Beta: Bảo Trân
—
Trần Cương Sách đợi cả một buổi tối nhưng chẳng thấy tin nhắn của Nguyễn Sương gửi đến. Cũng không phải cố tình đợi tin nhắn của cô, tối nay cạnh anh có không ít người.
Có người nhìn thấy xe của anh lái vào khu vực Nam Thành, biển xe là một chuỗi số 9, sau đó chạy đi mất. Đến khi Trần Cương Sách lái xe vào nhà, từ phía xa xa đã nhìn thấy có khoảng mười chiếc siêu xe đỗ trước cửa. Đèn xe sáng chói chiếu vào màn đêm. Vào khoảnh khắc ấy, Trần Cương Sách cũng có cảm giác chân thực khi trở lại với địa bàn của mình.
Nếu như nói Bàng Tiện là công tử nhà giàu ngậm thìa vàng lớn lên, thì những người trong nhóm bạn của anh lớn lên trong núi vàng núi bạc. Trần Cương Sách vừa xuống xe, đã bị kéo lên một chiếc xe khác.
“Chu Tổng mới mở thêm một hộp đêm, anh đến đó góp chút mặt mũi đi.”
Bôn ba cả buổi chiều, bây giờ Trần Cương Sách không có tâm trạng ra ngoài. Nhưng đã có một khoảng thời gian chưa về Nam Thành, họ cũng đến tận nơi đón, anh cũng nên cho họ chút mặt mũi nên vẫn đi qua.
Hộp đêm nhộn nhịp tấp nập, Trần Cương Sách châm điếu thuốc, yên lặng ngồi trong góc. Khói thuốc làm mờ đi gương mặt anh, vẻ mặt rất khó gần. Anh ngồi trong không gian đông đúc, lặng lẽ lấy điện thoại ra, lúc lúc lại bấm vào, màn hình điện thoại sáng lên rồi lại tắt đi. Người có mắt đều có thể nhìn ra được, anh đang đợi tin nhắn từ một người.
Anh không muốn mở miệng, không ai dám lên tiếng làm phiền. Vì vậy bèn hỏi người đi cùng anh là Bàng Tiện, “Dạo này anh ấy đến chỗ cậu, gặp phải người gì rồi?”
Bàng Tiện nói, “Gặp rất nhiều người, già trẻ gái trai đều có.”
“Vậy ở chỗ cậu, anh ấy thường làm gì?”
“Ngủ.”
“Ngủ mấy người.”
“…Đương nhiên là một người rồi.” Gương mặt Bàng Tiện hiện lên vẻ không thể tin nổi, “Anh ấy cũng không thể ngủ chung với tôi được, đúng không?”
“…”
Quá ngu ngốc, chẳng moi ra được chút thông tin nào cả. Trần Cương Sách nghe hai người họ kẻ hỏi người đáp, bật cười.
Giống như người đang bận rộn bỗng rảnh rỗi, sau khi tốt nghiệp tất bật vài năm liền, không dễ dàng gì mới được nghỉ ngơi, việc quan trọng mỗi ngày chính là ăn và ngủ. Lần đầu gặp mặt Nguyễn Sương, trước đó anh đã ngủ cả một ngày một đêm, Bàng Tiện không chịu được nữa, một mực kéo anh xuống giường.
Hồi ức vô tình hiện lên, Nguyễn Sương lại trở thành nhân vật chính trong đó. Anh không cố tình nhớ đến, là tự cô chui vào trong hồi ức của anh.
Nhưng cô cũng biết giữ bình tĩnh thật đấy, giống như biến mất khỏi thế giới vậy, không cập nhật vòng bạn bè, cũng không gửi tin nhắn cho anh. Đã nói là sẽ mời anh ăn cơm, đã nói anh đang đợi tin nhắn của cô, mà cô lại giống như người ngoài cuộc, bỏ anh sang một bên. Cô càng bình tĩnh, anh càng sôi sục.
Có rất nhiều chuyện, có lần một, lần hai, ắt sẽ có lần ba. Ví dụ như không nhận được tin nhắn từ cô. Ví dụ như việc anh đi tìm cô.
–
Nam sinh đạp xe rời khỏi, chỉ còn lại Trần Cương Sách và Nguyễn Sương.
Biểu cảm của Nguyễn Sương nhàn nhạt, cũng rất bình tĩnh, không có phản ứng gì quá lớn với câu “Vẫn chưa phải là bạn gái” kia.
Cô đi đến trước mặt anh, coi như không có chuyện gì mà nói: “Sao anh lại đến đây rồi?”
Cô thật biết cách giả ngốc mà cũng rất biết cách làm bộ làm tịch. Vậy mà anh lại thích chiêu này của cô.
Trần Cương Sách không lập tức trả lời câu hỏi mà rũ mi xuống, ánh mắt ấy rất dịu dàng không hề giống như đang đánh giá đối phương. Cuối cùng dừng lại ở chỗ đầu gối bị tà váy che đi mất.
“Em thay thuốc chưa?”
“…Thay rồi.” Nguyễn Sương đáp.
“Ăn trưa chưa?”
“Vẫn chưa.” Lúc này Nguyễn Sương bừng tỉnh, khoé môi khẽ cong lên ngẩng đầu nhìn anh. Lúc này trông cô khá giống học sinh, ngây thơ non dại, hỏi anh, “Không phải đã bảo sẽ đợi tôi gửi tin nhắn cho anh sao?”
Cô có một loại năng lực, đó là có thể dùng thái độ ngây thơ nhất để nói ra những lời trêu chọc ái muội.
Trần Cương Sách cũng có một loại năng lực, có thể khiến trời quang mây tạnh bỗng rơi xuống phong hoa tuyết nguyệt.
Anh nhìn sâu vào mắt cô, xung quanh cánh hoa bay bay, nói: “Nhưng tôi đợi cả tối vẫn không nhận được tin nhắn của em.”
Nguyễn Sương: “…Chắc anh phải đợi thêm nữa, hình như anh không kiên nhẫn gì cả.”
Trần Cương Sách đáp, “Tôi không phải là người có tính kiên nhẫn, vì vậy sáng nay vừa dậy đã đến tìm em rồi.”
Từ sáng đến giờ Nguyễn Sương chưa ăn gì, bị anh nhìn như vậy giống như men rượu bừng lên, khiến cô cảm thấy hơi say. Cô nghe thấy tiếng thở dài trong lòng, cũng nghe thấy nhịp tim đập thình thịch của mình.
“Không gửi tin nhắn cho anh là vì vẫn chưa nghĩ tìm được nhà hàng nào.” Nguyễn Sương nói lời thật lòng, “Nhà hàng quanh trường hình như không thích hợp để mời anh ăn cơm cho lắm.”
Nhà hàng quán ăn quanh trường đa phần đều phù hợp với sức ăn cũng như kinh tế của sinh viên, chủ yếu là nhiều và rẻ.
Hôm nay Trần Cương Sách ăn mặc trông khá giống sinh viên đại học, nhưng Nguyễn Sương biết, quần áo của anh đều là đồ của những thương hiệu nổi tiếng. Cô không thể tưởng tượng ra được cảnh anh ngồi giữa nơi đầy sinh viên chật chội, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên có thể sẽ đụng phải vai anh.
“Nguyễn Sương, có phải em đã quên tôi cũng từng là sinh viên đại học rồi không?” Trần Cương Sách nhàn nhạt nói, “Hơn nữa tôi để ý một bữa cơm như vậy sao?”
Họ đều hiểu được ý trong lời của anh: Điều anh để ý là cô.
Nguyễn Sương mím môi, cố gắng để giọng điệu bình ổn: “Đúng lúc tôi vừa nạp 500 tệ vào thẻ ăn cơm, tôi mời anh đến căn tin trong trường ăn nhé.”
Trần Cương Sách ngây người, sau đó bật cười. Anh giống như người lớn trong nhà đầy lòng bao dung và chiều chuộng. Dù cho cô có nói gì, anh cũng đều sẽ đáp được, không sao, nghe theo em.
–
Nơi học tập của sinh viên xuất sắc khiến người ta ao ước, ngoài tài nguyên dạy học ưu việt, còn có nhà ăn đầy những món ăn nổi tiếng của các địa phương.
Trần Cương Sách được Nguyễn Sương kéo đến chỗ cạnh cửa sổ ngồi. Anh ngồi đó không động, nhìn Nguyễn Sương tung tăng đi mua đồ ăn cho mình.
Lúc Nguyễn Sương giới thiệu các món ăn giống như chú sơn ca nhỏ, giọng rất dễ nghe, nhẹ nhàng mềm mại.
“Đây là bánh mì ngập sốt kiểu Pháp.”
“Bánh bao xá xíu, khá ngon.”
“Món cuốn thịt vịt này tôi cũng thường hay ăn.”
“Anh có ăn xôi xoài không?”
“Ăn gà rán không?”
“…”
“…”
Ở phương diện ăn uống Trần Cương Sách không quá để tâm đ ến cách chế biến, anh không kén ăn, cho dù là món nào cũng gắp một đũa. Những cũng có lẽ là do được giáo dục tốt, khiến anh không thể phớt lờ sự nhiệt tình của người mời khách, món nào anh cũng nếm thử nhưng không ăn tiếp nữa. Anh không thích ăn lắm, nhưng nếu nhất định phải nói đến việc thèm ăn…Anh nhớ đến một câu thành ngữ: Đẹp đến mức nhìn thôi cũng đã thấy no rồi.
Anh quan tâm nhìn Nguyễn Sương hỏi, “Bình thường bữa nào em cũng ăn mấy món này à?”
Nguyễn Sương biết anh nói khéo rằng cô ăn khoẻ, những món trên bàn đa phần đều vào bụng cô.
Cô đáp, “Không được lãng phí thức ăn mà, hơn nữa bình thường tôi đều lấy đ ĩa đi gắp lấy thức ăn, chú dì đầu bếp đều dùng thìa xúc, mỗi món một thìa, năm món là đầy một đ ĩa rồi.”
“Vậy sao?”
“Ừm, chẳng lẽ chú dì đầu bếp ở trường anh không thoáng vậy à?”
“Tôi học đại học ở nước ngoài.”
Chủ đề nói chuyện vì vậy mà rộng hơn.
Nguyễn Sương hỏi, “Đồ ăn ở nhà ăn tại đại học nước ngoài có ngon không?”
Trần Cương Sách đáp, “Không ra sao cả, tôi đều tự nấu.”
Điều này cũng khá bất ngờ, “Anh còn biết nấu cơm á?”
Trần Cương Sách liếc cô, “Trong mắt em, tôi là kiểu người gì vậy?”
Nguyễn Sương còn rất thành thật mà gật đầu, “Thiếu gia nhà giàu ngón tay không chạm nước.”
Trần Cương Sách bất đắc dĩ cong môi, “Hôm nào cho em nếm thử tay nghề của tôi.”
Cô lấy khăn giấy lau miệng, “Hôm nào là hôm nào?”
Cô mời người khác ăn cơm, cố tình lờ đi hai chữ “hôm nào”, mà mời cô ăn, lại phải nói rõ thời gian.
Trần Cương Sách dùng giọng của cô trêu chọc, “Hình như em không có chút kiên nhẫn nào cả.”
Cô lắc đầu nói không phải, “Nếu như là ngày mai, thì hôm nay tôi với anh tạm biệt, tôi sẽ không nhịn được mà hy vọng ngày mai đến thật nhanh…Anh hiểu ý của tôi mà, đúng chứ?”
Đôi mắt cô long lanh như mặt hồ, chớp chớp, mỗi đợt sóng lọt vào trong mắt anh. Chiêu tán tỉnh của cô rất tầm thường, Trần Cương Sách nhìn thấu được ngay, nhưng cho dù là như vậy, anh vẫn không thể không thừa nhận.
…Anh vì vậy mà thích cô nhiều hơn một chút.
Chiều hôm đó, Nguyễn Sương còn phải họp nhóm. Buổi họp diễn ra ở tòa nhà cạnh tòa ký túc xá, Nguyễn Sương về phòng lấy máy tính, sau khi xuống lầu Trần Cương Sách không nói gì, đưa tay cầm máy tính giúp cô. Động tác ấy thuần thục giống như đã luyện tập qua vô số lần.
Lúc họp nhóm, Trần Cương Sách ở phòng học bên cạnh đợi. Nguyễn Sương chần chừ, sợ ảnh hưởng đến thời gian của anh, anh không để ý mà cười, “Cả ngày hôm nay đều dành cho em, không có việc gì khác cả.”
Cô thậm chí chưa từng gặp chiêu này, tình cảm bày tỏ một cách thẳng thắn, gần như một loại dịu dàng có thể nhấn chìm người ta. Cũng trong giây phút ấy, cô có hơi sợ hãi. Cô cũng từng có một đoạn tình cảm, là kiểu yêu thương như mọi người bình thường hay thấy, yêu thầm, theo đuổi, tỏ tình, mâu thuẫn. Thêm nữa đoạn tình cảm ấy từ cuối cấp ba đến đại học, thời gian yêu thầm còn dài hơn thời gian cô và Trần Cương Sách biết nhau rất nhiều. Tiến triển giữa cô và Trần Cương Sách, quá nhanh rồi.
Sau lưng truyền đến những giọng nói quen thuộc, những ánh mắt hóng chuyện hướng về phía cô và Trần Cương Sách.
Là đàn em cùng khoa, có vài người bạo dạn hỏi, “Đàn chị, anh ấy là bạn trai của chị sao?”
Trần Cương Sách không đáp, Nguyễn Sương biết anh đang nhìn, đợi cô trả lời. Bàn tay ôm máy tính dùng sức hơn, chiếc máy tính cứng đơ dán vào trước ngực, cô cảm nhận được nhịp tim đập nhanh của mình.
“Đừng nói linh tinh.” Cô cười thu lại ánh mắt, dùng lại câu nói anh mới nói qua vài tiếng trước, “Anh ấy vẫn chưa phải là bạn trai của chị.”
Mấy cô gái nhỏ thông minh nhanh nhạy, lần lượt nheo mắt nhìn Trần Cương Sách, “Vậy anh phải cố gắng thêm rồi, đàn chị của bọn em tốt như vậy, chắc chắn đối xử với bạn trai sẽ càng tốt hơn.”
Trần Cương Sách chưa bị trêu chọc như vậy bao giờ, anh rũ mi cười, nhẹ giọng đáp, “Được, tôi sẽ cố gắng.”
Nói xong, càng nhiều đàn em cùng khoa nhìn qua, da mặt Nguyễn Sương khá mỏng những ánh mắt xung quanh khiến cô cảm thấy không thoải mái. Vì vậy cô bèn đẩy Trần Cương Sách vào phòng học phía sau lưng.
Vị trí của phòng học rất đẹp, bên ngoài khung cửa sổ đầy sắc hoa anh đào. Cánh hoa hồng nhạt nhè nhẹ bay cùng làn gió. Trong phòng học không có ai, chỉ có những cánh anh đào ở bên ngoài nhìn hai người.
“Có lẽ sẽ họp khá lâu, nếu như anh không đợi được có thể…” Đi trước.
Hai chữ cuối cùng còn chưa nói xong, Nguyễn Sương đã không thể lên tiếng. Cô không cả chớp mắt, gương mặt Trần Cương Sách chiếm trọn tầm mắt, đôi lông mi dài khẽ run, giống như chú bướm bay xa bờ, ngơ ngác mơ màng.
Độ ấm từ đôi môi truyền đến, bờ môi cô mấp máy, một giây sau lập tức cảm nhận được hơi thở của đối phương ập đến. Trần Cương Sách hôn lên môi cô, hơi thở của anh vương lại giữa môi lưỡi, giọng điệu quyến luyến, “Tôi rất có kiên nhẫn. Quên không nói cho em biết, tôi giống như em vậy, chỉ đợi em thôi cũng khiến tôi cảm thấy rất vui.”