• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Đá bào+Gió

Beta: Bảo Trân



1.

Kể từ khi Trần Cương Sách cầu hôn, chiếc nhẫn kim cương trên tay Nguyễn Sương chưa bao giờ được tháo ra. Chiếc nhẫn kim cương đó thật chói mắt, vừa bước vào công ty ánh mắt của mọi người đều bị chiếc nhẫn kim cương thu hút, không cách nào có thể rời mắt. Tất nhiên, người đầu tiên hóng bát quái chính là Trần Tụng Nghi. 

Trần Tụng Nghi đi theo Nguyễn Sương vào văn phòng làm việc, trong lúc nhất thời quên mất công việc, hai mắt cô ấy nhìn thẳng vào chiếc nhẫn kim cương giữa các ngón tay của Nguyễn Sương: “Chị dâu, bây giờ em có thể quang minh chính đại gọi chị một tiếng chị dâu đúng không?”

Nguyễn Sương: “…Trước đây em từng lén gọi chị là chị dâu à?”

Trần Tụng Nghi: “Đúng vậy, em thậm chí còn không dám gọi chị là ‘Chị Miên Miên’, chỉ sợ chị biết mối quan hệ giữa em và anh trai sẽ sa thải em.”

Nguyễn Sương bật cười.

Trần Tụng Nghi chớp mắt mấy cái: “Anh trai đã cầu hôn chị thật à?”

Nguyễn Sương nói: “Đúng vậy, cầu hôn rồi.”

Trần Tụng Nghi: “Khi nào thế?”

Nguyễn Sương nói: “Hôm qua.”

Trần Tụng Nghi hít một hơi khí lạnh: “Anh trai em đúng là kiểu người thuộc phái hành động. Anh ấy cứ như vậy cầu hôn mà không đánh tiếng trước. Hai người mới quay lại với nhau được vài ngày! Anh ấy cũng gấp gáp quá đi!”

Nguyễn Sương nói với giọng trêu đùa: “Dù sao thì anh trai em… cũng không còn trẻ nữa, mấy tháng nữa thôi là anh ấy ba mươi tuổi rồi.”

Trần Tụng Nghi thấy có lý gật đầu: “Đúng vậy. Haiz, ngày nào em cũng đối mặt với một nhóm các thanh niên đẹp trai mới ngoài hai mươi. Nói thật so với họ, anh trai em đã già.” Nói rồi, cô trao ánh mắt thông cảm cho Nguyễn Sương, “Chị dâu, khiến chị để mắt đến anh ấy đã làm khó chị rồi.”

Nguyễn Sương nghẹn lời, nói: “Anh trai em nào có tệ đến vậy, phải không?”

Trần Tụng Nghi: “Hả?”

“Dáng dấp của anh ấy khá đẹp.”

“Nhưng tuổi là có.”

“Anh ấy tốt bụng và chu đáo.”

“Chị có chắc anh ấy là người chu đáo không?”

“Lại lãng mạn.”

“Anh ấy lãng mạn chỗ nào vậy?”

“Anh ấy đối xử rất tốt với chị.”

“Anh ấy đối xử tốt với chị ra sao? Mua cho chị xe hay nhà?”

“…”

Nguyễn Sương bị một đòn chí mạng.

Cô cau mày, có chút thích thú: “Sao em lại định nghĩa một người tốt xử tốt với mình là người sẽ mua cho em xe hay nhà?”

Có rất nhiều cách để thể hiện tình yêu, tại sao Quý Tư Âm và Trần Tụng Nghi đều cho rằng đó phải là mua ô tô hay nhà?

Trần Tụng Nghi nói: “Bởi vì việc tặng hoa và quà là chuyện hết sức bình thường. Đối với bọn em mà nói, ngay cả 9999 đóa hoa hồng cũng chỉ tượng trưng cho một số tiền nhỏ. Một chiếc xe hơi hay một ngôi nhà mới là rất rất nhiều tiền. Tiền ở nơi nào, nơi đó có tình yêu.” 

Nguyễn Sương mỉm cười: “Trước kia chắc anh trai em từng yêu như vậy.”

Trần Tụng Nghi có thể nhạy cảm ngửi ra được mùi dấm, dù sao thì cô cũng mang họ Trần, nhất định phải đứng về phía Trần Cương Sách.

“Chị dâu, để em nói cho chị nghe, anh trai em đối với chị khác hẳn với những người khác. Em chưa bao giờ thấy anh ấy thích một người nào đến nhường này.”

