Cô bày ra tư thế cầm bùa hộ mệnh và dao nhỏ, chuẩn bị sẵn sàng xong, Diệp Vi Vi mở cửa, hình ảnh mà cô trông thấy chính là một chú mèo đen trên miệng đang ngậm một bông hoa hồng đỏ ướt át tươi đẹp khiến cô phải nhíu mày theo bản cô, đồng thời, chú ta còn dùng biểu cảm rất chi là quỷ dị nhìn cô.
Nếu Miêu Linh có thể nói, thì nhất định nó sẽ giải thích với Diệp Vi Vi rằng, đó là biểu tình dục cầu bất mã!
*dục cầu bất mãn: muốn mà không được thỏa mãn, hoặc, tình dục không được thỏa mãn.
Phong Sở Mạc nhìn áo ngủ rộng thùng thình của Diệp Vi Vi, bởi vì động tác của Diệp Vi Vi mà lộ ra một mảnh da thịt trắng như tuyết kia, nỗ lực một lúc lâu, mới dời hai mắt của mình khỏi màu tuyết trắng kia được, sau đó, anh ngẩng đầu lên, đưa đóa hoa hồng đỏ kia đến trước mặt của Diệp Vi Vi.
"Đây là, tặng chị sao?"
Diệp Vi Vi có chút không dám tin, vươn ngón tay chỉ chỉ chính mình, Phong Sở Mạc nhíu mày, vô nghĩa, trừ Diệp Vi Vi ra, cả đời này của anh còn từng tặng hoa cho người phụ nữ nào cơ chứ, mèo đen càng ngẩng cao đầu lên.
Trên khuôn mặt đầy lông màu đen, nóng đến hốt hoảng.
Người phụ nữ ngu ngốc này, còn không nhanh nhận lấy.
Một đóa hoa đại diện cho tình yêu duy nhất, dám không nhận lấy xem.
"Tiểu Hắc, mày thật sự quá thú vị, đến chỗ của chị còn mang quà đến nữa."
Ý nghĩ của Phong Sở Mạc, Diệp Vi Vi không thể tiếp thu một cách chuẩn xác được, Diệp Vi Vi không thấy cảm động, mà ngược lại, thấy khá buồn cười, cô cất bùa hộ mệnh và dao nhỏ để phòng thân đi, sau đó cong eo, ôm mèo đen vào trong lòng.
Hương hoa hồng thơm phác mũi, hương thơm ngào ngạt, với Diệp Vi Vi mà nói, hương khí nồng đậm này sẽ chỉ làm cô nhớ tới mấy chuyện ma quỷ cô mà cô muốn quên đi kia, rối rắm một lát, Diệp Vi Vi vẫn không có nhịn xuống được cảm giác có hơi không khoẻ ấy, nên cầm hoa hồng đỏ ném vào thùng rác bên ngoài.
Nói thật, kể từ khi Phong Sở Ý nói cho Diệp Vi Vi biết sự thật về khu vườn hoa hồng, có lẽ cả đời sau này, Diệp Vi Vi đều không muốn nhìn thấy hoa hồng đỏ nữa.
Đôi mắt của Phong Sở Mạc thật lâu dừng chỗ cổ áo càng mở rộng thêm do Diệp Vi Vi khom lưng kia, từ góc nhìn hiện giờ của mèo đen, anh thậm chí có thể nhìn thấy chấm nho nhỏ phía trên mảng da trắng như tuyết kia.
Cái mũi của Phong Sở Mạc có chút nóng lên, cho nên, trong lúc nhất thời, anh không ngăn cản việc Diệp Vi Vi thuận tay rút bông hoa hồng đỏ kia ra khỏi miệng của mình.
Đợi đến khi Phong Sở Mạc cảm giác trong miệng có chút cảm giác trống không, thì cảnh anh nhìn thấy chính là kia đóa hoa hồng theo quỹ đạo của một đường parabol tuyệt đẹp, bị Diệp Vi Vi đưa đến thùng rác.
"Méo?"
Trong miệng Phong Sở Mạc phát ra tiếng nức nở thấp thấp, mắt mèo màu đen hơi hơi nheo lại, lông trên người có chút nổ tung, năm cái móng vuốt sắc nhọn vốn thu trong thịt lót mềm mại hơi ngo ngoe rục rịch, Diệp Vi Vi, có ý gì đây.
Chẳng lẽ, hoa hồng duy nhất cô nguyện ý nhận lấy, là của Phong Sở Ca tặng hay sao?
Chả lẽ, của anh thì không được sao!
Phong Sở Mạc cảm thấy có chút khó chịu, phiền muộn, cảm giác như vậy, làm cho cặp mắt mèo màu đen kia, lặng yên chuyển hóa thành màu đỏ máu.
Vốn dĩ đang ở bên cạnh xem kịch vui, Miêu Linh thấy vậy, như là chấn kinh mà nhảy sang một bên, một cổ gió âm lạnh lẽo thổi qua, thùng rác ở cạnh cửa lay động một chút, nhưng không bị đổ.
Miêu Linh cảm thấy bộ dạng của Phong Sở Mạc rất không bình thường, meo meo hai tiếng, muốn tới gần Phong Sở Mạc, rồi lại không dám tới gần.
"Đến chơi còn biết tặng quà là rất thân sĩ(*), thế nhưng, Tiểu Hắc à, loại hoa như hoa hồng loại ấy, về sau vẫn là đừng chạm vào thì tốt hơn, ai biết bên trong nó có cất giấu cái gì hay không"
(*)Người của giới thượng lưu, có học thức tri thức. Ở đây chỉ thái độ biết ứng xử ga lăng, lịch sự.
Diệp Vi Vi lắc đầu, lắc cho đoạn ký ức không tốt kia bay đi, tùy tay vuốt ve bộ lông đột nhiên xù lên kia, cô không có phát hiện màu đỏ máu trong đáy mắt của Phong Sở Mạc: "Nếu mày thích hoa, vậy, lần sau chị đưa mày đi dạo chợ cây cảnh gì đó. Có rất nhiều loại hoa đẹp hơn, cũng thơm hơn hoa hồng nhiều."
Diệp Vi Vi ôm Phong Sở Mạc đi vào trong phòng, người phụ nữ thần kinh thô này không phát hiện sự thay đổi của chú mèo cô đang ôm trong lòng, càng không nghĩ tới, hơn phân nửa đêm, mèo đen làm sao mà chuẩn xác tìm được cửa nhà cô, cô chỉ cảm thấy vui vẻ, đơn thuần vui vẻ khi thấy đối phương mạnh khỏe, từ sau khi từ bệnh viện thú cưng trở về, cô vẫn luôn rất lo lắng cho nó.
"Nào, Tiểu Hắc, đây là ổ nhỏ chị chuẩn bị cho mày, có thích hay không?"
Phong Sở Mạc trông thấy cái ổ be bé được đặt trong một góc phòng kia, mắt mèo chớp chớp, màu máu lặng yên rút đi, một lần nữa hóa thành màu đen u ám.
Anh cảm thấy rất vừa lòng, vừa lòng sự coi trọng của Diệp Vi Vi dành cho mình, tuy nhiên, mèo đen vòng quanh gian nhà nho nhỏ đến gần như không có chỗ đặt chân vòng một vòng, quyết đoán nhảy ra khỏi lòng Diệp Vi Vi, nhào lên giường nệm vẫn còn lây dính nhiệt độ cơ thể cũng như hơi thở của Diệp Vi Vi kia.
Mặt mèo chôn trong gối đầu không chịu dậyi.
"Tiểu Hắc, ai cho mày lên giường..."
Diệp Vi Vi sợ hãi gào một câu, Phong Sở Mạc ngoảnh mặt làm ngơ, nhật định dính trên giường của Diệp Vi Vi.