Beta: Bảo Trân
—
Trần Cương Sách nhớ rất rõ, vừa rồi Nguyễn Sương có buộc tóc bằng sợi dây buộc tóc màu đen. Những người phụ nữ xung quanh Trần Cương Sách đều rất cầu kỳ, từ cách ăn mặc trang điểm đều để lộ chút tâm tư nhỏ, cho dù khuyên tai bị mái tóc che mất cũng phải là hàng hiệu. Nhưng Nguyễn Sương lại khác với bọn họ, Trần Cương Sách từng mua cho cô không ít túi và trang sức hàng hiệu, ngay cả dây buộc tóc cũng mua vài chục chiếc, nhưng đều bị cô đem gác xó.
Cô là một người rất mâu thuẫn, dây buộc tóc cô dùng là loại mười đồng năm mươi chiếc mua ở sạp bán ngoài đường. Vậy mà quà sinh nhật cô tặng cho Trần Cương Sách, lại là chiếc đồng hồ có giá mười mấy vạn.
Ở phía không xa là tủ quần áo, tủ quần áo của khách sạn không có cửa, đồ tây trang được giặt sạch treo trên đó. Trần Cương Sách đi qua, lất ra chiếc đồng hồ cơ từ trong túi quần. Anh đứng tại chỗ nhìn xuống, cảm xúc vô cùng phức tạp. Thật lâu sau, anh lại cất cả đồng hồ và dây buộc tóc vào túi quần.
Cả một đêm khó ngủ. Trần Cương Sách và Nguyễn Sương, hai người đều vậy. Hệ thống cách âm của khách sạn không ra sao cả, nghe được tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Nguyễn Sương ngồi trên giường, cằm chống lên đầu gối, mắt nhìn ra ngoài màn đêm vô tận. Cô không nghĩ gì cả, chỉ ngồi ngây người ở đó, mãi cho đến nửa đêm mới nửa tỉnh nửa mơ mà nằm xuống. Trời vừa ửng sáng cô đã tỉnh, sau khi tỉnh giấc việc đầu tiên cô làm là thay quần áo, làm thủ tục trả phòng. Giống như muốn trốn thoát khỏi khách sạn này vậy.
Những ngày tháng sau đó trôi qua thật bình yên, phòng làm việc, phim trường, nhà, cô chạy đi chạy lại giữa ba nơi. Nhân viên phòng làm việc đều là những nhân viên trẻ tuổi, không có chế độ quản lý gắt gao nên bầu không khí khá thoải mái vui vẻ. Trợ lý của Nguyễn Sương là Trần Tụng Nghi, tính cách hướng ngoại hoạt bát, mới ở khu này được nửa tháng nhưng tầng nào cô ấy cũng có người quen, quen nhiều rồi thì tất nhiên chuyện bát quái cũng không ít. Thỉnh thoảng Nguyễn Sương cũng nghe cô ấy buôn chuyện, lấy đó làm niềm vui.
Đầu tháng sáu, Nam Thành bước vào mùa hè, giữa cái nóng oi ả, hệ thống điều hoà của phòng làm việc không có chút tác dụng nào.
Trần Tụng Nghi nói: “Hay là liên hệ chủ nhà, bảo họ cho người đến sửa?”
Nguyễn Sương gọi cho chủ nhà, chủ nhà bán tín bán nghi, “Văn phòng nào? Của tôi sao?”
Nguyễn Sương ngây người, sau khi nói cho anh ta về địa chỉ cụ thể, anh ta mới nhận ra, “À, đúng là của tôi, xin lỗi cô nhiều nhé, tại tôi có nhiều nhà nên quên mất. Cô yên tâm, ngày mai tôi sẽ cho người đến sửa.”
Thế nhưng cúp điện thoại xong chưa được nửa tiếng đã có nhân viên sửa chữa đến.
Trần Tụng Nghi nói: “Chị Sương, chủ nhà tốt bụng thật đấy.”
Nguyễn Sương gật đầu, chủ nhà chỉ có trí nhớ là không được tốt lắm thôi.
Thế nhưng chuyện này giải quyết xong lại có chuyện khác xảy ra, một dự án của phòng làm việc phải ngừng quay. Nguyên nhân chính là khách sạn họ quay xảy ra hoả hoạn, nhất thời không tìm được nơi khác thay thế. Quay chụp không chỉ mỗi việc trả tiền thuê là được, còn cần các loại giấy tờ chứng minh, giá cả cũng đắt hơn thuê phòng bình thường rất nhiều. Trước kia những chuyện nhỏ như vậy đều do Trần Tụng Nghi giải quyết, nhưng do liên tục gặp trắc trở, không có cách nào khác nên cô ấy đành đến tìm Nguyễn Sương.
Sau khi Nguyễn Sương nghe xong, “Em hỏi Trần Bạc Văn xem, chắc cậu ấy có quen biết.”
