• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Gió

Beta: Bảo Trân



Trên đường về nhà, Trần Cương Sách luôn miệng nói linh tinh. Anh coi tất cả là ảo giác sau khi uống say, nắm lấy tay Nguyễn Sương đầu ngón tay dịu dàng vuốt v e, vuốt thôi cũng không thấy đủ nên anh quay sang ôm cô vào lòng.

“Lâu lắm không ôm em rồi.” Anh nói.

Nguyễn Sương muốn bảo: Linh tinh, ba hôm trước vừa ôm xong, không chỉ ôm mà còn hôn, còn sờ s0ạng.

“Trước kia uống rượu xong ôm em em đều không chịu, cứ đưa tay đẩy anh đi tắm.” Anh nói.

“…”

“Uống say thật tốt, em ngoan thật đấy bảo bối.” Yết hầu anh cuộn lại, một tay ôm eo cô kéo người vào lòng, liên tục hôn lên tóc cô, “Người em thơm quá, bảo bối à.”

Vành tai đỏ ửng lên, cô vùi mặt vào lòng anh không dám ngẩng đầu, sợ sẽ nhìn thấy biểu cảm của chú Khang qua gương chiếu hậu. Bình thường Trần Cương Sách đã khá không biết xấu hổ, uống say rồi mặt càng dày hơn. Vách ngăn giữa hàng ghế được nâng lên. Nguyễn Sương càng xấu hổ hơn, chứng tỏ chú Khang đã nghe thấy lời Trần Cương Sách nói rồi. Men rượu dâng lên, Nguyễn Sương cảm giác mình cũng như bị đốt cháy, cả người nóng dần lên.

Cô bị anh ôm chặt đến mức không động đậy được: “Anh đừng có ôm chặt như vậy.”

“Không được, bảo bối.” Hơi thở của anh rất nặng, “Mỗi lần ôm em em đều chạy đi mất.”

“Em nào có.”

“Vừa ngủ dậy đã không thấy em đâu rồi.” Giọng anh càng trầm hơn.

Nguyễn Sương lập tức ngừng giãy dụa.

Anh không nhận ra được sự khác thường của cô, sau khi uống say thì nói rất nhiều và trở nên vô cùng dính người, ngay cả ánh mắt cũng dán chặt lên người cô.

“Anh rất rất yêu em, tại sao em lại không nói gì vậy?” Anh vừa nói vừa hôn lên tai cô, hơi thở nóng bỏng phả lên vành tai rất ngứa, giống như có vô số con kiến bò qua.

“Tại sao em lại đi xem mắt? Em không thích anh đến vậy sao?” Anh hỏi.

Sau đó nói đi nói lại một câu: “Em không yêu anh chút nào sao?”

Nguyễn Sương không có bất kì phản ứng nào.

Đợi anh hỏi khoảng năm mươi lần, mang tai đã đỏ ửng lên rồi cô mới nói: “Đợi anh tỉnh rồi em sẽ nói cho anh biết, em yêu anh.”

“Tỉnh rồi sẽ không thấy được em nữa, Nguyễn Sương.” Anh đưa tay sờ mặt cô, tay còn lại che mắt đi, giống như đã buồn ngủ: “Ngay cả trong mơ em cũng không chịu nói một câu thích anh.”

Cửa sổ xe được hạ xuống, làn gió oi bức phả vào mắt cô khiến cô phát đau.

Trần Cương Sách nửa say nửa tỉnh lẩm bẩm, không lâu sau liền ngủ thiếp đi. Cho dù đã chìm vào giấc ngủ nhưng tay anh vẫn đan chặt lấy tay cô, làm thế nào cũng không rút ra được.

Ánh mắt nhìn lên hai bàn tay đang nắm chặt, đường chỉ tay cũng dán sát lại với nhau. Cô nhớ đến trước kia khi cô nói đường tình duyên của hai người rất ngắn, anh đã không chút do dự mà dán sát bàn tay lại.

“…Như vậy không phải là dài rồi sao.”

Đối với họ mà nói, tình yêu thực sự là chuyện không thể quay lại sao?

Họ như đều trở thành trò đùa của vận mệnh, bị trói chặt vào giữa vũng bùn ái tình. 

Con đường giữa thành phố, ngay cả ánh đèn cũng thật tĩnh mịch. Nhìn vào màn đêm ấy, lòng Nguyễn Sương đột nhiên hiện lên một suy nghĩ. Liệu có thể có một loại khả năng: tuy họ khác đường nhưng con đường của anh lại chỉ hướng về cô.



Một đêm say ngập tràn hương thơm phảng phất. Trần Cương Sách mơ rất nhiều nhưng những giấc mơ ấy đều có một điểm chung đó là Nguyễn Sương sẽ xuất hiện, tuy nhiên lúc gần chạm tới thì cô lại biến mất tựa sương khói, bàn tay trống rỗng.

Sau khi tỉnh dậy anh nhìn lên trần nhà thật lâu. Rèm cửa kéo kín khiến cả căn phòng tối mờ. Hơi thở kéo dài, cảm xúc trống rỗng, kí ức về tối qua lần lượt ùa về, cũng có nhớ vài thứ, nhưng những lời khi say anh lại quên gần hết.

Không lâu sau anh đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, gương mặt phản chiếu trong gương, má trái vẫn hằn dấu ngón tay, qua một đêm đã sưng đỏ lên. Anh đưa tay chạm lên, khá đau. Sợ rằng cả thế giới này cũng không có ai như cô. Đồ vô lương tâm, uống rượu giúp cô còn bị cô cho một bạt tai.

Đánh răng rửa mặt xong anh mặc quần áo xuống lầu ăn cơm. Tay cầm điện thoại bước xuống cầu thang, từng bước chân chậm rãi, đột nhiên khựng lại.

Ánh sáng chiếu qua ô cửa sổ, chiếu sáng cả căn nhà. Trên chiếc sô pha màu trắng mềm mại có một bóng dáng vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức anh tưởng rằng đây là mơ.

“Nguyễn Sương?” Anh rất ít khi dùng giọng điệu nghi hoặc như vậy, khó có thể tin được, sao cô lại xuất hiện ở đây?

Nguyễn Sương nhướng mày nhìn qua, ánh mắt lạnh nhạt, giống như đây mới là nhà cô còn anh chỉ là khách.

“Anh dậy rồi à?”

“Ừm.” Trần Cương Sách xuống lầu, sau khi tỉnh rượu đầu khá đau, anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, “Sao em lại ở đây?”

Thấy bộ dáng như mất trí của anh, Nguyễn Sương hỏi: “Tối qua ai đưa anh về, còn nhớ không?”

Trần Cương Sách ngồi xuống sô pha bên cạnh cô, nhíu mày suy nghĩ.

Anh nói: “Chú Khang.”

“…Tôi cũng ở trong xe.” Nguyễn Sương nhìn anh khẽ cười, “Anh không nhớ gì nữa rồi?”

Giọng điệu kỳ quái.

Trần Cương Sách lập tức ngửi ra được mùi: Cô không vui rồi.

“Tối qua anh uống say nên không nhớ rõ.”

“Tối qua anh lên cơn say nói rất nhiều.” Nguyễn Sương nhìn anh, “Hay là anh ăn cơm trước? Tiện thể ngồi nghĩ lại chuyện tối qua.”

“Tối qua anh nói gì rồi à? Có thể gợi ý không?” Trần Cương Sách vẫn ngồi đó, hiển nhiên muốn nói rõ về chuyện tối qua.

“Tối qua anh nói rất nhiều.”

“Ví dụ?”

“Ví dụ anh nói mấy năm nay xung quanh anh xuất hiện rất nhiều phụ nữ, ngoại hình dáng vóc đều đẹp hơn tôi, ăn mặc cũng gợi cảm hơn.”

“…” Trần Cương Sách xoa huyệt thái dương.

Mặt Nguyễn Sương không chút cảm xúc: “Xem ra anh vẫn nhớ những lời này.”

Anh cong lưng chống tay lên đùi, cúi đầu xuống không nhìn thấy mặt, tất nhiên cũng không thể thấy được biểu cảm trên gương mặt. Nhưng có thể nghe được giọng rất bất lực: “…Ừm, anh có nói những lời này, nhưng ý của anh là anh có gặp nhưng không có bất kì mối liên quan nào với họ, anh có thể thề rằng anh còn không cả nắm tay.”

“Không liên quan đến tôi.” Nguyễn Sương bĩu môi.

“Được, không liên quan đến em.”

Anh xoa mặt, “Anh còn nói gì nữa?”

“Anh nói sẽ cho tôi năm mươi triệu.”

“…Thực sự là uống nhiều rồi cái gì cũng nói được.” Anh đưa tay xoa gáy, uống say làm hỏng chuyện, quả thực anh không nhớ gì cả.

“Anh còn nói yêu tôi.”

“…”

Trần Cương Sách cong lưng, sắc mặt khựng lại. Thật lâu sau anh mới ngồi thẳng lên. Đôi mắt sau cơn say sưng to, mắt đỏ ửng, má trái vẫn còn in lại dấu tay cô, trạng thái quả thực không được tốt lắm.

Anh thu lại vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, thấp giọng nói: “Đó không phải là lời khi say.”

“Anh không đồng ý lý do chia tay ấy.”

“Nếu như em kết hôn, anh hy vọng mình có thể là đối tượng em suy nghĩ lựa chọn.”

“…Những lời này.”

Anh nhìn cô, gương mặt nghiêm túc, “Đều là lời anh nói trong lúc tỉnh táo.”

Người trước mặt lặng đi.

Trần Cương Sách kiên nhẫn chờ đợi, chờ đáp án của cô.

“Anh không có nói về đối tượng kết hôn.” Nguyễn Sương quay mặt đi, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Đục nước béo cò, anh say chứ tôi không có say, tôi nhớ rất rõ.”

Trần Cương Sách đột nhiên bật cười, “Bây giờ chúng ta đều tỉnh táo, anh hy vọng em có thể nghiêm túc suy nghĩ lời anh nói.”

Người cúi đầu lúc này lại là Nguyễn Sương, cô rũ mi xuống, bờ mi thật dài.

“Em không cần phải nghĩ đến vấn đề nào cả, anh đã nói rồi, lý do chia tay kia rất hoang đường, anh không thể chấp nhận được.”

Trần Cương Sách đứng dậy đi đến trước mặt cô, ngồi xuống. Cô cúi đầu nhìn anh. Anh vừa nhẫn nại lại dịu dàng, cũng có thêm chút bất đắc dĩ.

“Anh từng quen nhiều bạn gái, thậm chí có người còn không được tính là bạn gái. Nhưng trước đó anh vẫn không hiểu tình yêu là gì. Anh thật xin lỗi, bảo bối à, để em yêu phải thấy bộ dạng như vậy của anh.” Giọng anh rất nhẹ, khoé môi cong lên, giống như đang tự trào phúng, “Nếu như không gặp được em, nếu không xa cách ba năm, sợ rằng anh cũng sẽ không biết thế nào là yêu.”

Bọn họ buộc phải thừa nhận rằng khoảng thời gian xa nhau giúp họ ý thức được tình cảm dành cho đối phương, tuyệt đối không phải chỉ là rung động nhất thời.

Đặt xuống tôn nghiêm, ngưng việc khẩu thị tâm phi, sự thật bày ra trước mặt họ: Là tình yêu của định mệnh.

Người đến người đi, phồn hoa đô thị. Bọn họ đều sẽ gặp được rất nhiều người, cũng gặp được rất nhiều người tốt. Nhưng họ phải thừa nhận rằng tình yêu đã phá vỡ sự sắp đặt của số phận, họ gặp nhau là do định mệnh.

Nguyễn Sương đột nhiên nhớ lại lời mình từng nói với Chu Hoài An, cô không muốn anh ta yêu rất nhiều người xong mới dành tình yêu cho cô. Anh ta có thể yêu người khác, nhưng anh ta không thể yêu cô xong lại đi yêu người khác rồi quay lại tìm cô, nói với cô rằng thật ra người anh ta yêu nhất là cô. Tình yêu không thể đứt đoạn như vậy được.

Thứ cô muốn rất đơn giản, anh có thể yêu nhiều người, nhưng sau khi yêu tôi rồi gặp nhiều người khác, nhưng anh nhận ra được từ đầu đến cuối anh chỉ yêu mình tôi.

“Nếu như ngày Quý Tư Âm kết hôn chúng ta không tình cờ gặp nhau, anh vẫn sẽ đến tìm tôi sao?” Nguyễn Sương đột nhiên hỏi một câu.

Trần Cương Sách giống như bị câu hỏi này của cô chọc cười, “Em tưởng rằng hôm đó là tình cờ sao?”

Nguyễn Sương ngây người.

“Chỉ cần anh muốn thì mỗi ngày đều có thể gặp được em.” Anh chống tay xuống bên cạnh cô, giống như đang nhìn thiếu nữ với đôi mắt ngây thơ đơn thuần, “Anh có thể tạo ra rất nhiều tình huống ‘tình cờ’, lý do lại đứng đắn hợp lí, thậm chí có thể xuất hiện tại nhiều nơi, khiến em gọi một tiếng ‘Anh Trần’.”

Nhưng anh đã không, ba năm nay anh không làm vậy.

“Trước kia khi em đá anh em cũng không biết mình tàn nhẫn đến mức nào.” Anh cười một tiếng, “Anh sợ anh xuất hiện trước mặt em sẽ khiến em cảm thấy phiền phức, giống như Chu Hoài An vậy.”

“Vậy tại sao lúc đó lại xuất hiện?”

Trần Cương Sách không lên tiếng.

Bóng cây ngoài cửa chiếu vào. Anh ngẩng đầu, Nguyễn Sương thấy được mọi sự thay đổi trên biểu cảm gương mặt anh. Cô nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng mệt mỏi nhắm lại, rồi bất lực mở ra. Có một loại cảm xúc giãy dụa trước cái chết.

“Bởi vì tối hôm trước anh mơ thấy em.” Anh cười khổ, nói chậm dần giống như cổ họng bị một thứ gì đó chặn lại, khó khăn mà lên tiếng, “Trong mơ em nói lời tạm biệt với anh.”

“Em nói, Trần Cương Sách, hình như tôi đã thích người khác rồi.”

“Miên Miên,” Anh nói tiếp, “Sau khi tỉnh dậy anh đã nghĩ liệu đây có phải là ông trời đang nhắc anh không, nếu anh bỏ lỡ cơ hội này thì hai chúng ta sẽ không thể nào có cơ hội khác được nữa.”

Lúc anh nói lời này, đầu gối vẫn quỳ xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn cô. Cô bị anh nhìn, lòng càng đau hơn. Nhất là khi anh nói, ánh mắt không dám nhìn cô.

Trong không gian nhỏ hẹp nhưng anh lại trốn tránh. Sợ sẽ bị cô nhìn thấy sự sợ hãi cũng như lo lắng trong mắt mình, càng sợ sẽ nghe thấy cô lạnh lùng từ chối.

…Ở trước mặt anh, cô luôn diễn vai một người bạn gái cũ lạnh lùng vô tình. Anh biết cô tuyệt tình nhưng vẫn lựa chọn sát lại bên cô.

Nguyễn Sương hít sâu, căn biệt thự rộng lớn lại chỉ có hai người, nhưng giọng cô rất nhẹ, giống như sợ sẽ có ai nghe được.

Cô nói: “Nhưng hôm đó anh cũng không chủ động tìm tôi nói chuyện.” 

“Chu Hoài An.” Trần Cương Sách nói, “Thái độ của em đối với bạn trai cũ luôn không tốt lắm.”

“Anh sợ anh sẽ giống như anh ta, không chỉ bị em từ chối, mà còn bị em xa lánh.”

Anh không có rộng lượng như mình thể hiện, cũng không ung dung như vẻ bề ngoài, mỗi bước đi có liên quan đến cô anh đều bước cẩn thận.

Không phải anh chưa từng tận mắt nhìn thấy Nguyễn Sương đã đối xử với Chu Hoài An thế nào, anh cũng từng nghe cô nói mình không muốn có bất kì mối liên hệ gì với bạn trai cũ. Ba năm nay, quả thực anh đã làm được rồi.

“Nguyễn Sương.” Anh lên tiếng.

“Trần Cương Sách.” Cô gọi anh.

“Ừm.”

“Thực ra tôi rất ghét việc vì để được ở bên nhau mà chống lại cả thế giới.” Biểu cảm của Nguyễn Sương nhàn nhạt như thường ngày nhưng trong đôi mắt lại như ẩn giấu một ngày xuân, ánh mắt lấp lánh nhìn Trần Cương Sách, “Nhưng Trần Cương Sách, đến bây giờ em mới phát hiện ra rằng, thì ra từ bỏ thích anh còn khó hơn cả việc từ bỏ anh.”

Nói ra lời chia tay cũng chỉ mất một giây, nhưng cô lại bị trói chặt trong đó, kìm kẹp trong những năm tháng yêu anh.

Trần Cương Sách trầm mặc nhìn cô. Nguyễn Sương cúi người, đôi mắt của hai người song song. Giống như khung cảnh của nhiều năm trước, như thường lệ sau khi tỉnh giấc, họ nhìn nhau trong phòng khách. Cây xanh bên ngoài khung cửa sổ thả bóng vào căn phòng, cái nóng ngày hạ bốc lên, lật mở bí mật được chôn sâu nhiều năm.

“Em đã hứa với anh, đợi anh tỉnh dậy sẽ nói.” Nguyễn Sương cười cười.

Nguyễn Sương đưa tay vuốt v e mặt anh, mỗi giây cô nhìn anh, anh đều có thể nhìn thấy được tình yêu trong mắt cô.

“…Trần Cương Sách, em rất yêu anh.”

Vì vậy cho dù muôn vàn khó khăn ập tới, em cũng nguyện lòng vượt qua, để cùng yêu anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK