Nhân viên cửa hàng diện mạo ngọt ngào tiễn khách hàng ra ngoài, bởi vì lại hoàn thành được một lần mua bán nên tâm tình của cô gái rất tốt đẹp, quay người lại, biểu tình trên mặt có chút kinh ngạc.
Chú mèo màu đen ngồi một cách ngay ngắn trước bồn hoa hồng đỏ như lửa, cái đuôi nhẹ nhàng đung đưa, như là đang tự hỏi chuyện lớn của mèo gì gì đó vậy.
Cô gái cảm thấy biểu tình của chú mèo rất là đáng yêu, nhân viên cửa hàng bình thường thích động vật nhỏ tiến lên trước một bước, gọi: "Bé con, em bị lạc khỏi chủ sao?"
Mèo đen yên lặng nhìn cô, cô gái cảm thấy ánh mắt kia rất có lực áp bách, tròng mắt sâu thăm thẳm, đặc biệt sâu sắc khó lường, Emmm, vậy mà lại đỏ mặt trước ánh nhìn chăm chú hạ của một chú mèo con.
Cô gái hoàn hồn, nhìn thấy mèo đen lại ngây người với hoa hồng, ánh mắt sáng lên: "Có phải em muốn tặng hoa hồng cho ai hả? Ngôn ngữ hoa của hoa hồng là tôi yêu em đó, một đóa tức là em là duy nhất của tôi đấy, tuy nhiên, nếu em muốn tặng cho chủ, thì vẫn nên lựa chọn hoa mà chủ em yêu thích là tốt rồi, bé con, chủ của em thích hoa gì? Chị tặng em một bông nha."
Cô gái nhỏ này rõ là người yêu thích những thứ đáng yêu, trong lúc nhất thời, cô gái quên mất rằng có mấy loại hoa trong tiệm, chỉ một bông cũng đủ để tiêu hết nửa tháng lương của cô, cũng quên mất liệu mèo đen có thể nghe hiểu lời giải thích của mình hay không, cứ thế buột miệng thốt ra lời này.
Phong Sở Mạc nháy mắt hiểu được vì sao lúc ấy Diệp Vi Vi càng thích một bông hồng mà Phong Sở Ca tặng cho cô kia, hóa ra mấu chốt ở đây là một, bông nha, lúc ấy anh tặng cho Diệp Vi Vi một đống hoa hồng, căn bản không đếm xem là bao nhiêu bông.
Cô gái ở cửa hàng bán hoa há hốc mồm nhìn mèo đen quyết đoán ngậm đi bông hoa nở đẹp nhất, tươi nhất trong một bó hoa hồng đỏ kia, xoay người, bước chân ưu nhã, không nhanh không chậm đi ra ngoài cửa, dẫn tới không ít người vây xem.
"Đáng yêu quá!"
Sau khi cô gái nhỏ ngơ ngác, nhịn không được cũng rút điện thoại ra giống rất nhiều cô bé khác ở bên ngoài, mở camera, bắt đầu quay chụp bóng dáng chú mèo đen ngậm hoa hồng, bước đi ưu nhã giống như người mẫu đang đi trên đài T kia.
Cái đuôi của Phong Sở Mạc nhẹ nhàng đung đưa, một tia âm khí xua tan một chút trọc khí chung quanh cửa hàng bán hoa đi, cái này coi như là trả thù lao đi, anh nghĩ.
Đứng ở cửa thang lầu, Phong Sở Mạc yên lặng nhìn cửa phòng đóng chặt, trong đó, là hơi thở của Diệp Vi Vi, ấm áp, mang theo mùi hương nhợt nhạt, cánh mũi anh hơi giật giật, mắt mèo màu đen hơi hơi híp lại, quả nhiên, vẫn là hơi thở của Diệp Vi Vi khiến anh cảm thấy thoải mái nhất.
Miêu Linh cảm thấy cái tên bên cạnh này có chút ngốc, đứng ở chỗ này lâu như vậy, vẫn luôn cứ ngơ ngác nhìn cửa, nó tỏ vẻ, nếu gặp được giống cái vừa ý, vậy thì quyết đoán xông lên nha, chỉ quanh quẩn chuyển động ngoài cửa không, thì ngay cả một sợi lông mèo cũng không chạm tới được đâu.
Vươn móng vuốt chạm chạm Phong Sở Mạc, trong mắt Miêu Linh là sự khinh bỉ nho nhỏ.
Mặt mèo của Phong Sở Mạc như có mấy dòng đen rơi xuống, hoàn hồn lại, bộp một tiếng, một móng vuốt ấn xuống biểu cảm khinh thường của Miêu Linh kia.
Sau đó, anh bắt đầu suy xét, nên làm như thế nào để đi vào trong nhà của Diệp Vi Vi.
Lực phá hoại dùng để đối phó những tên thiếu niên bạo lực kia đương nhiên là không thể dùng được, căn phòng nhỏ của Diệp Vi Vi cũng không có cửa sổ sát đất để cho Phong Sở Mạc phá hoại.
Nếu anh vẫn là thể linh hồn thể, thì đương nhiên là có thể trực tiếp xuyên tường đi vào, có lẽ còn có thể nhìn thấy bộ dáng khi ngủ của Diệp Vi Vi, khi mà Diệp Vi Vi ngủ say ý, ayda, rất là đáng yêu á.
Chỉ là, hiện giờ nhập vào thân thể của mèo đen, trước khi tu dưỡng hồn phách xong, là không có cách nào ra tới, có chút tiếc nuối, sau khi Phong Sở Mạc do dự một lúc lâu, anh vươn móng vuốt.
Tiếng cào cửa 'ken két ken két' làm cho Diệp Vi Vi bừng tỉnh lúc nửa đêm, nửa đêm nửa hôm, ngoài cửa lại có tiếng động quỷ dị, Diệp Vi Vi đột nhiên nghĩ tới gặp bi thảm của bản thân ở nhà lớn của nhà họ Phong, sắc mặt lập tức hơi trắng bệch: "Ai?"
Cô kêu một tiếng, tiếng cào cửa tạm dừng lại, nhưng ngay trong nháy mắt tiếp theo, tiếng cào cửa càng thêm kịch liệt lại vang lên.
Dù sao thì cũng là người đã trải qua sống chết, mặc dù trong lòng còn cực kỳ sợ hãi, nhưng Diệp Vi Vi vẫn cắn chặt răng, lấy ra bùa hộ mệnh và cả dao nhỏ dưới gối, đây là di chứng sau sự việc ở nhà họ Phong.
"Là người thì nói chuyện!"
Diệp Vi Vi nhìn lén bên ngoài từ trong mắt mèo, lại chỉ thấy được một mảnh đen tối trống rỗng, tiếng cào cửa cũng hoàn toàn đình chỉ ( = ngừng.)
Sắc mặt cô càng trắng, Diệp Vi Vi do dự nghĩ nên mở ra cửa phòng, lấy mạng đùa với đối phương một phen, hay là không mở cửa phòng, khảo nghiệm thử xem liệu đối phương có thể giống Phong Sở Mạc như vậy, có thể tiến vào trong tình huống cửa vẫn khóa chặt hay không.
"Meo"
Một tiếng mèo kêu khe khẽ vang lên.