Trước kia Trần Bạc Văn vào đoàn quay phim, ở nhiều khách sạn khác nhau, cũng quen không ít người phụ trách của khách sạn. Thế nhưng gần đây anh đang quay phim mới, không có thời gian đi ăn cùng người phụ trách, chỉ gọi nhưng người phụ trách cũng chỉ đáp một hai câu mơ hồ.
Trần Bạc Văn lạnh giọng, “Tiền thuê đắt vậy cũng không đủ, vẫn muốn em gửi thêm, tư bản tham lam thật đấy.”
Nguyễn Sương và Trần Bạc Văn hợp tác mở phòng làm việc nhưng vẫn nhận quay phim mạng ngắn. Khi phòng làm việc hoạt động được một tháng rưỡi, tổng cộng có sáu kênh video ngắn, kênh phim ngắn phải đợi quay xong mới đăng kí, đăng kí xong mới bắt đầu quảng bá. Đến nay kênh video ngắn đã duy trì được tốc độ đăng video mỗi tuần, lợi nhuận miễn cưỡng có thể chi trả được lương cho nhân viên. Nhưng về chi phí quay chụp, ngoài lương nhân viên ra thì những khoản phải chi khác đều do Trần Bạc Văn và Nguyễn Sương bỏ tiền ra. Thu vẫn không đủ chi.
Giai đoạn đầu của hành trình khởi nghiệp thường luôn gian nan như vậy. Nguyễn Sương ngơ ngẩn một hồi sau đó bảo Trần Bạc Văn, người vừa xuất viện đã vào đoàn phim yên tâm quay, chuyện này cứ để cô nghĩ cách.
Trần Bạc Văn hỏi cô: “Chị có cách gì chứ? Cũng không thể đến tìm phó tổng Tiêu của Bách Duyệt được?”
Phó tổng Tiêu của Bách Duyệt năm nay ngoài ba mươi rồi, yêu thích tập thể dục, cao một mét chín, tây trang ngay ngắn, dáng vẻ tinh anh. Trong một buổi tiệc xã giao phó tổng Tiêu đã yêu Nguyễn Sương từ cái nhìn đầu tiên, sau đó lập tức nhiệt tình theo đuổi. Mọi người xung quanh ngoài tò mò lý do Nguyễn Sương không đồng ý ra, hầu hết đều là cười lạnh trào phúng, nói tiêu chuẩn của cô quá cao, ngay cả phó tổng Tiêu mà còn không vừa mắt. Cũng có vài người truyền tai nhau nói rằng, bạn trai cũ của cô là Trần Cương Sách thì làm sao mà thích Tiêu tổng được. Nhưng những lời ấy cũng biết mất rất nhanh, giống như mưa xuống mặt biển, khó mà tìm thấy được dấu vết.
Nguyễn Sương không nói với ai ngoài Trần Bạc Văn, “…Anh ta tìm tôi để kết hôn giả.”
Trần Bạc Văn hiểu ra, “Chẳng trách.”
Với những người theo đuổi khác, bình thường gặp mặt cô cũng có thể mỉm cười lịch sự, duy chỉ có phó tổng Tiêu cô mới thể hiện thái độ gay gắt.
Nhắc đến anh ta Nguyễn Sương lập tức đau đầu không thôi: “Cậu đừng nhắc đến anh ta nữa, vốn đã phiền rồi, nhắc đến còn thấy phiền hơn.”
Trần Bạc Văn cười, sau đó hỏi cô: “Vậy chị có thể tìm ai được? Ở Nam Thành chị còn quen ít người hơn tôi, nếu không được thì để tôi bảo trợ lý chuẩn bị một tấm thẻ, trùng hợp bộ phim này đã chuyển khoản cho tôi rồi, có không ít.”
“Để tôi tìm thử xem, có rất nhiều việc khác đều cần đến tiền, không thể dùng trong việc giải quyết quan hệ được.” Giọng Nguyễn Sương rất mềm mại nhưng lại mang cho người ta cảm giác chân thực, giống như có cô ở đây thì chuyện gì cũng có thể giải quyết được vậy. Cô luôn có thể truyền năng lượng cho mọi người. Sau khi cúp điện thoại, cô bất lực cúi đầu.
Trần Bạc Văn nói không sai, ở Nam Thành cô gần như không quen ai cả. Cũng không thể có chuyện gì cũng làm phiền đến Quý Tư Âm được. Suy nghĩ một hồi lâu, cô lấy danh sách liên lạc Quý Tư Âm gửi cho mình ra, gọi cho từng khách sạn một.
Mang theo ý dò hỏi nhưng Nguyễn Sương lại không ngờ đối phương sẽ đồng ý, sau khi nhân viên khách sạn đầu tiên nhấc máy, hiểu được ý của cô xong mới nói: “Cô Nguyễn Sương đúng không ạ? Để tôi giúp cô nối máy đến quản lý, anh ấy sẽ bàn bạc cụ thể với cô.”
Gần năm phút sau, giọng điệu ôn hòa của quản lý khách sạn vang lên, “Cô Nguyễn Sương, cô thấy phòng tổng thống được không? Chúng tôi có thể giảm giá 20% cho cô.”
Dễ dàng ngoài sức tưởng tượng, đối phương vô cùng nhiệt tình, giống như khách sạn mời cô đến quay vậy. Không chỉ không nâng giá, thậm chí còn giảm giá.
Nguyễn Sương ngây người, còn chưa mở miệng thì quản lý đã nói: “Dạo này không phải mùa du lịch nên khách sạn sẽ nâng cấp phòng cho khách hàng. Hơn nữa cô muốn ký hợp đồng dài hạn với chúng tôi, tất nhiên chúng tôi phải giảm giá cho cô rồi.”
Trong chuyện làm ăn có quá nhiều thứ khó nắm bắt. Có lần Nguyễn Sương ký hợp đồng kịch bản, đối phương trả cho cô cao hơn rất nhiều, lý do là vợ anh ấy sinh nở thuận lợi, sinh cho anh một cô công chúa nhỏ anh luôn ao ước, anh ấy vui vẻ nên tiêu chút tiền để mọi người cũng vui vẻ như mình. Ít nhất cô là người được lợi.
Nguyễn Sương thầm nghĩ, người được lợi là mình, không cần phải hỏi nhiều. Cô cầm điện thoại nói lời cảm ơn với quản lý, rồi hai người hẹn thời gian ký hợp đồng.
Việc quay chụp không thể chậm trễ được nên ngày hôm sau Nguyễn Sương lập tức hẹn quản lý ký hợp đồng.
Trần Tụng Nghi gọi đến cho cô, “Chị Sương, chị làm rơi điện thoại ở khách sạn rồi.”
Nguyễn Sương nghi hoặc, “Em cảm thấy chị đang dùng gì để nghe điện em gọi?”
Trần Tụng Nghi ngây người, sau đó bật cười, nhưng vẫn tò mò, “Nhưng chiếc điện thoại họ chụp gửi cho em, ảnh khoá màn hình là ảnh của chị mà.” Cô không thể mở khóa điện thoại, chỉ thấy được ảnh khoá màn hình, “Mặc dù chỉ là ảnh chị nhắm mắt ngủ nhưng dưới mắt trái của chị có một nốt ruồi rất dễ nhận ra, em không nhận nhầm đâu, mọi người trong phòng làm việc đều nhận ra được đây là chị.”
Trái tim khẽ run lên, cô đang ở nhà hàng trên tầng cao, đứng trước cửa sổ lớn có thể nhìn được toàn bộ thành phố, đột nhiên cô có cảm giác mất trọng lực. Hơi thở nghẹn lại, một hồi sau mới nói: “Em thử mật khẩu, 0317, xem có mở được không.”
Khoảng thời gian chờ đợi giống như con thoi trong đầu, âm thanh thời gian quá khứ vang lên.
Sau đó cô nghe thấy Trần Tụng Nghi nói: “Chị còn nói không phải của chị, mật khẩu đúng mà, điện thoại mở được rồi, màn hình chính cũng là ảnh của chị.”
Tiếng tích tắc của đồng hồ biến thành một khoảng không dài đằng đẵng.
Nguyễn Sương cầm điện thoại, bàn tay run lên, giống như đang nâng đỡ một vận mệnh không chắc chắn. Do dự một lúc, cô vẫn chọn sẽ hỏi quản lý muốn có một đáp án chính xác: “Quản lý Từ, tôi muốn hỏi một chuyện, anh cho tôi thuê phòng tổng thống là vì…Trần Cương Sách Sao?”
“Anh Trần không nói với cô sao?” Quản lý Từ vô cùng thản nhiên nói, “Vốn dĩ chúng tôi không định cho cô thuê căn phòng tổng thống đó, dù sao thì anh Trần cũng đã bao cả năm rồi, nhưng vừa nghe thấy tên cô chúng tôi liền không dám chậm trễ, lập tức liên lạc với anh Trần, anh ấy đồng ý rồi chúng tôi mới hợp tác với cô.”
Sợi dây vận mệnh đã đứt rồi mà cô vẫn nhìn thấy hình ảnh nó chỉ về quá khứ…
Trần Cương Sách nói: “Sau này em đến khách sạn chỉ cần nói tên mình, phòng tổng thống đã chuẩn bị cho em rồi.”
Đã ba năm.
Trần Cương Sách.
Đã ba năm trôi qua rồi.
Sự dung túng anh dành cho em rốt cuộc có thời hạn là bao lâu?