minh Ca!"
Ánh mắt lạnh lùng của Sở Phương Nguyên nhìn về phía người phụ nữ tên Minh Ca, cô ta oán hận cắn răng một cái, buông đầu ngón tay đã sắp bóp lên.
Sở Phương Nguyên quay đầu, mới vừa rồi còn mở to đôi mắt như thể chứa lưỡi đao, giờ lại híp lại, cong cong, giống như đang cười, Diệp Vi Vi nắm chặt nắm tay, đối diện với người đàn ông đáng sợ này, cô không hề lùi bước.
"Con mèo của cô rất thú vị, cô cũng rất thú vị, cô bé thư đáng yêu, tôi chờ mong lần gặp lại sau này của chúng ta."
Nói xong câu nói có ý vị thâm trường này, Sở Phương Nguyên cắm tay vào túi quần, lướt qua người Diệp Vi Vi, gió nhẹ thổi qua, Diệp Vi Vi không phát hiện, bên tai mình có một sợi tóc rơi xuống.
Bóng lưng Sở Phương Nguyên hơi hơi cong lên, lại không có vẻ già nua khó coi, ngược lại làm nổi bật ra cổ lưng đặc biệt tao nhã lưu loát, giống như một con báo ưu nhã, ở trong mọi hoàn cảnh đều trong trạng thái tư thế có thể công kích, giây giây phút phút không thả lỏng cảnh giác.
Trong mắt Minh Ca là một tia u mê lưu luyến, đảo mắt rồi hung hăng trừng mắt với Diệp Vi Vi một cái: "Đừng có mà tiếp cận Phương Nguyên, nếu không tôi làm cô đẹp mặt!"
Nói xong, cô ta vội vàng đuổi theo Sở Phương Nguyên nhìn như chậm rãi đi lại, thật ra là rất nhanh, còn anh ta đã rời xa một khoảng rất dài rồi.
"Cô cho rằng ai cũng xem người như vậy là hiếm lạ à, đàn ông như vậy, cho tôi tôi cũng không cần đấy."
Diệp Vi Vi lẩm bẩm một tiếng, ở chỗ góc rẽ, Sở Phương Nguyên dừng một chút, niết sợi tóc ở đầu ngón tay và đưa lên, khẽ ngửi, ánh mắt như nhìn thấy con mồi.
"Rầm" một tiếng, mèo đen té ngã xuống đất.
"Tiểu Hắc"
Diệp Vi Vi bật khóc: "Tiểu Hắc, mày có sao không?"
Cảm giác lạnh như băng ở trong tay làm cho cô sợ hãi, cô ôm mèo đen vào trong ngực, đưa ngón tay tay nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi của mèo đen.
"Cô Diệp, cô làm sao vậy?"
Đó là Tiểu La.
"Không sao, không có việc gì, Tiểu Hắc hơi nhát gan, nên nó bị dọa ngất rồi, người vừa rồi là ai vậy, nhìn qua trông đã rất hù người ấy."
Diệp Vi Vi thuận miệng trả lời Tiểu La, lại ôm người Tiểu Hắc vào trong ngực mình, không để cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy trạng thái hiện tại của nó, trái tim của cô khẽ run rẩy, cô đột nhiên nhớ tới một đoạn cảnh trong mơ vào tối hôm qua. Tiểu Hắc ở trước mắt cô, hóa thành sương máu, cô nhớ lại từ sáng nay sau khi thức dậy, người của Tiểu Hắc vẫn lạnh như băng.
Tiểu Hắc tinh quái như thế, sao có thể, chết chứ.
Diệp Vi Vi được xe cảnh sát đưa về, cảnh sát họ Liên cũng không tới, là Tiểu La lái xe đưa cô về, dọc đường đi, Tiểu La luôn nhịn không được nhìn Diệp Vi Vi ở trong kính chiếu hậu, mà Diệp Vi Vi vẫn thủy chung cúi đầu, ôm chặt người lạnh như băng của Tiểu Hắc, muốn dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cơ thể nó.