Nguyễn Sương mở máy tính lên, đập vào mắt là một trang văn bản, trong đó có kịch bản mới nhất mà mọi người đã thảo luận.

Nữ chính nói: “Một số cách nói chuyện của đàn ông là – ‘Ước gì anh gặp em sớm hơn’, ‘Chưa có ai khiến anh thích như vậy’, ‘Người khác không quan trọng, tất cả những gì anh quan tâm chỉ có em’.”

Trần Tụng Nghi không ngừng huyên thuyên: “Giá như anh trai em gặp chị sớm hơn, anh ấy nhất định sẽ một lòng với chị.”

Cô ấy nhìn thấy khóe miệng Nguyễn Sương khẽ nhoẻn một nụ cười nhưng lại không nói một lời.

Trần Tụng Nghi cảm thấy không chắc chắn lắm nên nói tiếp: “Những người khác không quan trọng, quá khứ chỉ là mây mù, người duy nhất anh ấy quan tâm chỉ có chị!”

“…”

“…”

Đều y chang.

Nói xong, Trần Tụng Nghi thấy ánh mắt Nguyễn Sương có ý gì đó, cô gãi gãi đầu ngập ngừng thăm dò hỏi: “Chị dâu, sao chị lại nhìn em như vậy?”

Nguyễn Sương quay màn hình máy tính về phía Trần Tụng Nghi, Trần Tụng Nghi bán tín bán nghi nhìn sang. Khi thấy những lời thoại trên đó gần như y hệt với những gì cô ấy vừa nói, hai mắt cô ấy tối sầm, gò má đỏ bừng.

Cô ấy ấp ứng: “Chị, chị nghe em giải thích, em, em, em không phải, em nói thật! Những gì em nói đều là thật lòng!”

Nguyễn Sương cười đến lồng ngực rung lên: “Chị chỉ trêu em thôi, chị biết rõ anh trai em là người như thế nào.”

Ánh mắt của Trần Tụng Nghi chuyển động, sửng sốt không dám nhìn cô, rụt rè nói: “Trước đây anh trai em có lẽ không phải người tốt lành gì -”

“——Hiện tại anh trai em cũng không phải người tốt.” Nguyễn Sương thản nhiên nói.

Nguyễn Sương nhớ lại đêm qua, anh gần như thành kính hôn lên chiếc nhẫn cưới trên tay cô. Cảnh tượng đó khiến Nguyễn Sương khó mà tin được, không ngờ anh cũng có khoảnh khắc dịu dàng thuần khiết như thế.

Nhưng giây tiếp theo, anh đã lộ rõ bản chất thật: “Nhẫn cũng đã đeo rồi, vợ, đêm nay cũng coi như là đêm tân hôn của chúng ta.”

Nguyễn Sương còn chưa kịp từ chối, Trần Cương Sách đã áp vào tai cô, thấp giọng nói: “Liếm cho anh một lát trước đi.”

“…Cái gì?” Cô thừa nhận rằng mình có bị anh dẫn dụ nhưng vẫn có hơi choáng váng.

Sau đó cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, chậm rãi thốt ra vài chữ: “Cô bé của anh.”

Nguyễn Sương bị anh làm cho động tình đến nỗi không kìm xuống được, màn đêm đục ngầu, thần trí cô rơi vào đê mê. Tuy nhiên, tính xấu của Trần Cương Sách không dừng lại ở đó. Không biết đã trôi qua bao lâu nhưng cô có cảm giác toàn thân mình như vừa mới tắm xong.

Âm cuối của Trần Cương Sách có chút run rẩy, hành vi đặc biệt phóng túng: “Đêm nay bắn cho anh xem.”

Đột nhiên, hô hấp của Nguyễn Sương ngừng lại. Ngay lập tức, cô như bị anh thao túng đến mất kiểm soát, theo sự dẫn dắt của anh mà rơi vào không gian hỗn loạn. Sau đó, hô hấp của cô vỡ vụn, từ đầu đến cuối không dám mở mắt, không có cách nào đối mặt với sự thật, đối mặt với cảnh tượng ướt át dưới ánh trăng này.

“Trần Cương Sách.”

“Ừm?” Tâm tình anh lúc này rất tốt, cà lơ phất phơ trả lời.

“Anh không phải là con người nữa rồi.”

“Anh là cún, thích vươn đầu lưỡi ra liếm em.”

“…”

Đối với Nguyễn Sương mà nói, Trần Cương Sách không những không phải người tốt, mà anh căn bản không phải là người.

Trần Tụng Nghi vẫn còn muốn bào chữa cho Trần Cương Sách nhưng đột nhiên điện thoại di động của Nguyễn Sương reo lên, Nguyễn Sương nói: “Chị đi nghe điện thoại trước, em cứ để tài liệu trên tay lại cho chị.”

Đó là một cuộc gọi bàn công việc. Trần Tụng Nghi đến tìm Nguyễn Sương, một nửa vì công việc, một nửa vì lý do riêng tư. Phần chuyện riêng tư – chứng thực nguồn gốc chiếc nhẫn cưới giờ đây đã được giải quyết. Chỉ còn lại chuyện công việc, cô ấy đưa tài liệu cho Nguyễn Sương, sau đó vui vẻ rời khỏi phòng làm việc.

Nhóm chat của văn phòng đã bùng nổ. Trần Tụng Nghi trông như một chiến binh thắng trận trở về, tất cả mọi người đều tag cô hóng chuyện chiếc nhẫn trên tay sếp.

[Thật hào nhoáng, quá hào nhoáng! Không biết là bao nhiêu cara nhỉ?]

[Là thật hay giả? Tôi muốn biết!]

[Tôi luôn có một vấn đề đến giờ vẫn băn khoăn. Sếp của chúng ta có phải là thiên kim gia thế mở studio chỉ vì đam mê không? Còn người đàn ông mặc vest kia, là đối tượng kết hôn của cô ấy phải không hay là thanh mai trúc mã cũng không biết chừng!]

[Sếp muốn kết hôn à! Là thực sự muốn kết hôn sao? Tôi khóc mất!]

[Sao cậu phải khóc khi biết sếp sắp kết hôn?]

[Tôi nhận lời vào công ty làm việc chỉ vì chị ấy quá xinh đẹp.]

[Cậu không thích hợp.]

[Cậu mới mười chín tuổi thôi, em trai.]

[Chị ấy xinh đẹp là thật mà, tình yêu không liên quan gì đến tuổi tác.]

[Dẹp đi, bình thường tôi có thấy cậu bày tỏ thành ý với sếp đâu. Cậu thậm chí còn chưa bao giờ tặng sếp được một bó hoa. Hãy nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay sếp đi, nói thật, tiền lương một năm của tôi cũng không đủ để mua chiếc nhẫn đó.]

Trần Tụng Nghi cũng tò mò về lai lịch của chiếc nhẫn kim cương đó.

Cô nói chuyện riêng với Trần Cương Sách: [Anh.]

[Anh, anh, anh, anh ơi!]

[Chiếc nhẫn mà anh cầu hôn chị dâu, giá bao nhiêu vậy?]

Sau khi nhận được câu trả lời của Trần Cương Sách, ngay cả người lớn lên trong nhung lụa từ bé như Trần Tụng Nghi, cũng không khỏi thở dài.

Trần Tụng Nghi trả lời một cách lạnh lùng trong nhóm chat công ty: [Chiếc nhẫn kim cương đó, không đắt lắm, chỉ có hơn ba trăm vạn thôi.]

*300 vạn NDT ≈ 10,5 tỷ VND

Đây là những gì Trần Cương Sách đã nói lại với cô ấy, Trần Tụng Nghi thuật lại chính xác như vậy.

Không quá đắt.

Cũng chỉ.

Hơn ba trăm vạn.

Cô nhớ trước đây thường xuyên phải ăn nói khép nép, cầu xin Trần Cương Sách mua đồ cho mình.

Anh keo kiệt với em gái nhưng lại rất hào phóng với bạn gái.

Trần Tụng Nghi rất tức giận, sau khi cơn giận qua đi, cô vẫn không nhịn được mà gửi tin nhắn cho Trần Cương Sách: [Anh, em thấy anh vẫn chưa đủ hào phóng với chị dâu, anh nghĩ sao?]

Trần Cương Sách: [Đúng thế.]

Trần Cương Sách: [Không cần nóng vội.]

Trần Tụng Nghi mỉm cười, đúng rồi đấy, anh trai cô nên chiều chuộng chị dâu hơn.

2. 

Trước và sau khi được cầu hôn, cuộc sống của Nguyễn Sương không có khác biệt gì lắm. Vẫn là ba điểm lặp đi lặp lại: công ty, nhà cô, nhà Trần Cương Sách.

Những cơn mưa mùa thu liên tục rơi xuống, Nam Thành lạnh dần, mãi cho đến một sớm mai khi tỉnh dậy, bên ngoài cửa sổ thế giới đã ướt đẫm.

Hiếm khi mới có một ngày nghỉ, Nguyễn Sương không muốn động đậy nên vùi mình trong chăn. Từ sáng sớm Trần Cương Sách đã bận công việc, tiếng chuông điện thoại vang lên, anh sợ làm ồn đến Nguyễn Sương nên vội vàng đi ra ngoài nghe máy, ngay cả quần áo cũng không kịp mặc, phía trên cởi trần, Nguyễn Sương mơ hồ nhìn thấy đường cơ bắp rõ nét cùng với những dấu ấn tươi mới trên cơ thể anh.

Tối qua cô và Quý Tư Âm có đi hẹn hò, Quý Tư Âm một mực kéo cô đi làm móng. Cô không làm móng dài, chỉ cắt dũa sửa sang lại nên không có tính công kích nào, thế nhưng vẫn để lại một đường trên cơ thể anh, đến sáng hôm nay vẫn có nét máu mờ. 

Thế nhưng Nguyễn Sương khó mà thấy tội lỗi. Nghĩ đến những hành động của Trần Cương Sách làm trên người cô, Nguyễn Sương cảm thấy anh đáng bị vậy. Thậm chí cô còn thấy mình quá nhẹ tay rồi.

Sau khi tỉnh dậy Nguyễn Sương lướt điện thoại, không lâu sau Trần Cương Sách gọi đến: “Sáng nay em muốn ăn gì?”

Nguyễn Sương ngáp một cái: “Ăn gì cũng được.”

Trần Cương Sách như cười như không: “Vậy uống sữa nhé.”

Nguyễn Sương khựng lại.

Ý bỡn cợt trong giọng nói của anh quá rõ rệt, mà hình ảnh kí ức về đêm qua cũng thật rõ nét. 

Tối qua Nguyễn Sương có uống chút rượu, trong men say cô nhìn Trần Cương Sách chằm chằm, đôi môi mọng nước mím lại, vô cùng quyến rũ: “Trần Cương Sách, em thử nhé.”

“Thử gì?” Ánh mắt của cô khiến Trần Cương Sách đắm say, giống như sử dụng một loại thuốc nào vậy, nó khiến anh mê đắm một cách không bình thường.

“Miệng.” Cô nói.

Nếu không phải là vì đã uống rượu, tuyệt đối Nguyễn Sương sẽ không nói ra những lời này, cũng tuyệt đối sẽ không làm ra hành động như vậy. Cô say rồi, nhưng Trần Cương Sách thì không.

Trên đời này sợ rằng không có người đàn ông nào sẽ từ chối lời mời gọi này, nhưng Trần Cương Sách vẫn đáp: “Miệng của em không phải dùng để làm việc này.”

“Thế miệng của anh dùng để làm việc như này à?” Cô nghiêng đầu, ánh mắt đã không còn sự bình tĩnh thường ngày, mà rất quyến rũ.

Trần Cương Sách không nhịn được mà cúi đầu hôn lên đầu ngón tay cô: “Anh cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, bình thường không phải em vẫn muốn xé nát miệng anh sao? Cái miệng nát này của anh hôn đâu cũng như nhau cả.”

Nguyễn Sương uống say cũng không chịu thua, cô bắt đầu hơn thua: “Ý của anh là miệng trên miệng dưới của em đều giống nhau đúng không?”

Nhất thời Trần Cương Sách không muốn trả lời thế nào.

Đôi mắt cô lấp lánh, pha chút cáu giận: “Miệng của anh thường xuyên hôn chỗ đó của em, rồi lại hôn lên chỗ này!”

Bộ dáng cáu giận của cô có vài phần hờn dỗi, cũng có pha lẫn tính cách trẻ con. Tóm lại là, hoàn toàn khác với Nguyễn Sương ngày thường.

Trần Cương Sách cảm thấy cô rất xinh đẹp cũng rất đáng yêu, “Bảo bối, em lên cơn say rượu đấy à?”

Nguyễn Sương bắt đầu khóc lóc phàn này, “Anh toàn bắt nạt người khác thôi, Trần Cương Sách.”

Trần Cương Sách bật cười, bất đắc dĩ ôm cô vào lòng, anh không có quá nhiều suy nghĩ tình dục lúc này, chỉ là cảm thấy cô vô cùng đáng yêu, anh dỗ dành với giọng chiều chuộng hỏi cô: “Sao anh lại bắt nạt em được chứ? Chỉ vì anh không cho em dùng miệng?”

“Chuyện anh làm được, em không được làm.” Nguyễn Sương phản bác, “Đây không phải bắt nạt thì là gì?”

“Anh có hiểu thế nào là bình đẳng nam nữ không vậy?”

“…” 

Mẹ nó còn lôi cả bình đẳng nam nữ ra đôi co với anh rồi. Trần Cương Sách thở dài, có lẽ anh không thể nói lý lẽ với người đang say được.

Anh dịu dàng dỗ dành: “Anh bế em đi tắm nhé?”

Cuối cùng Nguyễn Sương cũng không ầm ĩ nữa, ngoan ngoãn dang tay ra: “Anh bế em.”

Sau đó Trần Cương Sách dùng tư thế bế trẻ em bế cô, hai chân cô quặp vào eo anh, giống như con lười vậy. 

Bọn họ ở phòng ăn dưới lầu ăn tối, Nguyễn Sương nổi hứng với hầm rượu của anh, vì vậy Trần Cương Sách đưa cô đi chọn một chai rượu ngon. Tư thế uống rượu của cô khiến người ta có cảm giác tửu lượng rất tốt, nếu không Trần Cương Sách tuyệt đối sẽ không cho phép cô liên tục uống hết ly này đến ly khác. Đến khi phản ứng lại thì cô đã say rồi.

Thế nhưng say cũng có cái hay, Nguyễn Sương khi uống say rất dựa dẫm vào anh, còn lúc tỉnh táo cô lại vô cùng nghiêm túc, bình tĩnh và độc lập. Trần Cương Sách cho rằng bản thân mình bị bộ dáng như vậy của cô cuốn hút, cô quá mức sạch sẽ, sạch sẽ đến mức khiến người ta muốn kéo cô cùng trầm luân. Nhưng khi thấy Nguyễn Sương say, Trần Cương Sách mới ý thức được, điều anh thích là con người của Nguyễn Sương. Cho dù cô có làm gì đi chăng nữa anh cũng đều thích, cũng đều cảm thấy cô xinh đẹp, cũng thật đáng yêu. Anh đều rung động.

Trên đường lên lầu, Nguyễn Sương giống như tên gọi thân mật của mình, mềm mại như bông bò lên lưng anh, giọng nũng nịu: “Trần Cương Sách.”

Trần Cương Sách ừm một tiếng.

Cô nói: “Anh có biết tắm là tắm thế nào không?”

Trần Cương Sách cảm thấy buồn cười.

“Xoa xoa.”

“…Hửm?”

“Bóp bóp.”

“…Miên Miên.”

“Ngâm mình.”

“….Anh.”

“Ăn oreo.” Nguyễn Sương đột nhiên nói ra một câu.

Nhất thời, những lời tưởng như là ám thị điều gì đó của cô lập tức tan thành mây khói.

Trần Cương Sách thở dài: “Trong nhà không có đồ ăn vặt, hay là em tắm trước rồi anh đi mua cho em nhé?”

“Không.” Cô đáp, “Em muốn giảm cân, em không ăn vặt.”

“Vậy em nhắc đến Oreo gì chứ?”

Vành tai đột nhiên cảm thấy ướt át, thì ra là đầu lưỡi mềm mại của cô lướt qua. Dây thần kinh cột sống của Trần Cương Sách căng lên, bước chân đột nhiên khựng lại, khó mà di chuyển tiếp được.

Hơi thở nóng bỏng của cô thổi đến trêu chọc anh: “Màu đen đen, cái của anh cũng là oreo.”

Anh thường xuyên mặc quần áo dài nên rất trắng, cả người từ trên xuống dưới chỗ đen duy nhất chắc chỉ có chỗ lông tóc rậm rạp, một là ở trên đầu, chỗ còn lại là…Anh biết cô giỏi nhất trong việc trêu chọc trái tim người khác, nhưng lại không ngờ Nguyễn Sương sau khi say lại quyến rũ đến vậy.

Đúng thế.

Quyến rũ.

Trần Cương Sách nhắm mắt lại, ngọn lửa nóng bỏng trong cơ thể không có cách nào dập tắt đi được.

