Beta: Bảo Trân
—
Ngoại trừ Nguyễn Sương ra không có ai để ý Trần Cương Sách đã đến.
Tất cả mọi người đều tò mò trước câu trả lời của cô.
“Em mạo muội hỏi một chút, chị Sương, có phải chị lén lút yêu đương sau lưng chúng em không?”
“Vấn đề này hơi mạo muội, chị Sương, chị đã ra mắt bố mẹ hai bên chưa?”
“Cả hai người kia đều hỏi hỏi rất mạo muội, chị Sương, câu hỏi của em thì thuần tuý thôi – hai người hôn nhau trong toilet bao lâu?”
Mọi người đều cười đùa ha hả, chủ đề của người trẻ luôn cởi mở và không có chút rụt rè nào.
Ngoài ra từ trước đến nay Nguyễn Sương luôn là một người sếp không có chút xa cách với nhân viên, trước đây cô không chỉ nói đùa mà còn có thể đùa giỡn với mọi người, có một lần họp thảo luận kịch bản, Nguyễn Sương nhìn chằm chằm vào một trang kịch bản nào đó, lông mày nhíu lại, vẻ mặt nghiêm túc làm mọi người đều sợ hãi cho rằng cô không hài lòng.
Kết quả họ nghe thấy cô nói: “Nhân vật nam chính nói đêm qua anh ấy không ngừng hôn tôi, năm phút sau tôi đã sắp không thở nổi rồi, trên thực tế hôn nửa tiếng cũng vẫn hô hấp được bình thường, viết như vậy không hợp lý.”
Vì vậy lúc này mọi người mới hỏi cô hôn trong bao lâu. Câu hỏi này không được tính là mập mờ lắm, nhiều nhất chỉ là một trò đùa.
Cả căn phòng im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô.
Nguyễn Sương gấp tờ giấy trong tay lại, bỏ vào đống giấy bên kia, chậm rãi nói: “Chỉ có một câu hỏi, tôi đã trả lời rồi.”
Mọi người đều rất thất vọng.
Tuy nhiên, bầu không khí lúc này đã được khơi dậy.
Vốn dĩ ban đầu mọi người hỏi những câu sáo rỗng coi như giết thời gian, chứ mấy trò như nói thật hay đại mạo hiểm kiểu này cũ rích rồi, nhưng tò mò về chuyện riêng tư của sếp cũng khá k1ch thích. Điều thú vị hơn nữa là họ cho rằng cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của Nguyễn Sương cứ như một Bồ Tát sống. Khi hỏi ra mới sốc vì nhận thấy hoá ra cuộc sống riêng tư của cô cũng rất phong phú đa dạng.
…Chín bỏ làm mười, coi như là phòng vệ sinh play rồi.
Vì thế sau đó, mọi người âm thầm tính toán lên kế hoạch để sếp tiết lộ thêm chi tiết.
Trong không khí vui vẻ, đột nhiên có thêm một người ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Nguyễn Sương.
Cả căn phòng đột nhiên im lặng nhìn về phía Trần Cương Sách.
Mọi người trong phòng làm đều biết anh nhưng họ không biết tên của anh.
Thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi không có việc gì làm họ cũng thảo luận về anh bởi là người lạ duy nhất được Nguyễn Sương cho phép ra vào công ty. Cho dù anh không đứng đắn nói cô là người theo đuổi nhưng cô cũng không phản bác hay làm rõ mọi chuyện và cũng không tiết lộ mối quan hệ giữa họ là gì.
Đối mặt với ánh mắt dò xét của mọi người, Trần Cương Sách tự giới thiệu: “…Trần Cương Sách.”
“Tình cờ đi ngang qua nên ghé vào chơi một chút, có phiền mọi người không?”
“Đương nhiên không phiền.” Có người nói: “Muốn chơi thật hay thách không? Trần soái ca.”
“Được.” Anh ngả người ra sau, ngồi với tư thế tuỳ ý, toàn thân toát ra khí chất đào hoa và phóng khoáng vô cùng quyến rũ, khiến không ít các cô gái phải hét lên.
Bên cạnh đột nhiên có thêm người, Nguyễn Sương như không phát hiện ra, tiếp tục bốc bài.
Trần Cương Sách cũng tỏ ra không biết đến sự hiện diện của cô, sau khi ngồi xuống cũng không nói với cô một lời, họ thậm chí còn chẳng nhìn nhau lấy một cái.
Trò chơi lại bắt đầu.
Sau nhiều vòng, Nguyễn Sương không rút ra được quân Joker nào.
Rút trúng lá thường, dù là chơi nói thật hay đại mạo hiểm thì nội dung cũng vô vị tẻ nhạt.
Đúng lúc sự hứng thú của mọi người đang vơi dần.
Vòng tiếp theo.
Nguyễn Sương rút ra được một lá Joker.
Còn một lá Joker nữa.
Mọi người đều nhìn nhau, không ai trong số họ bốc trúng lá Joker còn lại.
Hàng chục cặp mắt đồng loạt nhìn về phía Trần Cương Sách. Anh đang cầm ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ đung đưa trong chiếc ly trong suốt ánh lên màu đỏ. Anh ngồi bắt chéo hai chân, tư thế thoải mái, khí chất cao quý bẩm sinh khiến cho người ngoài có cảm giác rằng anh đang ngồi ở trong một sảnh tiệc lớn cao cấp chứ không phải trong một KTV hỗn tạp.
Trần Cương Sách thản nhiên mở lá bài trước mặt ra.
Ánh sáng tờ mờ chiếu lên lá bài trong giây lát.
Quả nhiên – lá bài của anh là lá Joker còn lại.
Căn phòng ồn ào trong thoáng chốc đã trở nên im lặng, sau đó là tiếng reo hò vui sướng còn ầm ĩ hơn cả ban này.
Nguyễn Sương đã cố kiềm chế nhưng vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn Trần Cương Sách.
Mí mắt của anh đã cụp xuống, thần sắc nhàn nhạt.
Từ khoảng cách rất gần, cô có thể nhìn thấy hốc mắt hơi trũng của anh trông khá mệt mỏi.
Trong lúc mất cảnh giác, anh quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của cô.
–“Nói thật hay mạo hiểm?”
Anh mỉm cười thoải mái, ánh sáng mờ trong phòng bao chiếu lên trên khuôn mặt anh. Xung quanh giống như một bữa tiệc náo nhiệt, lúc này Nguyễn Sương mới nhận ra ở trước mặt cô, anh chỉ làm ra vẻ mình là một người tốt mà thôi. Thực chất, ngay từ lần đầu tiên gặp anh, cô đã biết anh là kiểu lãng tử chỉ muốn dạo chơi qua đường.
Chỉ là anh giả vờ tử tế như một quý ông trước mặt, anh tốt tới mức khiến cô suýt quên mất bộ mặt thật kia.
——Anh chưa bao giờ là người tốt, cũng chưa bao giờ nói mình là chính nhân quân tử.
Trước mặt anh có hai chống giấy, Trần Cương Sách không hỏi chồng nào là nói thật, chồng nào là đại mạo hiểm.
Anh chọn ngẫu nhiên một cái, trước khi mở ra, anh đột nhiên ngước mắt lên, ý cười phong lưu hỏi: “Nếu không trả lời được, hoặc không đủ dũng khí chơi mạo hiểm thì hình phạt là gì?”
Có người nói: “Anh đã bao giờ uống rượu đen bao giờ chưa? Mười ly”.
Rượu đen là hỗn hợp bia và rượu mạnh đậm đặc.
Rượu có nồng độ cồn cao, độ ngọt thấp, hậu vị mạnh và dễ say.
Trần Cương Sách nhếch môi khẽ mỉm cười, hơi nhướng mày: “Hy vọng không xui xẻo đến vậy.”
Anh mở tờ giấy ra.
Đáng tiếc, anh thật sự không may mắn.
Tờ giấy anh rút trúng ở chồng nói thật, chính là tờ giấy ban nãy Nguyễn Sương rút.
——[Lần gần nhất hôn nhau là khi nào? ]
Hai tay đặt trên đầu gối của Nguyễn Sương vô thức nắm chặt thành nắm đấm, trái tim như bị ngâm trong ly rượu. Nồng độ cồn cao k1ch thích nhịp tim của cô, khiến nó hỗn loạn và bất an. Trái tim đã say nhưng tâm hồn thì còn tỉnh táo, trạng thái như lơ lửng trong không trung chờ đợi câu trả lời của anh.
“Xin lỗi.” Giọng nói của anh vang lên bên cạnh, “Không trả lời được.”
Trần Cương Sách nhận thua, anh cầm ly rượu đen ở trước mặt lên.
Một ngụm hết một chén, mười chén không ngừng nghỉ, chưa đầy nửa phút đã uống hết.
Không gian đột nhiên im lặng, mọi người xung quanh nhìn nhau.
“Là nhớ không rõ hay không tiện trả lời?”
Trần Cương Sách mỉm cười, giọng nói khàn khàn như rượu nồng, mang theo giọng trầm đặc trưng: “Không tiện trả lời vấn đề riêng tư.”
Mọi người đều thất vọng, rõ ràng anh có vẻ chơi rất giỏi nhưng hết lần này đến lần khác lại chọn chịu thua.
“Anh còn không bằng cả sếp của chúng tôi.” Có người buộc tội.
Nguyễn Sương bị nhắc tên thì không khỏi nở nụ cười.
Anh không phải là người không chơi nổi, chỉ là nếu trả lời thì tất cả mọi người sẽ biết đối tượng anh hôn là ai.
Một ngọn nến chập chờn trên mặt bàn bằng vàng.
Lời anh vừa nói đột nhiên vang lên trong đầu Nguyễn Sương.
–Anh vẫn còn yêu em.
Đúng, ngay cả khi họ chia tay, ngay cả khi họ đã thờ ơ cứng ngắc với nhau như lúc này.
Nhưng Nguyễn Sương, dù sao thì anh cũng vẫn yêu em.
Trước khi cô có thể suy nghĩ sâu xa hơn, mọi người đã thúc giục cô đưa ra lựa chọn.
Nguyễn Sương luôn lựa chọn nói thật, lời thật lòng thì đơn giản, chỉ là lãng phí hơi thở và nước bọt mà thôi. Dù người khác có trêu chọc cô cũng chẳng sao, cô cũng không bận tâm. Còn chọn đại mạo hiểm lại đòi hỏi phải thực hành thực tế, mà hiện tại cô ngày càng ngại tiếp xúc và giao tiếp với người lạ. Nhưng hôm nay cô đã chọn đại mạo hiểm.
Cô nhận ra rằng mình không có khả năng chơi tới bến như mình từng nghĩ.
Khi cô với tay chọn lấy tờ giấy đại mạo hiểm, đám đông có mấy người tỏ vẻ thất vọng.
Cô chọn ngẫu nhiên một tờ giấy và mở ra đọc.
Sau khi nhìn rõ dòng chữ phía trên, cô chợt nín thở.
Tờ giấy viết: [Gọi cho bạn trai cũ của bạn và nói với anh ấy: Em thích anh, chúng ta hãy làm lành đi.]
Trần Cương Sách ngồi ở bên cạnh cẩn thận quan sát biểu cảm của cô.
Lông mi cô cụp xuống, hiếm khi thấy cô trầm lặng như vậy, môi mím chặt cố kìm nén cảm xúc như đang giãy giụa bên bờ vực giữa sự sống và cái chết. Giống như chuyện…yêu anh đã khiến cô chết một lần rồi.
Cô không muốn trải qua nó một lần nữa.
Vì vậy, khi nghe cô nói với giọng thoải mái: “Không làm được, để tôi nên uống mười ly rượu đi.”
Rượu làm dạ dày quặn lại lại nhưng Trần Cương Sách không cảm nhận được cơn đau dạ dày nữa, thứ mà anh cảm nhận được chính là cơ quan phía trên dạ dày chợt nhói lên và cơn đau âm ỉ dằn vặt trong lòng.
Cô sao có thể chết được chứ?
Rõ ràng anh mới là người đã chết một lần trong tay cô.
Lại thêm một lần nữa.
Sự mong đợi của mọi người không thành nên ai cũng đều rất bất mãn: “Chị Sương, sao đột nhiên chị lại không chơi nổi nữa?”
Nguyễn Sương đưa tay cầm ly rượu lên, cổ họng nghẹn lại, giọng điệu tự giễu nói: “Mọi người nghĩ mà xem, tôi xinh đẹp như vậy, lỡ như chơi mạo hiểm gọi qua, bạn trai cũ của tôi lập tức đồng ý thì phải làm sao?”
Lời vừa nói xong, mọi người xung quanh lập tức gật đầu tán thành.
“Nhưng mà chị Sương, chị có bạn trai cũ thật à? Em tưởng chị còn chưa có tình đầu cơ.”
Cô đang định cầm ly rượu lên thì cổ tay nặng trĩu, cánh tay gân guốc mạnh mẽ xuất hiện trước mắt, trên cổ tay có đeo một chiếc đồng hồ màu trắng bạc bóng loáng, kim đồng hồ chuẩn xác. Nguyễn Sương nhìn chiếc đồng hồ ấy thật lâu, bàn tay không thể động đậy.
“Tôi sẽ uống thay cô ấy.” Anh buông cổ tay cô ra, cầm lấy ly rượu trên tay cô.
Ánh mắt của Nguyễn Sương di chuyển theo tay anh dần trở nên trống rỗng.
Anh đeo chiếc đồng hồ cô tặng, vậy mà anh đeo đồng hồ cô tặng
Mọi người nghe thấy anh nói vậy liền lên tiếng hoan hô, tiếp đó có người rót rượu đen cho anh. Chỉ là loại rượu này quả thực không hề dễ uống. Anh mới uống mười ly dạ dày đã nóng như lửa đốt, bây giờ lại thêm mười ly nữa. Mỗi lần anh uống xong một ly, mọi người xung quanh lại đếm.
“Ly thứ hai.”
“Ly thứ ba.”
“…”
“Ly thứ tám.”
Trần Cương Sách đặt ly rượu trên tay xuống, nắm chặt bàn tay lại, gương mặt dần ửng đỏ lên.
Nguyễn Sương không nỡ nên kéo tay anh: “Chỗ còn lại để tôi tự uống đi.”
“Em yên tâm.” Anh nắm lấy tay cô, lòng bàn tay anh lấm tấm mồ hôi dính lấy tay cô, mười ngón tay đan nhau, trái tim cô dường như cũng bị anh nắm chặt, ôm lấy, trân trọng.
Ánh đèn trong phòng mờ ảo, động tác của họ rất khẽ, không ai nhận ra sự khác thường ấy. Sự chú ý của mọi người đều dồn vào bốn ly rượu anh chưa uống hết.
Trong góc phòng tối, Nguyễn Sương để anh nắm lấy tay mình, cô nhẫn nhịn mà rời mắt đi nhưng cũng không nhìn anh. Việc này thì có gì ghê gớm chứ, đeo đồng hồ cô tặng cũng vậy. Cô cũng giữ quà Chu Hoài An tặng, không phải vì nhớ tình cũ, mà là nó rất đắt. Đại não thuyết phục được bản thân một cách dễ dàng nhưng cơ thể lại chẳng thể phớt lờ anh, bàn tay bị anh nắm chặt không chút động đậy.
Trong năm phút đồng hồ, Trần Cương Sách uống hết hai mươi ly rượu. Rượu mạnh nồng độ cao, tửu lượng của anh có tốt hơn đi chăng nữa cũng không chịu được. Sau khi uống xong, anh ngồi dựa lưng lên sô pha, ánh mắt mơ hồ.
Trò chơi vẫn tiếp tục, nhưng hai người không bốc trúng một lần nào nữa.
Đêm khuya dần.
Ban đầu Nguyễn Sương đặt phòng ktv là 6 tiếng, vẫn còn nửa tiếng nữa, màn hình hiển thị thông báo nhắc nhở. Lúc này mọi người mới ý thức được đã là hai giờ sáng, giật mình thu dọn đồ đạc ra về. Có vài người uống nhiều nên đi đứng loạng choạng, luôn miệng nói “Tạm biệt”.
Trần Tụng Nghi lén lút nhìn về chỗ Trần Cương Sách và Nguyễn Sương ngồi. Mắt nhìn thấy hai người nắm tay nhau, cô lặng lẽ thu ánh mắt lại, trà trộn vào nhóm người tức tốc rời đi.
Rất nhanh sau đó phòng bao chỉ còn lại hai người.
Nguyễn Sương nói: “Buông tay ra.”
Trần Cương Sách nghiêng đầu: “Nắm thêm một lát nữa.”
“Tôi nói là buông tay.” Sắc mặt cô lạnh nhạt.
Trần Cương Sách từ tốn buông tay cô ra.
Nguyễn Sương cầm túi lên, đứng dậy đi ra ngoài. Đi đến bên cửa, thấy sau lưng không có động tĩnh gì cô quay người lại, phát hiện Trần Cương Sách vẫn ngồi tại chỗ đó, anh ngẩng đầu lên để lộ ra vùng cổ. Ánh đèn chiếu qua yết hầu đang khẽ phập phồng, trong căn phòng tĩnh lặng như nghe thấy hơi thở thô ráp của anh.
“Còn đi được không?” Cô thở dài một tiếng, hỏi.
“Ừm?” Anh khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn trần nhà, không đáp mà nói một câu: “Chơi với anh một ván nhé.”
Nguyễn Sương: “Không có hứng thú.”
Anh bảo: “Nếu em thắng thì anh sẽ không đến tìm em nữa.”
Cô nhắm mắt lại, bản thân cũng không phát hiện mìn khẽ run lên, không biết là háo hức hay điều gì khác nữa.
Cô hỏi: “Nếu thua thì sao?”
Anh trả lời: “Nếu em thua, anh không yêu cầu em phải làm gì cả, chỉ cần trả lời một câu hỏi.”
Nói xong anh ngẩng đầu lên nhìn cô, trong đôi mắt ấy không có chút h@m muốn hay d*c vọng nào, cũng không còn vẻ cà lơ phất phơ thường ngày. Trong căn phòng tối, ánh mắt anh lạnh dần, đôi đồng tử đen sẫm nhìn cô chằm chằm. Vô cùng nghiêm túc và lạnh lùng.
Nguyễn Sương hỏi: “Chơi gì?”
Trần Cương Sách cầm những lá bài lên: “Rất đơn giản, so cao thấp, ai rút được lá bài lớn hơn thì người đó thắng.”
Cũng lười phải truy cứu xem A và 2 lá nào lớn hơn nhỏ hơn, anh bỏ giá trị hai quân bài ra. Quả thực là một trò chơi rất đơn giản.
Nguyễn Sương hít sâu một hơi, đi lên phía trước, cô rút một tấm bài ra. Trần Cương Sách cũng rút ra một tấm. Những tấm còn lại đều bị anh ném vào thùng rác.
“Ai mở ra trước?” anh hỏi.
Nguyễn Sương lật mở lá bài trên tay: Q
“Vận may tốt thật.” Khoé môi Trần Cương Sách vẫn cong lên, “Phải làm sao đây, hình như anh thua rồi.”
“Nếu anh thua có phải em sẽ rất vui không?”
Cô muốn phản bác nhưng cuối cùng lại giữ im lặng.
Trần Cương Sách dùng một tay lật lá bài trên tay, có lẽ vận may không định bỏ qua anh, xác xuất 4/45 thôi nhưng anh lại thắng rồi. Anh bốc được lá K.
Nguyễn Sương thất thần nhìn mọi thứ trước mắt, nếu như có một chiếc gương ở phía trước, nhất định sẽ nhìn ra được biểu cảm ấy. Là kỳ vọng không đạt được hay sự kỳ vọng vô hình, ngay cả cô cũng không biết rõ được. Năm mười bảy tuổi cô cho rằng tình yêu chỉ có hai cách, trực tiếp tỏ tình hoặc lặng lẽ yêu thầm. Nhưng giờ cô đã hai mươi bảy, trong mắt người ngoài cô xuất sắc, chính chắn trưởng thành và trầm ổn. Chỉ có cô mới biết bản thân mình tầm thường thế nào, vừa thuyết phục bản thân đi xem mắt với người mình không yêu, vừa không thể từ bỏ Trần Cương Sách…
Thực ra cô vẫn yêu anh.
“Anh muốn hỏi gì?” Nguyễn Sương nhìn anh.
Trần Cương Sách nói: “Hai câu hỏi, em chọn một câu để trả lời là được.”
Dưới ánh sáng mờ, hai người nhìn nhau. Từng giây trôi qua, dường như có thể nghe thấy được nhịp đập trái tim.
Hơi thở của Trần Cương Sách rất nặng, yết hầu khẽ cuộn, anh nói rất chậm.
“Trước kia tại sao lại chia tay?”
“Nếu em đang xem mắt có nghĩa là em muốn kết hôn rồi. Vậy tại sao đối tượng kết hôn của em lại không thể là anh?”
Men rượu làm gương mặt anh đỏ ửng, anh vừa hỏi vừa đi đến bên cô. Sau khi anh nói xong, không gian cũng rơi vào tĩnh lặng, bầu không khí dần trở nên ngột ngạt. Thế giới thật yên tĩnh, cô bị vây lại bởi vòng ôm của anh, không thể lùi lại chỉ nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của anh. Rõ ràng anh là người thắng nhưng lại giống như người thua cuộc hạ mình cầu xin cô.
Giọng anh run lên, gương mặt và đôi mắt đều đỏ ửng: “Cho dù là câu hỏi nào, Miên Miên, xin em hãy nói cho anh biết đáp án.”