Beta: Bảo Trân
—
Một khung cảnh hỗn loạn, nồng nặc mùi rượu và ánh đèn mờ ảo, xung quanh là tiếng nhạc với âm lượng cực lớn và tiếng hò hét.
Nguyễn Sương không có chủ ý đến xem Live House mà chỉ đi cùng Quý Tư Âm. Quý Tư Âm cũng không có hứng thú với rapper trên sân khấu mà vì buồn chán nên đến tham gia náo nhiệt. Có lẽ ở đây có không ít người tới Live House nhưng mục đích không phải để xem biểu diễn giống như họ, tuy nhiên mục đích những người đó đơn giản hơn – đến để ngoại tình.
Hai người vừa ngồi đó được một lúc đã có không ít đàn ông lân la đến bắt chuyện. Họ hào phóng mời các cô những ly rượu đắt tiền, suồng sã bắt chuyện hoặc nhiệt tình mời các cô đến phòng riêng họ đã đặt. Nguyễn Sương từ chối nhưng lời từ chối ấy không có tác dụng. Đám đàn ông đó cứ giống như đám ruồi muỗi mùa hè vo ve quanh hai người, mặc dù các cô đã từ chối rất nhiều nhưng vẫn không thể xua đuổi được.
“Người đẹp, chỉ là thêm WeChat thôi mà, tôi cũng không bảo em phải làm bạn gái của tôi.”
“Em đừng lo, tôi không phải người xấu, để tôi cho em xem thẻ sinh viên của tôi. Tôi là là nghiên cứu sinh năm hai trường Đại học Công nghệ.”
Quý Tư Âm mỉm cười: “Tôi kết hôn rồi.”
Nguyễn Sương cũng mỉm cười: “Con tôi ba tuổi rồi.”
Cho dù đã nói đến nước này, những người đàn ông muốn tiếp cận và trò chuyện với họ không những không rời đi mà còn sáp lại gần hơn. Trang phục mùa hè mà Nguyễn Sương mặc khá mát mẻ, hôm nay cô mặc một chiếc áo dây có đai thắt phối với váy ngắn. Phần đai thắt để lộ khá nhiều da thịt, nó chỉ che được phần ngực còn từ sau lưng kéo đến dưới thắt lưng gần như để lộ hoàn toàn. Gã đàn ông đi đến muốn bắt chuyện với cô còn bất lịch sự đặt tay lên eo cô khiến cô cau mày, vừa định giật tay gã đó ra thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của gã đàn ông bên cạnh. Cảm giác ấm ấm dính dính phía sau biến mất mà thay vào đó là một cảm giác lạnh lẽo trơn trơn, một chiếc áo được khoác lên người cô.
Bên eo nặng trĩu, giọng nói quen thuộc của Trần Cương Sách vang lên bên tai: “Say rồi sao? Anh bạn, đây là bạn gái tôi.”
Gã đàn ông kia sửng sốt, lúng túng rút tay lại, giọng khô khốc nói: “Tôi chỉ muốn mời bạn gái của anh uống một chén, nếu không được thì thôi.”
Sự xuất hiện của Trần Cương Sách khiến những tên đàn ông muốn đến lân la trò chuyện ở xung quanh lập tức giải tán.
Vẻ mặt Trần Cương Sách không khác gì thường ngày, thản nhiên và mang theo nụ cười nhẹ. Nhưng Quý Tư Âm đã nhạy cảm thấy được ở anh có gì đó kỳ lạ, cảm thấy có vẻ anh đang tức giận nên cô ấy tìm cớ bỏ lại bạn thân rồi vội vàng hoà vào đám người trên sàn nhảy.
Nguyễn Sương liếc nhìn Trần Cương Sách: “Có ai đi bar còn mặc vest chứ?”
Nụ cười của Trần Cương Sách không nhìn rõ cảm xúc: “Vậy anh nên mặc gì? Chẳng lẽ giống như em, mặc mỗi cái yếm?”
“Không đến quán bar thì em cũng vẫn mặc yếm thôi.” Nguyễn Sương tự tin nói.
“…”
Trần Cương Sách không có cách nào phản bác. Anh hiểu rất rõ phong cách ăn mặc của cô, mùa hè cô tuân thủ nguyên tắc nếu có thể không mặc gì thì sẽ không mặc, còn vào mùa đông thì có thể mặc được gì sẽ mặc bằng hết. Vì vậy, vào mùa hè cô sẽ mặc quần áo ít vải nhất có thể và mùa đông sẽ không bao giờ mặc quần áo mùa thu. Đã có lúc anh tự luyến rằng cô mặc ít quần áo như vậy là để tiện cho anh giở trò hơn. Mãi sau anh mới hiểu là cô không hề có ý lấy lòng anh, cô mặc như vậy chỉ vì cảm thấy thoải mái và dễ chịu.
Trần Cương Sách thở dài, ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh, ra hiệu cho người pha cho anh một ly rượu.
Còn chưa uống hết ly rượu, Nguyễn Sương đã cất tiếng nói: “Thật nhàm chán, chúng ta về nhà đi.”
Trần Cương Sách nói: “Không phải em muốn tới để xem Live House sao?”
Nguyễn Sương lắc đầu: “Em chỉ tới đây xem náo nhiệt thôi.”
Không biết vừa nghĩ tới điều gì, Trần Cương Sách nói: “Lát nữa sẽ có một tiết mục, toàn bộ hội trường toàn sẽ tắt hết đèn.”
Nguyễn Sương hỏi: “Sau đó thì sao?”
Trần Cương Sách nói: “Khi đó sẽ có ánh đèn sân khấu chiếu xuống, nó sẽ dừng lại ở một điểm, nếu nó chiếu vào cặp đôi nào thì đôi ấy sẽ phải hôn nhau trước mặt toàn thể khán giả.”
Đó là sự tương tác phổ biến hay thấy ở các buổi hòa nhạc hay sân vận động. Dần dần, Live House cũng có kiểu tương tác này nhưng cách thức thực hiện cao cấp hơn.
Sóng âm tại hội trường rung chuyển, chất giọng siêu trầm của rapper gầm lên bên tai khiến đại não của mọi người như bị sét đánh làm giật mình đến hoảng sợ. Giữa tiếng trống và tiếng âm nhạc dồn dập, ánh đèn khắp khán phòng dần tối đi kèm theo tiếng tanh tách. Sau đó đúng như lời Trần Cương Sách nói, có một tia sáng quét khắp đám đông, tiếng guitar điện ầm ầm sôi trào như sóng biển tầng tầng lớp lớp, nhịp tim tăng tốc dồn dập không thể khống chế. Đám đông xung quanh ầm ĩ với những tiếng reo hò cổ vũ gần như muốn xuyên thủng lớp kính trên giếng trời. Mãi cho đến khi ánh đèn dừng chuyển động, dừng lại ở một cặp đôi. Đáng tiếc, chỗ Trần Cương Sách và Nguyễn Sương đang ngồi lại chìm trong bóng tối. Cặp đôi đó ôm hôn nhau trước sự chứng kiến của bao người.
Chỗ ngồi của Nguyễn Sương và Trần Cương Sách sớm đã trống không. Ở một góc mà không ai biết, Nguyễn Sương dựa lưng vào tường nhưng chỗ xương bả vai được Trần Cương Sách đỡ lại để tránh va chạm vào bức tường thô ráp phía sau. Anh cúi xuống hôn cô, môi và răng giao nhau thoang thoảng mùi rượu. Đó là một nụ hôn sâu đầy xúc cảm mãnh liệt, đầu lưỡi linh động di chuyển mang theo chất lỏng, cánh môi họ gần kề đến mức không còn không gian để thở. Sự khẩn trương và đầy h@m muốn khiến họ càng hôn càng cảm thấy nhiệt độ xung quanh nóng lên. Không ai phát giác ra cảnh tượng sống động đó đang xảy ra trong bóng tối, họ hôn nhau một cách cuồng nhiệt, không kiêng nể gì và vô cùng phóng túng. Dây áo mỏng dần dần dịch chuyển theo động tác của hai người. May là nửa thân trên của cô được Trần Cương Sách bao bọc toàn bộ trong vòng tay anh, không ai biết được người trong lòng anh có bao nhiêu phần mềm mại đ ẫy đà.
“Sương Sương.” Trần Cương Sách hạ giọng, ngón tay của anh tựa hồ đang điều chỉnh dây áo cho cô về vị trí ban đầu nhưng đầu ngón tay lại chạm vào mảng xuân đang dựng thẳng đứng kia khiến toàn thân cô run lên.
“Nói thật đi.”
“…Cái gì?” Lồ ng ngực Nguyễn Sương phập phồng, hô hấp càng ngày càng nặng nề.
“Thật khó để giữ khoảng cách với em.” Anh vùi mình vào hõm cổ cô, yết hầu lên xuống và giọng thì khàn khàn nói: “Anh không muốn chỉ hôn em.”
Có lẽ tối nay cô đã uống quá nhiều, sóng âm trầm khiến cô choáng váng hoa mắt. Toàn thân Nguyễn Sương bị anh dày vò x0a nắn như muốn nhũn ra, cô ngã lên người anh nói: “Nhà em hình như chỉ cách đây ba cây số thôi.”
–
Quán bar rất gần nhà Nguyễn Sương, tuy nhiên trước khi đến nhà họ phải đến cửa hàng tiện lợi trước. Là một phụ nữ độc thân sống một mình nhiều năm đương nhiên cô không có đồ bảo hộ trong nhà. Trần Cương Sách lái xe tới đây, Nguyễn Sương ngồi ở ghế phụ nhìn anh bước vào cửa hàng tiện lợi. Vóc dáng anh rất cao, phải hơn 1m85, mỗi lần họ hôn nhau cô phải tốn rất nhiều sức vì kiễng chân và ngẩng cổ lên. Những lúc đó cơ thể cô như bị hai sợi dây treo lơ lửng, phải dùng cả hai tay bám chặt lấy anh, tuy rất mệt nhưng lại không thể buông ra được.
Trên xe, chiếc áo sơ mi trắng của anh đã bị cởi ba nút cúc. Sau khi xuống xe, anh lại cài chặt hai nút. Lúc đi qua các dãy gian hàng, bóng lưng anh thon dài tuấn lãng. Nguyễn Sương lặng lẽ ngắm nhìn một lát, một lúc sau anh mới xách một túi đồ đi ra, túi đồ được để vào trong lòng Nguyễn Sương. Món đồ lớn nhất chứa khoảng hai phần ba không gian nhưng trọng lượng nhẹ hơn nhiều so với dự đoán. Dù sao mấy thứ ấy của Trần Cương Sách…cũng đều là đồ dùng kế hoạch hóa gia đình, còn có một cốc sữa chua.
Nguyễn Sương cau mày: “Anh uống sữa chua sao?”
Trần Cương Sách khẽ ừ một tiếng.
Cô thắc mắc: “Anh thích uống sữa chua từ khi nào thế?”
Trần Cương Sách nghiêng người liếc nhìn Nguyễn Sương, khóe miệng cong lên không rõ ý tứ: “Hôm nay đột nhiên muốn uống.”
Trong xe ánh sáng mờ ảo, Nguyễn Sương không thấy rõ trong mắt anh vừa lóe lên tia d*c vọng, chỉ nghĩ rằng anh đột nhiên có hứng muốn uống sữa chua. Khi về đến nhà, cô mới biết được sở thích ác ý của anh.
Trần Cương Sách quả thực muốn uống sữa chua, chỉ là sữa chua đã thay tác dụng cho dây áo Nguyễn Sương. Dung dịch sữa chua đặc sánh chậm rãi chảy xuống mang theo cảm giác dinh dính lành lạnh, Trần Cương Sách đưa đầu lưỡi ra li3m. Trong phòng ngủ tĩnh lặng chỉ nghe được tiếng yết hầu của anh chuyển động, sữa chua thì chảy còn mạch máu trong cơ thể Nguyễn Sương như đông cứng lại. Trải nghiệm trước nay chưa từng có, Nguyễn Sương khó có thể miêu tả được cảm giác lúc này, giống như thứ anh uống không phải là sữa chua, mà là một thứ gì đó chảy ra từ cơ thể cô vậy.
Cảm giác hứng thú rời đi xong, sự xấu hổ ngượng ngùng ập tới. Nguyễn Sương rất ít khi rơi nước mắt, sau khi kết thúc cô kéo gối qua che mặt. Trần Cương Sách biết hành động của bản thân mình có hơi quá đáng, hoàn toàn chỉ để thỏa mãn h@m muốn kỳ quái của bản thân, vì vậy anh qua ôm cô dỗ dành.
“Lần sau nhất định anh sẽ không làm vậy nữa.” Trần Cương Sách vừa dỗ vừa bế cô lên đi vào phòng tắm.
“Anh nghĩ em sẽ tin lời anh sao?” Nguyễn Sương không nhịn được nữa, sau khi được đặt vào bồn tắm, cô lập tức đưa chân đá một cái khiến anh suýt thì trượt ngã.
Trần Cương Sách vừa làm xong việc, lúc này Nguyễn Sương có mắng thế nào anh cũng cam chịu. Thậm chí còn tự mắng chửi bản thân: “Anh đúng không phải là người mà, chỉ lo để ý đến niềm vui của bản thân mà không màng đến cảm nhận của Miên Miên. Anh thật tệ, thật bi3n thái.”
Nguyễn Sương không nhịn được mà bật cười.
“Nếu em đã cười rồi thì đừng giận nữa nhé.” Trần Cương Sách nói.
Nguyễn Sương lại khôi phục lại bộ dáng không cảm xúc.
Trần Cương Sách mặt dày tiếp tục nói những lời đáng xấu hổ, Nguyễn Sương nghe xong đỏ cả mặt, véo cánh tay anh: “Im miệng, đừng nói nữa.”
“Không thích thật sao?” Anh hỏi, “Trước kia em chưa từng có phản ứng mạnh mẽ đến vậy.”
Nguyễn Sương hít sâu một hơi, “Anh mà nói nữa thì tối nay đừng ngủ với em.”
Trần Cương Sách lập tức tém lại.
Tắm được một nửa, Trần Cương Sách đột nhiên nhắc tới một chuyện: “Có phải phòng làm việc của em đột nhiên có rất nhiều người nghỉ việc không?”
Nguyễn Sương đang mơ màng tận hưởng dịch vụ mát xa từ anh, giọng khá lười biếng: “Ừm, sao anh biết vậy? Trần Tụng Nghi nói với anh à?”
“Em biết là ai giành người bên em đi không?” Anh không đáp mà hỏi.
“Em không.” Nguyễn Sương nhắm mắt lại, bình thường Trần Cương Sách sẽ không nhúng tay vào chuyện ở phòng làm việc của cô, nhất định là có điều gì đó, “Anh biết ai giành người với em à?”
“Ừm.”
“Ai vậy?”
“Tạ Hồi Chi.”
“…”
Nguyễn Sương nghĩ ngợi một hồi nhưng vẫn không biết người này là ai.
Cô hỏi: “Ai vậy?”
Trần Cương Sách: “Giải thích ra có hơi phức tạp, anh trai trên danh nghĩa của vị hôn thê cũ của mối tình đầu của em.”
Giọng điệu châm chọc, đặc biệt khi nhắc đến ‘mối tình đầu’, thái độ không tốt lắm.
Nguyễn Sương cố ý nhấn mạnh: “Mối tình đầu à.”
“Đủ rồi đấy.” Ánh mắt Trần Cương Sách hiện lên vẻ nguy hiểm.
Nguyễn Sương mím môi, quay lại chủ đề: “Người này gây chuyện với em làm gì? Cũng không phải là do em gây chuyện khiến em gái anh ta mất đi vị hôn phu. Đàn ông các anh kỳ cục thật đấy, ai sai người nấy phải chịu, đi chèn ép Chu Hoài An không được sao, bắt nạt người phụ nữ yếu đuối tay trói gà không chặt làm gì chứ?”
“Em trói gà không chặt?” Lúc nào Trần Cương Sách cũng có thể bật chế độ vô lại lên được, “Lúc cào anh thì dùng sức mạnh lắm mà.”
“…” Nguyễn Sương liếc anh một cái: “Nói chuyện chính.”
Trần Cương Sách bật cười: “Bây giờ biết ai chèn ép em rồi, em muốn làm thế nào, có muốn chèn ép lại không?”
Nghe vậy, Nguyễn Sương cười gian xảo nhìn Trần Cương Sách: “Anh muốn giúp em chèn ép anh ta.”
Trần Cương Sách: “Không phải em không thích anh nhúng tay vào chuyện của em sao?”
Trước kia là vậy.
Trần Cương Sách từng nhắc qua vài lần, anh muốn cô cùng đi ăn cơm với thư ký trường Nam Đại cho quen mặt nhưng cô sống chết không đồng ý, “Em được tuyển thẳng vào trường đàng hoàng, cũng sẽ yên phận viết luận văn, anh bảo em đi gặp thư ký ăn cơm, nhỡ truyền ra ngoài bị người ta đồn đoán linh tinh, nói em đi cửa sau thì phải làm sao?”
Cô không phải là người nói một đằng làm một nẻo, không thích chính là không thích. Trần Cương Sách vẫn nhớ điều này, nếu không anh cũng không nhắc đến chuyện cũ. Anh có thể âm thầm sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, nhưng ngẫm nghĩ xong vẫn muốn nói cho cô biết trước. Dù sao thì chuyện này cũng có liên quan đến rất nhiều người.
Ngẫm nghĩ một hồi lâu xong, Nguyễn Sương nói: “Em muốn tìm Chu Hoài An nói chuyện, ngọn nguồn của việc này là từ anh ta, cho dù anh ta đính hôn hay huỷ hôn thì cũng không liên quan đến em. Tạ Hồi Chi bất bình thay cho em gái thì phải đi tìm Chu Hoài An chứ không phải em.”
“Nếu Chu Hoài An không giúp em thì sao?”
“Cũng khá bình thường, em và anh ta đã không còn liên quan gì nữa.”
“Ồ.”
“Vậy bạn trai chắc sẽ giúp em.” Nguyễn Sương nhướng mày, trong đôi mắt cô vẫn còn vương sắc xuân, khá quyến rũ, “Bạn trai, anh nói xem đúng không.”
Thực ra Nguyễn Sương không muốn dựa dẫm vào ai cả, nhưng xã hội này vốn là như vậy, cô chỉ là một người thân phận bình thường, mấy thiếu gia kia muốn đuổi cô khỏi Nam Thành cũng chỉ là việc dễ như trở bàn tay.
Nhưng điều Nguyễn Sương không hiểu chính là: “Tại sao Chu Hoài An cứ nhắm tới em vậy?”
Trần Cương Sách hừ một tiếng, giọng trầm trầm: “Có lẽ cho rằng em còn độc thân, anh ta vẫn có cơ hội.”
Nguyễn Sương: “Em có bạn trai rồi.”
Trần Cương Sách: “Ồ, ai biết chứ? Anh nghe nói vẫn còn rất nhiều người ngày ngày tặng hoa cho em.”
Nghe nói, nhất định là nghe Trần Tụng Nghi nói rồi.
Nguyễn Sương liếc anh một cái: “Trần Cương Sách.”
“Ừm.”
“Anh hay ghen thật đấy.”
“Trước đây ít ghen sao?”
“…”
Trần Cương Sách không giấu diếm nữa, “Vì vậy rốt cuộc khi nào em mới nói cho mọi người biết là em có bạn trai rồi?”
“Em thấy mấy cô gái trong phòng làm việc khi hẹn hò đều sẽ thay ảnh đôi rồi đăng bài lên vòng bạn bè.” Nguyễn Sương ngẩng cổ nhìn Trần Cương Sách, “Anh thích cách này không?”
Trần Cương Sách cúi đầu giúp cô xoa sữa tắm, nghe đến đây liền nhăn mặt. Hiển nhiên, anh không thích kiểu trẻ con này.
“Không có kiểu khác à?”
“Có chứ.” Nguyễn Sương khẽ nói, “Em cầm cái loa, cứ gặp người là hét lên ‘Tôi có bạn trai rồi’, anh thấy sao?”
Trần Cương Sách càng nhíu chặt mày hơn. Lặng im một lúc, anh lên tiếng: “Coi như anh chưa nhắc đến.”