Tiếng của y tá cứu vớt Miêu Linh sắp bị Phong Sở Mạc chỉnh chết, Miêu Linh thừa dịp Phong Sở Mạc quay đầu liền bay vèo vọt tới một góc, rồi cuộn tay chân đầu thành một khối, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Phong Sở Mạc lười để ý tới Miêu Linh, thuận tay cầm bút trong tay y tá còn đang chờ anh trả lời, trực tiếp ký ba chữ Phong Sở Mạc rồng bay phượng múa ở cột chữ ký của người thân ở cuối cùng:
"Tôi là chồng của cô ấy."
Khi tiểu y tá bất mãn vì hành vi trực tiếp cướp bút của Phong Sở Mạc, người đàn ông liền ngẩng đầu lên nói với y tá.
Quao, vừa rồi Phong Sở Mạc vẫn cúi đầu đứng trong bóng tối, chỉ thấy dáng người thon dài, cao lớn của anh, giờ vừa ngẩng đầu lên, y tá bị dung mạo và khí chất của anh hạ gục, mở miệng muốn quát lớn đổi thành nhỏ giọng nói:
"Anh yên tâm đi, cắt ruột thừa chỉ là một tiểu phẫu mà thôi, bác sĩ làm phẫu thuật cho vợ anh chính là bác sĩ Kim người trẻ tuổi tiềm năng nhất khoa ngoại, chắc chắn không xảy ra chuyện."
Chi phí phẫu thuật hai ngàn ba trăm tệ, trên người Phong Sở Mạc không có tiền, trên người Diệp Vi Vi hiện tại cũng không có đủ tiền phẫu thuật, anh không ngờ đến, đợi đến khi anh đi đến quầy thu phí, nghe được người bên trong báo số tiền, anh sờ sờ quần áo mình huyễn hóa ra, nhận ra trên người mình không có một xu dính túi, ngay cả khối ngọc duy nhất anh đeo từ nhỏ mang từ Phong gia ra cũng bị anh đổi để lấy ngọc thạch của cô rồi.
Mà cô hiện tại cần phẫu thuật, phẫu thuật cần phải nộp lệ phí, dừng một chút, anh ngước mắt lên, con mắt trong nháy mắt đen và thâm thúy vô cùng, giống như muốn làm ngưng đọng tâm trí người, đang muốn mở miệng nói chuyện, thì có một xấp tiền giấy đã được đặt ở trong tầm tay anh.
"Tôi nghĩ, anh hiện tại cần cái này?"
Là Sở Phương Nguyên, sắc thái trong mắt anh nhạt đi, một lần nữa khôi phục lại bộ dáng bình thường:
"Cảm ơn."
Không cự tuyệt, cũng không hỏi Sở Phương Nguyên tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, Phong Sở Mạc cầm tờ thu nộp lệ phí, đi về phía phòng giải phẫu, Sở Phương Nguyên nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, ngón tay vuốt ve cằm hai cái, đột nhiên nở nụ cười thâm sâu khó đoán.
Mặt đẹp như vậy còn cố tình cười tươi, làm đáy lòng người ta ớn lạnh:
"Minh Ca, tôi đột nhiên phát hiện, mặc dù anh ta có mạnh hơn nữa, bên trong cũng chỉ là một người mà thôi."
Thậm chí so với rất nhiều người bình thường, còn có thêm chút nguyên tắc, mới vừa rồi, Phong Sở Mạc muốn thôi miên nhân viên công tác kia, nhưng đã do dự trong chốc lát.
"Chúng ta không phải có việc cần hỏi anh ta sao?"
Minh Ca cạn lời với hành vi của Sở Phương Nguyên, vừa rồi bọn họ thăm dò được vị trí trung tâm thành phố đột nhiên xuất hiện một cỗ năng lượng mạnh mẽ, đi theo cổ năng lượng ấy dò xét đến bệnh viện, thật không dễ dàng gì tìm được Phong Sở Mạc, anh ta lại chẳng hỏi gì.
"Không phải anh ta."
Sở Phương Nguyên thu lại mặt cười:
"Cỗ năng lượng kia, không giống với anh ta."
Năng lượng của Phong Sở Mạc, trong lạnh lẽo có chi khí cuồn cuộn mênh mông, mà cỗ năng lượng kia, mặt ngoài rất ấm áp, đáng tiếc, lại mang theo huyết tinh khí cùng ác ý nặng, hành vi bên ngoài có thể ngụy trang, như cỗ năng lượng, lại là đặc thù bản chất nhất, không có cách nào ngụy trang, thành phố A này, thật sự là càng ngày càng thú vị.
Một Phong Sở Mạc làm Sở Phương Nguyên kiêng kỵ, một tồn tại đặc thù cảm giác không hề thua kém Phong Sở Mạc.
Ánh mắt Sở Phương Nguyên nhìn về phía phòng giải phẫu, huống hồ, người bị nhiễm cỗ năng lượng đột nhiên xuất hiện lại biến mất không phải Phong Sở Mạc, mà là người phụ nữ trong phòng phẫu thuật.
Diệp Vi Vi sao?
Có lẽ, cô ấy không giống như cô ấy nghĩ, chỉ là một người yếu đuối.
Miêu Linh lại đi theo gót chân Phong Sở Mạc: Hai người kia đi rồi.
Phong Sở Mạc không dừng bước, vuốt ve ngón tay của mình, trong lòng nghĩ vẩn cơ một chuyện, là anh có nên hay không nên lấy ra một ít đồ từ trong phủ lớn nhà họ Phong đã bị niêm phong?
Đó là một tòa phủ cổ có tuổi đời hàng trăm năm, dù đồ đạc bị phá hủy hơn phân nửa, nhưng vẫn còn vài thứ ví dụ như một ít ngọc, châu báu chẳng hạn, ít ra, lúc cô cần dùng tiền không thể để cho người khác đến thanh toán.
Đến nỗi thông qua thôi miên khống chế người khác để có tiền, với lòng tự trọng và được dạy dỗ Phong Sở Mạc không cho phép mình làm ra loại chuyện như thế.
Vẻ ngoài đẹp, đặc biệt là người đẹp trai đến mức người ta liếc mắt một cái liền thảng thốt vì đẹp, thì thật sự rất dễ dàng có được ấn tượng tốt của người khác, ít nhất là với y tá đó, anh từ chỗ đóng phí về ngăn cô ta lại hỏi một số vấn đề tại sao hình thành viêm ruột thừa, bệnh tái phát thế nào, cách điều dưỡng sau phẫu thuật, hay cấm kỵ linh tinh gì đó, cô ta không chỉ không cảm thấy bực bội, mà còn rất kiên nhẫn rất kiên nhẫn giải thích cho Phong Sở Mạc rõ ràng, rành mạch, hơn nữa sau khi nhìn thấy anh mượn giấy bút, ghi lại nắn nót những lời này, thì ấn tượng tốt càng tăng gấp bội:
"Vợ anh có được người chồng tốt như anh thật sự có phước lắm."
Y tá có hơi ganh tị.
"Cô ấy chưa chắc nghĩ được như cô."
Phong Sở Mạc dừng một chút, nhìn tờ giấy viết sắp kín đến phần nguyên nhân có thể xảy ra bệnh viêm ruột thừa, trong mắt lạnh đi, mình chỉ rời đi có một khoảng thời gian, Diệp Vi Vi, em đúng là giỏi thật.