Hơn nữa người trong lòng anh vẫn đang lên cơn, “Em sẽ khiến anh thoải mái mà, Anh*.”

*Anh: ở đây là chỉ từ ‘’cưa cưa’ ấy ^^

Cách xưng hô mà trước đây dù cho có dỗ dành thế nào đi chăng nữa cô cũng không chịu gọi, vậy mà bây giờ lại nói ra tự nhiên đến thế. Trần Cương Sách hít sâu một hơi, sau đó không chút do dự đi về phía phòng tắm, đặt cô lên bồn rửa mặt.

“Anh đi mở nước.”

Phòng tắm tách riêng khu tắm và rửa mặt, anh đi vào khu tắm, mở vòi nước bồn tắm. Hơi nước nóng phả lên, hơi nóng và không khí ái muội đan xen khiến mạch máu trên cánh tay Trần Cương Sách càng hiện lên rõ ràng hơn, hơi thở cũng vô cùng gấp gáp. Anh định đứng dậy mở cửa sổ ra cho thoáng gió, nhưng động tác bỗng khựng lại. Không biết từ khi nào Nguyễn Sương đã đi đến bên cạnh anh, cô ngồi xuống đất mà không giữ lấy chút hình tượng nào. Mái tóc rối bời, gương mặt trắng nõn, đôi mắt long lanh, sạch sẽ. Nhưng đuôi mắt lại quyến rũ đủ để người ta trầm luân.

“Cho em thử một lần đi, Trần Cương Sách.” Đôi mắt cô long lanh, giống như đang thỉnh cầu.

Tình yêu và tình dục đan xen, sự thức tỉnh bị xé nát bởi trầm luân. Ở trước mặt cô anh luôn xuất hiện với thái độ buông thả, nhưng liên quan đến chuyện này anh lại vô cùng tỉnh táo. Ước nguyện trước kia ở trước mặt Phật Tổ lại thành hiện thực dưới hình thức này. Cho dù đã hôn trên nghìn lần, nhìn bộ dáng mơ màng đắm say của cô nhưng Trần Cương Sách vẫn cảm thấy Nguyễn Sương quá mức sạch sẽ, sạch sẽ đến mức chỉ hôn thôi cũng sẽ làm vấy bẩn cô.

Cô quá sạch sẽ, quá tốt đẹp, quá đơn thuần.

Trong lúc do dự, cô đã cong lưng, làn da trắng sáng nổi bật trong đêm tối.

Chỉ là đôi mắt cô lại long lanh, ngây thơ không hợp với hoàn cảnh cho lắm. Động tác tiếp theo đó càng mạnh bạo hơn, anh bị cô nắm chặt lấy, hơi thở cũng bị bàn tay cô khống chế. Lòng bàn tay Trần Cương Sách đẫm mồ hôi.

Cuối cùng.

Sắc mặt Nguyễn Sương chán nản, trong men say lộ ra vẻ thất vọng.

Sau khi Trần Cương Sách bình tĩnh lại, đưa tay nâng cằm rồi hôn lên vẫn còn vương chút nước của cô, giọng anh khàn khàn mang theo ý cười, cố ý trêu chọc: “Sữa có ngon không?”

“…” Nguyễn Sương cũng có nếm một chút, cô đột nhiên bật khóc bày ra bộ dáng tủi thân, nước mắt không ngừng rơi xuống, đồng thời cũng tỉnh dậy từ cơn say, “Anh im miệng, em uống rượu chứ không phải sữa.”

“Ừ ừ, không phải sữa.” Trần Cương Sách dở khóc dở cười, người muốn làm là cô, người tức giận cũng là cô, “Anh bế em đi súc miệng.”

Nguyễn Sương vẫn khóc giọng nức nở, “Bình thường sao anh uống được vậy?”

Trần Cương Sách đáp: “Quen rồi.”

Nguyễn Sương ngây người, sau đó cắn vai anh, mắng mỏ: “Anh không biết xấu hổ.”

“Ừm, anh không biết xấu hổ.”

Giọng anh vô cùng dịu dàng, giống như đầm lầy khiến người ta sa vào: “Miên Miên của chúng ta tốt nhất.”





Chuyện uống sữa tối qua đã để lại ám ảnh sâu sắc trong lòng Nguyễn Sương. Nghe vậy, Nguyễn Sương kéo chăn lên đỉnh đầu.

Giọng cô ồm ồm: “Trần Cương Sách, em muốn thu lại lời đồng ý kết hôn với anh, từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK