Beta: Bảo Trân
—
Bữa ăn này có thể coi là ngon, chỉ là sau khi ăn xong họ sẽ phải tạm biệt nhau. Nguyễn Sương trở lại trường quay còn Trần Cương Sách không có việc gì làm lại mở điện thoại di động ra xem.
Trong điện thoại của anh đã có hàng chục cuộc gọi nhỡ nhưng vì anh đặt ở chế độ máy bay nên không có một thông báo nào được phát ra. Mà cuộc gọi đến báo là điện thoại nhà, không cần nghĩ cũng biết Trần Vũ Tín đã dùng điện thoại cố định ở nhà để gọi cho Trần Cương Sách và không hề hay biết cuộc gọi của mình đã bị chặn.
Từ trước đến nay Trần Cương Sách luôn coi Trần Vũ Tín như không khí. Anh đồng ý thu hồi khoản tiền kia cho Trần Vũ Tín không phải vì lòng từ bi hay sự tốt bụng, chỉ vì ông cụ Trần thấy dáng vẻ con trai cả ngày thất thểu như mất hồn mà phiền lòng, vì vậy đã yêu cầu Trần Cương Sách ra mặt lấy lại khoản tiền đó.
Trần Cương Sách điều tra mấy ngày và sự việc đã có được manh mối, Văn Niệm ôm theo số tiền đó bỏ trốn sang Úc. Anh đã tra ra địa chỉ cụ thể của cô ta, liên hệ với cảnh sát quốc tế và luật sư rồi cùng đi bắt giữ cô ta.
Sau khi tắt chế độ máy bay, điện thoại lại vang lên âm thanh của cuộc gọi đến.
Đó không phải Trần Vũ Tín mà là vợ cũ của Trần Vũ Tín và cũng là mẹ ruột của Trần Cương Sách, nữ sĩ Lưu Bạch. Trần Cương Sách đi tới trước tủ quần áo, mỗi căn phòng anh ở trong khách sạn đều có chuẩn bị quần áo sẵn cho anh. Anh vừa mặc quần áo vừa nói chuyện điện thoại với Lưu Bạch.
Mục đích cuộc điện thoại của Lưu Bạch là để thông báo với anh một chuyện: “Mẹ chuẩn bị sửa sang lại căn hộ đó.”
Trần Cương Sách hỏi: “Mẹ nói căn nào vậy?”
Lưu Bạch nói: “Của hồi môn của mẹ ấy.”
Nhận ra bà đang nói đến căn hộ mà Trần Cương Sách từng đưa Nguyễn Sương đến ở, động tác anh hơi dừng lại, hỏi: “Sao đột nhiên mẹ lại muốn sửa sang lại?”
“Mẹ dự định nửa cuối năm nay sẽ đưa ông bà ngoại con tới đây ở nên muốn thu xếp cho họ sống trong căn hộ này. Căn hộ được cải tạo cách đây hơn 20 năm, lúc đó chưa lắp đặt hệ thống sưởi sàn, mà Nam Thành mùa đông ẩm ướt lạnh lẽo người già khó mà chịu đựng được.” Lưu Bạch nói rất hợp tình hợp lý, lý do vô cùng thỏa đáng.
Trần Cương Sách cũng phản bác lại đầy sức thuyết phục: “Lắp đặt hệ thống sưởi sàn là một công trình lớn, phải nâng toàn bộ sàn nhà lên. Để con cử người lắp đặt máy sưởi là được, hiệu quả cũng không kém là bao so với hệ thống sưởi sàn.”
“Ý mẹ là, tân trang lại toàn bộ căn hộ.”
“Con không đồng ý.” Trần Cương Sách hỏi bà: “Mẹ đang ở đâu?”
“Gần về đến nhà rồi.”
Trước giờ Trần Cương Sách vẫn hiểu rõ tính cách kiên quyết, nói một là một của mẹ mình, liền nói: “Con sẽ tới đó, hy vọng mẹ đừng thay đổi bất kỳ cấu trúc nào trong ngôi nhà.”
Lưu Bạch cười gằn một tiếng, không mặn không nhạt nói: “Đây là nhà của mẹ, Cương Sách.”
Trần Cương Sách cực kỳ bình tĩnh nói: “Mẹ đã sớm chuyển quyền sở hữu cho con rồi, chủ nhà cũng là con đứng tên.”
Mối quan hệ giữa Lưu Bạch và Trần Vũ Tín từ lâu đã chỉ tồn tại trên danh nghĩa. Lưu Bạch quá mạnh mẽ, còn Trần Vũ Tín lại là người không có chính kiến, vốn dĩ hai tổ hợp bổ sung này trong thời kỳ yêu nhau say đắm còn được gọi là trời đất tác thành. Chỉ là, sự nghiệp của Lưu Bạch càng làm càng phát triển mạnh, sau khi sinh Trần Cương Sách bà cũng càng ngày càng bận rộn, số lần ôm con có khi chưa đến mười lần mà bao nhiêu tâm sức lại dồn hết cho công việc. Trần Vũ Tín rất không hài lòng với điều này rồi hai người cũng thường xuyên cãi nhau vì nó.
Trần Vũ Tín nói trong mắt Lưu Bạch chỉ có tiền, bỏ lỡ lần đầu đi dạo với con trai, lần đầu con biết nói, bỏ lỡ tiệc đầy tháng và cả tiệc tròn một tuổi.
Lưu Bạch phản pháo: “Không làm việc thì làm sao nuôi sống được gia đình này? Đừng nghĩ rằng số tiền ít ỏi mà bố anh cho là đủ cho gia đình ba người chúng ta. Hải sản anh ăn hàng ngày anh tưởng nó tự bay tới sao, thịt bò cũng phải là loại bò Wagyu thượng hạng. Chi phí một tháng trong nhà là ba mươi vạn. Nếu tôi không đi làm, chúng ta chỉ có thể hít gió Tây Bắc mà sống thôi.”
Trần Vũ Tín nghe được lời này tức đến đỏ mặt tía tai: “Vậy tôi đi làm, cô ở nhà chăm sóc con.”
Lưu Bạch cười lạnh chế giễu: “Anh đi làm? Một công tử ăn chơi lêu lổng như anh định đi làm ở đâu? Anh cảm thấy công ty nào dám nhận một người nhàn rỗi như anh?”
Trần Vũ Tín nói: “Có phải từ trước tới nay cô luôn coi thường tôi đúng không? Cô cho rằng tôi là kẻ chẳng làm nên được việc gì và như phế vật đúng chứ?”
Khi tranh cãi nổ ra, đương nhiên mọi lời lẽ khó chịu nhất sẽ được tuôn ra từ miệng. Huống chi bây giờ khi họ đã tích tụ quá nhiều sự bất mãn với đối phương.
Lưu Bạch nói: “Lúc đầu tôi cũng bị gương mặt này của anh lừa gạt.”
Trần Vũ Tín: “Loại vợ già như cô, tôi nói cho cô biết, tôi bị điên mới đi kết hôn với người như cô. Với điều kiện của tôi, ngoài kia không thiếu các cô gái trẻ tuổi cầu xin gả cho tôi.”
Có lẽ trong một mối quan hệ tình chị em thì từ ngữ nhạy cảm nhất chính là “vợ già”.
Lưu Bạch cũng không nể mặt nể mũi gì nữa mà nói: “Ban đầu là ai khóc lóc van nài muốn theo đuổi tôi? Tôi đã từ chối anh không biết bao nhiêu lần nhưng chính anh không biết xấu hổ mà hết lần này đến lần khác tìm đến tôi. Cái danh con trai của chủ tịch ngân hàng nghe thì oai đấy nhưng thực chất có người nào trong ngân hàng nghe lời anh không? Anh là kẻ ăn bám.”
“…”
“…”
Trong trí nhớ của Trần Cương Sách, có quá nhiều cuộc đối thoại tương tự như vậy. Anh dần mất đi sự quan tâm đ ến tình yêu thương của cha mẹ, mỗi khi nghe thấy tiếng cãi vã của họ, anh chỉ mỉm cười thờ ơ. Sau này, trong lễ trưởng thành mười tám tuổi, Lưu Bạch – người đã bỏ lỡ rất nhiều dịp trọng đại của cuộc đời anh nhưng lại không bỏ lỡ lần này.
Lưu Bạch hỏi anh muốn món quà gì?
Hai tay bà trống rỗng vì chưa chuẩn bị gì cả, Trần Cương Sách biết là bà vừa được thông báo cho biết.
Trần Cương Sách nói: “Căn biệt thự ở khu thắng cảnh kia, mẹ cho con đi.”
Biệt thự đó là một trong những căn biệt thự đầu tiên ở Nam Thành. Nó được xây dựng vào những năm 1990 và có tuổi đời ngang với Trần Cương Sách.
Lễ trưởng thành của Trần Cương Sách thu được số tiền được gia tộc gửi gắm đủ để mua một khu biệt thự ở trung tâm thành phố. Cho nên Lưu Bạch không biết tại sao con trai lại muốn căn biệt thự không sử dụng ở khu thắng cảnh nhưng bà vẫn đồng ý. Dù sao thì bà cũng không sống trong biệt thự đó, đối với bà nó chỉ như để trang trí mà thôi. Lưu Bạch không rõ nguyên nhân nhưng Trần Cương Sách lại biết rõ vì sao anh chọn món quà này.
——Khi anh mười ba tuổi, anh phát hiện ra rằng hầu hết những đứa trẻ là phú nhị đại đều có bản chất vô kỷ luật. Tuổi dậy thì chính là độ tuổi mà họ muốn thử mọi điều mới mẻ. Mặc dù Trần Cương Sách là kiểu người bất cần nhưng ít nhất anh vẫn để luật pháp vào mắt còn bọn họ thì khác. Họ lén lấy chiếc xe của gia đình ra rồi đề nghị đua xe sau khi uống rượu, hồi đó lái xe khi say rượu chưa bị đưa vào luật. Trần Cương Sách uống rượu xong thì bị chóng mặt nên không tham gia lời đề nghị đua xe của họ. Anh rời khỏi quán bar, làn gió đêm mát lạnh khiến anh tỉnh táo hơn được một chút.
Sau đó, anh bất lực nhìn chiếc xe của bạn mình tông vào ai đó, bốn cái bánh xe đè người đó xuống mặt đất. Chiếc xe mất lái lao thẳng vào một cửa hàng ven đường. Tủ kính vỡ tung, các mảnh kính văng lên không trung khiến nhiều người bị thương, xung quanh có nhiều tiếng la hét chói tai. Không lâu sau, cảnh sát đến và đưa người này đi. Cảnh sát 120 cũng đến tuyên bố người bị tông đã chết tại chỗ, hàng chục người khác bị thương cùng lúc. Chuyện xảy ra đêm đó đã lan truyền khắp giới nhà giàu trong vòng chưa đầy nửa giờ. Trần Cương Sách được đưa về đồn cảnh sát với tư cách là nhân chứng và cũng là bạn của hung thủ. Trong lúc chờ giám sát, người trong gia đình tên gây hoạ đã xông tới, không phân biệt tốt xấu mà tát tên đang có mùi rượu nồng nặc. Lực tác động quá mạnh khiến tên đó loạng choạng và ngã nhào xuống đất. Trần Cương Sách vò tóc, trong lòng cảm thấy khó chịu và cáu kỉnh. Trong nhóm cũng có một số người giống như anh, chỉ uống rượu và không tham gia vào bất kỳ hành vi lái xe sau khi say rượu nào. Kết quả khi bố mẹ họ đến, không hỏi nguyên nhân mà vẫn cho họ bạt tai. Nhưng anh không cần lo lắng cái tát đó có giáng vào mặt mình hay không bởi vì người đến không phải bố mẹ anh mà là tài xế của gia đình.
Tài xế nói: “Bố cậu đang bận việc gì đó, còn mẹ cậu thì vẫn ở nhà máy.”
Trần Cương Sách nhếch môi cười một cách tự giễu. Anh từng ghen tị với những người bạn bị tát kia. Ít nhất nếu có chuyện gì xảy ra, bố mẹ họ sẽ bỏ công việc đang dang dở và đến đây ngay lập tức.
Sau khi tài xế gia đình ký tên bảo lãnh liền cùng Trần Cương Sách rời khỏi đồn cảnh sát.
Nơi này rất gần biệt thự trong khu danh lam thắng cảnh, Trần Cương Sách liền bảo tài xế đưa anh trở lại đó. Vừa bước vào nhà anh đã nghe thấy tiếng ô tô phanh gấp ngoài sân, lốp xe trượt dài trên mặt đất phát ra một âm thanh chói tai.
Trần Cương Sách vừa quay người lại đã nhìn thấy Lưu Bạch lảo đảo chạy về phía mình, anh còn chưa kịp nói gì thì bà đã ôm lấy anh như cảm thấy may mắn vì gặp được con trai còn sống sót sau thảm họa, giọng bà run run: “…May là người xảy ra chuyện không phải là con, Cương Sách, con thực sự đã dọa mẹ sợ đấy, con có biết không?”
Trần Cương Sách nghiêng đầu, ngoài sân, xe của Lưu Bạch đang hướng về phía anh. Bên trong không có tài xế, cửa bên ghế tài xế vẫn đang mở ra, hiển nhiên là Lưu Bạch một mình lái xe tới đây.
Anh cúi đầu, vẫn còn thời gian nói đùa: “Mẹ, mẹ sẽ bị trừ hai điểm và phạt hai trăm tệ vì đi giày cao gót khi lái xe đấy.”
Trên xe bà có một đôi giày đế bệt dự phòng nhưng bà đã lo lắng đến mức không cả kịp thay giày hay gọi tài xế. Nếu có khoảnh khắc nào đó mà Trần Cương Sách cảm nhận được tình mẫu tử thì đó hẳn là ngay lúc này. Vì nó hiếm nên rất đáng quý.
Thỉnh thoảng Trần Cương Sách lại nhớ tới ngày hôm đó với mẹ, người đã bỏ lại tất cả để vội vàng chạy tới xem anh. Nhớ rằng bà dù không cao bằng anh nhưng vẫn ôm chặt anh trong vòng tay, tình yêu thương của người mẹ bao bọc lấy anh thật dịu dàng. Lưu Bạch đã quên rồi, nhưng anh thì vẫn còn nhớ. Thứ anh muốn không phải là một ngôi nhà mà là những ký ức tươi đẹp còn sót lại tại ngôi nhà này. Nỗi nhớ tình mẫu tử.
–
Sau khi cúp điện thoại, Trần Cương Sách liền chạy xe về nhà. Về đến nơi, anh không ngờ lại thấy trong nhà có người khác.
Trần Tụng Nghi đang ôm chiếc máy tính bảng, thân mật nói chuyện với Lưu Bạch: “Bác à, bộ phim này cũng do hãng phim của chúng con sản xuất. Con chắc chắn bác sẽ thích nó.”
Lưu Bạch nói: “Thật sao? Mấy bộ trước con giới thiệu cho bác, bác không thích lắm.”
Trần Tụng Nghi: “Bộ nào ạ?”
Lưu Bạch suy nghĩ một chút: “Sau khi sống lại, tôi trở thành Bạch Nguyệt Quang của lão đại.”
Trần Tụng Nghi: “Ồ, bộ phim đó là lần hợp tác giữa chúng con và một công ty khác. Nữ chính là con gái của ông chủ bên đó, cô ta không hài lòng với diễn biến sau đó nên đã thay đổi mạch truyện tiếp theo. Sếp của chúng con không muốn kiếm tiền vô ích nên năm mươi tập cuối đều do người khác viết và không liên quan gì đến công ty chúng con cả.”
“Thảo nào.” Lưu Bạch nói: “Kịch bản ban đầu cẩu huyết như vậy, bác rất thích.”
“Đằng sau có lẽ còn cẩu huyết hơn ấy.”
“Tình tiết cẩu huyết lúc sau, bọn họ cho ngược vì muốn ngược, bác không thích.”
“Haizz, các bác thật khó hầu hạ, thích cẩu huyết nhưng lại không thích quá cẩu huyết, rốt cuộc là muốn mức độ nào?”
“Kịch bản của một bộ phim cẩu huyết phải được nắm bắt rõ ràng. Chỉ những ai nắm bắt tốt được nội dung mới có thể biến nó trở thành một bộ phim hot.” Lưu Bạch gõ vào trán Trần Tụng Nghi, “Con có hiểu không?”
Trần Tụng Nghi chớp mắt mấy cái: “Bác, sếp của con cũng nói như vậy, hai người thật là tâm linh tương thông.”