Mục lục
Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở giữa trung tâm trái tim máu có một sợi dây nối với vận mệnh chú định bị đứt, tay Khanh Nghiêu ấn ở trên trái tim máu, qua rất lâu mà vẫn không thể hút được một ít sức mạnh từ giữa.

Khuôn mặt đẹp và tuấn dật của hắn nhanh chóng dữ tợn và méo mó: "Là ai!"

Là ai dám chặt đứt sợi dây khống chế với Phong Sở Mạc, là ai, dám cắt kế hoạch của hắn!

Hắn đập mạnh một tay xuống bàn, nơi lòng bàn tay rơi xuống giống như chạm phải kịch độc, nhanh chóng bị ăn mòn biến thành màu đen, sau đó vỡ vụn thành bột màu đen.

Hắn không cho phép, không cho phép có người phá hư kế hoạch của hắn. Càng không cho phép Phong Sở Mạc đào tẩu ra khỏi lòng bàn tay chính mình, đúng vậy, tuyệt đối không cho phép, hắn đứng lên, đôi mắt hắn dừng ở nơi nào đó, xem ra, hắn cần phải đến nơi đó thêm một lần nữa.

Trái tim này đã không thể khống chế Phong Sở Mạc, nhưng hắn còn đồ vật khác, có thể lại nắm chặt Phong Sở Mạc ở trong lòng bàn tay, thằng quỷ đó, chỉ có thể bị hắn lợi dụng đến chết mà thôi, cho dù là hồn phi phách tán cũng phải chết ở trong tay hắn.

____

Tin tức về con quái vật xuất hiện ở quảng trường đương nhiên không được phép lan truyền ra ngoài, quốc gia đã thành lập tổ an ninh. Mục đích chính là để bí mật xử lý những sự việc quỷ dị, không làm cho dân thường kinh hoảng.

Chỉ là có rất nhiều người nhìn thấy, Sở Phương Nguyên dẫn theo người bên người. Cả ngày bận rộn mới loại bỏ được hoàn toàn sự việc.

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nói!"

Anh ta nhìn Dương Phiên đang lao tới, mở to đôi mắt hẹp dài, trong mắt có ánh sáng sắc bén.

Dương Phiên bị anh ta nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên, dù sao anh ta ở trước mặt mọi người ra tay với thứ kia dẫn tới làm sự việc càng tồi tệ, sau khi giết thứ làm bị thương La Tú Nhi, anh ta chỉ lo quan tâm đến cô ta, đã vứt một đống phiền toái này ra sau đầu, chỉ gọi một cuộc điện thoại cho Sở Phương nguyên. Cũng coi như là thất trách nghiêm trọng.

"Tôi không biết tình hình cụ thể, chỉ là..."

Dương Phiên kể lại những gì anh ta đã nhìn thấy trên đường đi theo La Tú Nhi, trong điểm chính là nhắc đến Phong Sở Mạc là đầu sỏ gây chuyện: "Hắn thậm chí còn muốn giết Tú Nhi."

Một giây ấy, trong lòng Sở Phương Nguyên cảm thấy có chút tiếc nuối, vì tại sao không thành công chứ: "ông La đâu? La tiên sinh yên tâm giao La Tú Nhi vào trong tay một con quỷ như vậy, thì chắc chắn không có không phòng bị đâu."

"... Ông La nói không biết là ai bảo vệ con quỷ kia, ông ấy tạm thời cũng không có cách nào."

Dương Phiên che giấu tin tức ông La bị thương vì ông La đã dặn anh ta trước rồi.

Chính là, Sở Phương Nguyên là người thích đùa giỡn lòng người, anh ta liếc nhìn vẻ mặt không tự nhiên của Dương Phiên, trong lòng có chút suy đoán mơ hồ, xem ra anh ta cần phải đến thăm "con quỷ" vừa mới thoát kia, còn mạnh hơn tưởng tượng nha, đó thực sự là một điều tốt.

"Ông La nói con quỷ đó có giấy tờ tùy thân trên người, tên là Phong Sở Mạc, bảo chúng ta tra chi tiết."

Dương Phiên cảm thấy có chút không tự nhiên, bởi vì giấu giếm Sở Phương Nguyên.

"Chi tiết gì?"

Sở Phương Nguyên lẩm bẩm ba từ này, trên môi nở nụ cười: "Tôi đương nhiên sẽ kiểm tra chi tiết về hắn rồi."

Người có thể làm ông La kiêng kỵ hoặc là nói người đứng phía sau đó, thì anh ta cũng rất mong đợi, nếu, nếu thực sự có một người hoặc là quỷ như vậy tồn tại, anh ta không ngại giúp Phong Sở Mạc thêm một phen đâu.

Nhà họ La, La gia!

Trước khi người đàn ông nheo mắt lại, sâu trong đáy mắt anh ta có một ý định giết người mờ nhạt nhưng khắc sâu đến cực điểm.

Người mà anh ta hận, đâu chỉ có một con nhóc kém cỏi La Tú Nhi.

____

Diệp Vi Vi tiếc nuối thu hồi chiếc lục lạc trong tay lại, giác quan thứ sáu gì đó, quả nhiên không đáng tin cậy mà, cô đã nói như vậy, dựa theo cảm giác trong lòng, sao người đàn ông này không có chút phản ứng nào vậy, quả nhiên chỉ là mình nghĩ nhiều.

Chiếc lục lạc này có lẽ là đồ vật của người đàn ông kia, nhưng người ấy không trốn bên trong, cô vỗ vỗ đầu, làm mình tỉnh táo lại.

Miêu Linh đi theo phía sau cô, muốn nói, giác quan thứ sáu, đặc biệt là giác quan thứ sáu của con gái dùng vẫn rất hữu dụng đó, nó dám đảm bảo sếp đang chờ dưỡng thương xong sẽ ra xử lý Diệp Vi Vi.

Diệp Vi Vi không nhìn thấy sự thương hại trong mắt Miêu Linh, nếu cô đã suy nghĩ quá nhiều, bây giờ so với chuyện yêu đương thì còn nhiều chuyện quan trọng hơn chờ cô đi làm.

"Ông chủ, cho tôi thêm một bát nữa!"

Với giọng nói cực kỳ hào sảng, Diệp Vi Vi gọi thêm một bát lớn mì cay, dù đã ăn rồi nhưng vẫn cảm thấy đói, cô không biết chuyện gì đang xảy ra, thường ngày đói thì thôi, hôm nay càng đói hơn.

Mọi người nhìn sang, tự hỏi dạ dày vương này từ đâu tới, còn là một cô gái nữa?

Tiếng chuông reo lên, Diệp Vi Vi thấy người gọi là Tô Diêu.

"Alo."

"Vi Vi, cậu hiện tại đang ở đâu đấy?"

Giọng nói của Tô Diêu có hơi lo lắng.

"Tớ hiện tại đang ăn mì cay, tớ nói cho cậu nghe nè, mùi vị ở đây thật sự rất ngon đó, đặc biệt ngon, khụ khụ khụ khụ."

Diệp Vi Vi đang uống nước, vừa uống nước vừa nói chuyện với Tô Diêu, thế là liền bị sặc, cô ho khan, thở dốc.

Tô Diêu ở bên kia càng thêm lo sợ.

"Khụ khụ, Tô, Tô Diêu, tớ, khụ, tớ bị sặc..."

Diệp Vi Vi còn muốn nói gì đó, nhưng Tô Diêu đã trực tiếp ngắt lời cô:

"Vi Vi, nghe tớ nói đây, từ giờ trở đi cậu phải thật cẩn thận."

"Là, là sao?"

Edit: Alissa

Năm mới vui vẻ nhé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang