Mục lục
Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những gì Diệp Vi Vi nhìn thấy, chính là một sợi dây, một thứ mỏng manh trông giống như sợi dây thừng, nhưng mà nó lại không cảm thấy có trọng lượng hay gai nhọn gì cả, Diệp Vi Vi dùng sức dụi dụi hai mắt của mình, xác định rằng mình không bị mù. Cho nên, mặc dù không cảm giác, nhưng nó vẫn cứ là một sợi dây, một đầu thì buộc vào cái chân trần của mình, và đầu kia thì buộc vào cổ của con mèo đen.

Diệp Vi Vi mồ hôi đầy đầu khi cố gắng tháo cái sợi dây kỳ lạ này, nhưng mà ngoài việc làm cho sợi dây càng chặt hơn, thì ngay cả một sợi lông cũng không rớt ra, ngẩng đầu, liền nhìn thấy ánh sáng giễu cợt trong mắt con mèo đen, Diệp Vi Vi có chút không kìm được: "Tiểu Hắc, bây giờ hai chúng ta bị trói chung với nhau rồi, mày vui sướng khi người gặp hoạ cái gì!"

Không, anh không phải là vui sướng khi người gặp họa, mà là anh rất vui sướng khi người gặp hoạ, Phong Sở Mạc liếc nhìn sợi dây đang trói chặt cái chân trần của Diệp Vi Vi, tỏ vẻ, cuối cùng thì cũng có thể tạm thời an tâm, ngày hôm qua anh không chỉ đi theo Diệp Vi Vi suốt cả quãng đường, mà cũng đã nghĩ hết tất cả các cách rồi, Diệp Vi Vi thích chạy quá, anh cũng không muốn bị cô bỏ rơi lần thứ ba, nhưng mà anh lại không nỡ nhẫn tâm giết cô. Cuối cùng, Phong Sở Mạc nghĩ ra một chiêu như vậy để đối phó với Diệp Vi Vi, anh ấy tỏ vẻ, ngoài việc miễn cưỡng giết cô và làm tổn thương cô, thì đối với các thủ đoạn khác, anh cũng không ngại lần lượt áp dụng trên người của Diệp Vi Vi.

Diệp Vi Vi vẫn còn đang đoán: "Chẳng lẽ là tên rắn chết tiệt kia đã giam cầm chúng ta?"

"Không đúng, không đúng, đó chỉ là một giấc mơ mà thôi!"

Diệp Vi Vi lắc đầu, mọi chuyện ở nhà vẫn giống y như ngày hôm qua lúc cô rời đi, xung quanh cũng không có dấu vết đánh nhau, mà điều quan trọng nhất, chính là Tiểu Hắc vẫn còn sống sờ sờ ở bên cạnh cô, Diệp Vi Vi tự nhủ, mọi chuyện trong mơ đều là ảo giác của cô, hoàn toàn không có người rắn nào cả, bởi vì, Tiểu Hắc đã trở về an toàn.



Người rắn chính là ảo giác, Diệp Vi Vi chắc chắn rằng mình không hề bị mộng du, vì vậy.

"Tiểu Hắc, mày đừng nói với chị, đây là mày làm nha!"

Ngoại trừ tất cả những điều không thể xảy ra, thì sự nghi ngờ lớn nhất vừa mới nhảy ra cũng chỉ có con mèo.

Phong Sở Mạc liền xoay người, quay lưng lại với Diệp Vi Vi, tỏ vẻ anh không nghe thấy gì.

Quả nhiên, mọi chuyện là do con mèo thành tinh này làm.

"Tiểu Hắc, đừng tưởng rằng như vậy là chị không biết mày đã làm nhé, tự nhận tội sẽ được khoan dung, còn nếu kháng cự thì chớ trách chị nghiêm khắc."

Con mèo đen đưa lưng về phía Diệp Vi Vi đem đầu vùi vào giữa hai bàn chân của nó.

Diệp Vi Vi đỡ trán, đụng vào con mèo vừa kiêu ngạo vừa ốm yếu này, thật là không thể nói lý.



Không còn cách nào khác, Diệp Vi Vi đành bước xuống giường, may mà sợi dây đủ dài, chắc khoảng năm sáu mét, Diệp Vi Vi bèn lục tung ngăn kéo tìm kiếm một hồi, cây kéo, liền cười he he, rồi nhấp một cái.

Diệp Vi Vi ngơ ngác nhìn sợi dây vẫn trơ trơ không đứt miếng nào dù đã bị kéo cắt qua: "Chà, làm bằng chất liệu gì mà chắc dữ vậy."

Răng rắc, răng rắc, răng rắc, răng rắc, răng rắc ngón tay Diệp Vi Vi đều đau, lưỡi dao trên mặt kéo cũng có hơi mẽ, nhưng trên sợi dây vẫn không có chút dấu vết nào: "Tiểu Hắc!"

Diệp Vi Vi nghiến răng quay người lại, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt: "Tiểu Hắc đại gia, Tiểu Hắc tổ tông, lại đây, giúp chị cởi ra sợi dây, xưa nay chỉ nghe nói có người trói chó mèo, chứ chưa bao giờ nghe nói đến chuyện chó mèo trói người. Mày cũng không muốn chị trở thành trò cười của mọi người đúng không, Tiểu Hắc, hai chúng ta là bạn bè tốt mà phải không."

Con mèo đen lặng lẽ liếc nhìn khuôn mặt tươi cười nịnh nọt của Diệp Vi Vi, sau đó, yên lặng duỗi móng vuốt của mình ra.

Diệp Vi Vi lúc đầu vốn vĩ vui mừng khôn xiết, tưởng mình có hi vọng, nhưng giây phút sau, trong ánh mắt cô lại nhiễm sự áy náy và xót xa.

"Cái này, đây là lúc trước mày đuổi theo chị, mà bị?"

Móng vuốt dính đầy máu, lúc này Diệp Vi Vi mới phát hiện ra, trên ga giường chỗ con mèo đen đang nằm, vị trí đó, rõ ràng có một vết máu còn đang loang ra.

Diệp Vi Vi tỏ vẻ, cảm giác áy náy trong lòng cô như muốn trào ra thành biển cả, nhấn chìm toàn bộ cô.

Diệp Vi Vi tạm thời cũng không có tâm trạng để ý đến sợi dây gì đó nữa.

Miêu Linh đang vờn cái vảy trắng bên cạnh, vờn vờn, vảy liền lăn đi lăn đi, nó liền đuổi theo, chợt nhìn sang thì thấy Phong Sở Mạc đang được Diệp Vi Vi nắm lấy móng vuốt hỏi han ân cần, anh ấy ngẩng cao đầu, con ngươi trong mắt của mèo, tỏ vẻ lãnh đạm, nhưng Miêu Linh có thể đánh cược với chính mạng mèo của mình, đây tuyệt đối là đang giả vờ ngu, bộ không thấy tai và râu có chút run rẩy sao.

Lão đại không hổ là lão đại, chẳng trách lại không chịu xử lý vết thương, hóa ra là đang đợi lúc này.

Miêu Linh tỏ vẻ vô cùng bội phục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK