Beta: Bảo Trân
—
Trần Tụng Nghi rất quan tâm đ ến chuyện của Trần Cương Sách và Nguyễn Sương. Đặc biệt là sau khi nghe được cuộc đối thoại ngày hôm nay giữa Trần Cương Sách và Lưu Bạch. Trước đây cô từng cho rằng Trần Cương Sách chỉ là thích Nguyễn Sương theo kiểu thích một thứ gì đó là cực kỳ hiếm mà với những người có xuất thân như bọn họ không có. Bởi vì từ khi còn nhỏ họ đã nhìn thấy quá nhiều bảo vật quý hiếm nên thứ mà những người khác cho rằng là hàng xa xỉ cao cấp cần tiết kiệm tiền mới mua được lại là những thứ rẻ tiền trong mắt Trần Tụng Nghi mà cô thậm chí còn không thèm ngó qua.
Trần Cương Sách có sở thích sưu tầm những bức danh hoạ quý hiếm. Trần Tụng Nghi tưởng đó là sở thích mà anh đã tìm thấy khi trưởng thành mà không ngờ anh chỉ nghĩ rằng mình có quá nhiều tiền và không có nơi nào để tiêu nên đã sử dụng nó vào việc này.
Có hàng chục chiếc xe sang trọng giới hạn trên thế giới đậu trong gara ở nhà, Trần Cương Sách nói: “Nhàn rỗi nhàm chán, mua cho vui thôi.”
“Không phải quá thích chúng.”
Lúc nghe được chuyện về anh và Nguyễn Sương, cô cũng cho rằng Trần Cương Sách cũng nhàn rỗi không biết làm gì nên tìm Nguyễn Sương yêu đương. Sau đó họ chia tay và Trần Cương Sách sống độc thân như vậy ba năm liền. Trần Tụng Nghi nghĩ thầm, có lẽ anh không vì buồn chán mà đùa giỡn với tình cảm của Nguyễn Sương mà là anh đã thích cô.
Cho đến hôm nay, Trần Tụng Nghi mới ý thức được rằng tình cảm của Trần Cương Sách dành cho Nguyễn Sương không phải là thích như cô định nghĩa, mà là tình yêu từ chính miệng anh nói ra. Kết hôn không nhất thiết phải vì tình yêu nhưng tình yêu chắc chắn sẽ khiến người ta muốn kết hôn.
Sau khi chế nhạo Trần Cương Sách, Trần Tụng Nghi cũng quan tâm hỏi: “Ngày mai chị Miên Miên sẽ đi công tác, anh có đi cùng chị ấy không?”
Thứ cô nhận được là câu trả lời hờ hững của Trần Cương Sách: “Cô ấy làm việc, anh cũng phải làm việc. Anh trai em không phải kẻ lêu lổng ăn không ngồi rồi.”
“Anh thực sự yêu chị ấy sao?” Trần Tụng Nghi không hiểu. “Nếu anh đã yêu chị ấy, tại sao không thể theo đuổi tình yêu cách xa hàng ngàn dặm?”
“Bởi vì anh phải kiếm tiền cho cả gia đình, trong đó có cả em.”
“Em không cần.”
“Vậy nếu không phiền thì trả lại cho anh chiếc vòng tay được bán đấu giá vào tuần trước.” Trần Cương Sách không quan tâm đ ến cuộc sống của Trần Tụng Nghi nhưng điều đó không có nghĩa là anh không biết Trần Tụng Nghi đã tiêu những khoản lớn vào đâu, chưa kể, “trong vòng họ đã đồn khắp nơi rằng một kẻ ngu ngốc có rất nhiều tiền vừa ra giá mua một chiếc vòng tay với giá khởi điểm là 11 vạn tệ. Người đó tình cờ lại là em gái anh.”
“…Được rồi, em xin lỗi, vấn đề là ở em.” Tốc độ cúi đầu của Trần Tụng Nghi rất nhanh, giọng điệu cũng trở nên mềm mỏng “Nhưng chiếc vòng tay đó rất đẹp, phù hợp với một cô gái xinh đẹp như em.”
“Nguyễn Sương xinh đẹp hơn em, cô ấy càng thích hợp hơn.” Trần Cương Sách cười nói.
Trần Tụng Nghi nghẹn lời, nhất thời không biết nên nói gì. Lòng bàn tay và mu bàn tay của cô đều là da thịt, một bên là chị dâu tương lai và một bên là chiếc vòng tay yêu quý của cô.
Sau khi suy nghĩ để đưa ra quyết định đầy khó khăn, cô buộc tội Trần Cương Sách: “Anh nhất định phải lấy đi những thứ từ em để đưa cho chị ấy sao? Anh là loại đàn ông gì vậy? Em cảm thấy anh còn tệ hơn những gã từng theo đuổi chị ấy, ít nhất mỗi ngày họ đều mang hoa đến tặng chị Miên Miên! Anh thì ngược lại, một bó hoa cũng không có.”
Trần Cương Sách thản nhiên nói: “Anh trao mình cho cô ấy còn chưa đủ sao?”
Trần Tụng Nghi cạn lời: “Chị Miên Miên không đồng ý quay lại với anh. Anh có lột tr@n và trèo lên giường của chị ấy, chắc chắn chị ấy cũng sẽ lạnh lùng mà đá anh xuống.”
Trần Cương Sách rất hợp tác, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối: “Đúng là cô ấy sẽ làm vậy.”
Trần Tụng Nghi vỗ vỗ vai Trần Cương Sách và động viên anh: “Cách mạng chưa thành công, anh vẫn cần phải nỗ lực để theo đuổi vợ.”
Trần Cương Sách không thích bị người khác chạm vào liền đẩy tay cô ra, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn.
Buổi trưa mùa hè mặt trời chiếu sáng rực rỡ, trải qua mấy mùa xuân và mùa thu, những cành cây Catalpa đã tươi tốt và rậm lá. Qua khung cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, hơi nóng như thiêu đốt bên ngoài đang hạ nhiệt dần nhưng chiếu xuống da thịt anh vẫn gây ra cảm giác khô nóng bỏng rát. Mùa hè năm nay đặc biệt nóng.
–
Đã nhiều năm Nguyễn Sương không nghỉ hè ở nhà, Nam Thành chỉ cách quê cô hơn nửa giờ đi tàu cao tốc nhưng cô luôn cảm thấy quê mình cực kỳ nóng nực.
Sau bữa trưa, cô định đến địa điểm quay phim nhưng khi mở cửa nhà ra, hơi nóng ập tới đã đẩy lùi cô lại vào nhà. Hơi lạnh của điều hòa trong phòng như níu kéo sự lười biếng của cô.
Bố Nguyễn đợi trong xe hồi lâu cũng không thấy cô đâu liền gọi điện thoại: “Miên Miên, sao con vẫn chưa ra ngoài? Bố đã ở ngoài cửa, trong xe có điều hòa rất mát mẻ.”
Bố cô vô cùng vui mừng khi biết cô sẽ ở lại làm việc ở đây trong nửa tháng tới.
Dù sao cô cũng là con gái quý giá của họ, ngậm trong miệng thì sợ tan, nâng trong tay thì sợ ngã. Bố Nguyễn gạt đi công việc, mỗi ngày đều đưa cô đi làm. Lúc cô đang ăn, bố Nguyễn đã ăn xong bữa đi ra xe hơi nóng nực, khởi động xe sớm và bật điều hòa cho mát.
Nguyễn Sương dài giọng nói: “Bố, con tới đây.”
Từ trong căn phòng mát mẻ, qua một đoạn nóng nực, đến một chiếc xe mát mẻ khác.
Nguyễn Sương thắt dây an toàn, không khỏi phàn nàn: “Sao mà nóng thế?”
“Mùa hè vốn là thế mà. Con quay phim trong nhà hay ngoài trời?”
“Cả trong nhà và ngoài trời ạ.”
“Vất vả rồi.” Bố Nguyễn nói: “Lát nữa bố sẽ mua trà sữa đến đó. Người trẻ các con bây giờ có thích uống trà sữa không?”
“Có, con muốn một ít đá bố nhé.”
“Được rồi.”
Cảnh tượng này làm Nguyễn Sương nhớ lại thời cấp hai, khi trường tổ chức buổi dã ngoại chơi xuân.
Nguyễn Sương lười mang vác đồ đạc nên bố cô tự vỗ nhẹ vào ngực mà nói: “Không sao đâu Miên Miên, chuyện này cứ để bố giải quyết.”
Nguyễn Sương không biết bố muốn làm gì, tới khi đến địa điểm dã ngoại mùa xuân, bất ngờ phát hiện ra rằng bố đã đợi ở đó. Ông mở cốp xe bên trong đã chất đầy đồ ăn: “Miên Miên, con thích cái gì thì cứ chọn, còn lại chia cho bạn bè.”
Cô là một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương, bố mẹ cô không bao giờ keo kiệt trong việc trao tình yêu thương cho cô và cô cũng không keo kiệt trong việc trao tình yêu cho người khác.
Cũng giống như lúc đó Quý Tư Âm không thể hiểu được tại sao cô sẵn sàng dùng hết tiền tiết kiệm để mua cho Trần Cương Sách một chiếc đồng hồ. Biết nói gì đây?
Vì rất yêu anh nên cô sẵn sàng đánh đổi tất cả. Có tiền là rất tốt nhưng tình yêu không thể mua được bằng tiền. Khi cô yêu một ai đó, chưa từng chừa lại đường lui cho mình. Chỉ có tình yêu không giữ lại chút nào mới được gọi là “yêu”.
Đến trường học, Nguyễn Sương cầm chiếc ô mà bố đã chuẩn bị sẵn cho: “Bố, lát nữa lúc mua trà sữa bố nhớ chụp ảnh cho con, con sợ vị bố đặt không phải loại con thích.”
“Bố biết rồi, việc bố làm con cứ yên tâm.” Bố Nguyễn vui vẻ nói: “Mau vào trường đi, bố mua trà sữa xong sẽ mang tới.”
“Được, tạm biệt bố, đi đường cẩn thận.”
Nguyễn Sương xuống xe, ánh nắng như thiêu đốt, dù đã cách một lớp ô che nắng nhưng nhiệt độ cao vẫn khiến toàn thân cô nóng bừng.
Cũng may là giảng đường có mái che, gió mùa hè thổi như biển mây cuồn cuộn, nhiệt độ không khí cũng đã giảm đi rất nhiều. Cả đoàn phim đều tập trung ở cùng một khách sạn, đến giờ là tất cả mọi người sẽ cùng đến, họ trò chuyện và cười đùa một lúc rồi bắt tay vào làm việc. Khi Chu Tĩnh Dương mặc bộ đồng phục học sinh bước ra, toàn bộ hậu trường đều há hốc mồm.
“Trời ơi, đẹp trai quá.”
“Anh ấy không muốn vào giới giải trí sao?”
“Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao nữ chính học bá trong tiểu thuyết lại thích một anh chàng đẹp trai, thành tích hạng chót, ngày nào cũng đến trường với những vết thương do đánh nhau mà ra. Vẻ đẹp trai thế này cũng quá cực phẩm rồi, với khuôn mặt như vậy mà không yêu đương thì quả thật là sự nuối tiếc cả đời.”
Chu Tĩnh Dương bị khen đến xấu hổ, đưa tay gãi gãi đầu.
Phản ứng này cũng quá ngây ngô, có người hỏi: “Đừng nói với tôi là… cậu chưa từng yêu đương đấy nhé?”
Cậu ta rất thành thật: “Hồi còn đi học tôi đã biết đến quán bar uống rượu. Uống rượu xong hôm sau lại đến trường, đầu óc mơ màng đến mức chỉ muốn ngủ. Khi tỉnh dậy thì đã đến giờ tan trường, tôi thậm chí còn không nhớ cái bàn mình ngồi trông như thế nào thì làm sao có thời gian để yêu đương?”
“…”
“…”
Đúng là một thiếu niên bất lương “thuần khiết”.
Trong lúc nói chuyện phiếm, một đạo diễn đã đến gặp Nguyễn Sương: “Cô có chìa khóa phòng hoà nhạc không? Hôm nay có một cảnh diễn ở phòng hoà nhạc.”
Nguyễn Sương nhấc điện thoại lên nói: “Tôi sẽ liên lạc với ban giám hiệu trường học, lát nữa sẽ lấy được.”
Hôm qua cô đã trao đổi với ban giám hiệu nhà trường về chuyện này, bên kia nói hôm nay có nhà tài trợ đến. Bình thường chi phí hàng ngày của nhà trường rất lớn, nếu chỉ tính riêng tiền trợ cấp của chính phủ thì rất khó mới đủ. Nhà trường dự định cải tạo tòa nhà thí nghiệm nên có liên hệ với một số cựu học sinh và trong đó đã có một người bày tỏ ý định sẵn sàng tài trợ. Ngày ký kết hợp đồng tài trợ chính là hôm nay. Để chào đón nhà tài trợ, ban giám hiệu nhà trường sẽ có mặt tại trường ngày hôm nay. Cho nên nếu như Nguyễn Sương có chuyện gì thì chỉ cần một gọi điện thoại là có thể giải quyết.
Lúc cô gọi điện, đối phương ở bên kia nói: “Bây giờ tôi đang ở văn phòng, tạm thời không qua đó được. Sáng sớm đến trường tôi có để chìa khóa ở chỗ người gác cổng. Các cô có thể qua đó lấy được không?”
Nguyễn Sương: “Được.”
Sau khi cúp điện thoại cô đi về phía cổng trường. Đến gần, cô nhìn thấy cánh cửa cuốn mở ra, một chiếc Mercedes AMG GTR lái vào. Chiếc xe rất bắt mắt nhưng ánh mắt Nguyễn Sương cũng chỉ dừng lại ở nó 2 giây rồi lướt qua. Không ngờ chiếc xe ấy lại đỗ trước mặt cô. Ban đầu Nguyễn Sương không nhận ra, tiếp tục đi về phía trước, lúc cửa sổ xe đến bên cạnh cô thì hạ xuống, truyền đến một giọng nói rõ ràng.
“…Nguyễn Sương.”
Bước chân khựng lại, cô nhìn qua, thấy ánh mắt như cười như không của ai đó.
“Sao anh lại ở đây?” Đại não cô suy nghĩ rất nhanh, “Không phải anh là nhà tài trợ cho trường đấy chứ?”
“Sao em biết vậy?” Trần Cương Sách nhanh chóng cởi dây an toàn rồi xuống xe, đi đến trước mặt cô.
Cô cầm ô còn anh đứng dưới tán cây, tia nắng len qua thỉnh thoảng chiếu lên anh. Có lẽ là vì ở trong trường, xung quanh cây cối xanh mát, anh mặc chiếc sơ mi trắng cùng đôi mắt sáng ngời, vẻ thiếu niên trong sáng đơn thuần bỗng hiện lên. Nhưng có lẽ thiếu niên bình thường không có tự mình đa tình được như anh.
Anh khẽ cong môi lên: “Âm thầm điều tra anh à?”
Nguyễn Sương nói: “Anh không điều tra tôi đã tốt lắm rồi, tôi điều tra anh làm gì?”
Trần Cương Sách: “Sao em lại ở đây? Đây là trường cũ của anh cũng không phải trường em.”
Nguyễn Sương nói ngắn gọn: “Quay phim.”
Trần Cương Sách rũ mi xuống, ghé người sát lại gần cô, ánh mắt đào hoa cong lên mang theo ý cười phong lưu.
Anh cười hỏi: “Phim thanh xuân vườn trường à?”
Rõ ràng là cuộc đối thoại vô cùng nghiêm túc, nhưng sao từ miệng anh nói ra lại mang theo vài phần s@c tình?
Nguyễn Sương đáp: “Kịch bản thanh xuân vườn trường giống như thời đi học anh thường xem.”
Ánh mắt Trần Cương Sách không chút kiêng kị gì: “Hồi đi học anh xem khá nhiều phim thanh xuân vườn trường, cái gì mà bàn học play, phòng dụng cụ play, còn có tất cả học sinh đang xem biểu diễn trong phòng âm nhạc, còn nam nữ chính làm trong phòng nghỉ.”
Tất cả những nơi thanh xuân đơn thuần, vậy mà anh lại cười xấu giống như một tên hư hỏng. Ý thức được cho dù bản thân mình có nói gì thì cũng bị anh đọc hiểu một cách vớ vẩn, Nguyễn Sương xoay người rời đi, bước chân càng nhanh hơn. Trần Cương Sách ung dung đi theo sau cô, anh cao hơn cô 25cm, chân cũng dài hơn rất nhiều, bước nhân không nhanh không chậm cũng theo kịp được cô.
Anh như không nhận ra được lỗi sai của mình, liên tục gọi cô: “Miên Miên à…”
“…Đợi anh với, Miên Miên.”
“…Trời nắng quá, anh cháy nắng rồi.”
“…Em che ô cho anh với, Miên Miên.”
Nguyễn Sương coi như không nghe thấy, cô đi đến cửa phòng bảo vệ nói với họ vài câu, rồi nhận lấy chìa khoá.
“Cảm ơn.”
Vừa xoay người cô nhìn thấy anh đang rất cà chớn, cô liếc anh một cái: “Anh không đi làm việc à?”
“Không vội.” Giọng anh dịu dàng không thôi, “Đi với em trước.”
Ánh mắt trời chói chang chiếu đến khiến toàn thân cô nóng lên như sốt, gò má cũng phiếm hồng.
Cô mím môi, nói: “Tôi không cần anh đi cùng, có rất nhiều người đang đợi tôi, anh mà qua thì khó mà giải thích rõ ràng được.”
Trần Cương Sách cười không chút để ý: “Có gì giải thích không rõ ràng được chứ? Bạn bè, bạn học, tùy tiện tìm một từ nào đó cũng được.”
Người nghĩ thoáng lại là anh, còn cô mới là người lo xa.
Nguyễn Sương rũ mi, bóng hai người trên mặt đất rất ngắn, bị dẫm dưới chân họ, hai chiếc bóng cách nhau rất gần. Anh đi đến trước một bước, hai chiếc bóng chạm vào nhau, giống như đôi môi khẽ chạm.
Cô đưa chiếc ô trong tay mình qua, thoả hiệp: “Ô nặng quá, anh che giúp tôi đi.”
Trần Cương Sách khẽ bật cười, “Được.”
Hai người đi về con đường phía trước, điện thoại của Nguyễn Sương đột nhiên đổ chuông, quả nhiên không ai khác ngoài bố, cô nhấc máy: “Bố ạ.”
Điện thoại không bật loa ngoài nhưng vì âm thanh quá lớn nên giọng bố Nguyễn truyền đến tai hai người: “Bố đã đến cổng trường rồi, 20 ly trà sữa khá nặng đấy, bố xách vào giúp con nhé.”
Dây thần kinh của Nguyễn Sương lập tức căng lên, cô không chút do dự mà nói: “Bố, trời bên ngoài nắng lắm, bố đừng có phơi nắng đấy, để con qua lấy là được.”
“Không cần, không có dãi nắng, chú bảo vệ rất tốt, ông ấy nói có thể lái xe vào.” Bố Nguyễn nói tiếp, “Con ở tòa nào vậy?”
“Toà Thụ Đức ạ.” Nguyễn Sương đáp, “Bố từ cổng lái thẳng vào là được.”
“Được, bố qua ngay đây.”
Cúp máy.
Trước mắt là chiếc siêu xe màu đen bắt mắt của Trần Cương Sách. Nguyễn Sương cảm thấy chột dạ, sợ vừa quay lưng sẽ nhìn thấy xe của bố, sau đó bố cô cũng nhìn thấy Trần Cương Sách đứng ở bên cạnh. Bên tai truyền đến tiếng xe chạy, càng ngày càng gần. Nguyễn Sương không chút do dự nhanh bước đi đến bên cạnh xe của Trần Cương Sách, mở cửa ghế lái phụ ra đẩy anh vào, ngay sau đó cô cũng ngồi vào trong. Trong lúc cửa xe đóng lại, cô quay đầu nhìn sang bên phải, trên con đường rộng rãi có một chiếc xe trắng lái đến. Không phải là xe của bố cô.
Nửa phút sau trôi qua, chiếc BMW màu đen quen thuộc đi vào sân trường, tim Nguyễn Sương căng lên. May là chiếc xe ấy không có ý định dừng lại, lái thẳng về phía trước. Nguyễn Sương thở phào một hơi.
Chạm phải hệ thống báo động, cô thu lại ánh mắt. Sau đó mới ý thức được tại chiếc ghế lái phụ rộng rãi, bởi vì hai người trưởng thành ngồi đây nên có chút chật. Phía sau lưng là điều hoà của xe, hơi lạnh khẽ phả đến nhưng nhiệt độ cơ thể cô vẫn không hề hạ xuống. Thậm chí còn có xu hướng nóng hơn.
Vội vàng trốn tránh, cô không hề suy nghĩ gì cả, còn Trần Cương Sách yên phận ngồi trên ghế lái phụ, còn cô thì không. Hai chân cô quỳ xuống bên cạnh hai chân Trần Cương Sách, khoảng cách vừa gần gũi lại thân mật, tư thế ngồi ái muội và quyến rũ.
Đôi mi của Nguyễn Sương run lên, cô ngẩng cổ lên: “Bố tôi vẫn đang đợi tôi.”
Cô đưa tay ra định mở cửa xe nhưng cổ tay lại bị giữ lại.
Trần Cương Sách khẽ rũ mi, nụ cười mang theo sự nguy hiểm: “Thực ra anh lừa em đó.”
Nguyễn Sương hoang mang: “Gì cơ?”
Anh nói: “Thời đi học anh không thích xem phim thanh xuân vườn trường, anh chỉ thích xem mấy bộ nằm dưới giá trị đạo đức.”
“Ví dụ như…”
“Ở trong tình huống như thế này.” Ánh mắt anh ngập tràn ý cười, anh ghé đến tai cô nói ra một chữ.f
“….Muốn thử không? Bảo bối.”