Beta: Bảo Trân
—
Nguyễn Sương không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn anh. Cô thích dáng vẻ cao cao tại thượng của anh hơn. Một người như anh nên được hàng nghìn người săn đón và ngưỡng mộ. Trong cuộc đời này của anh sẽ không phải chịu bất kỳ thất bại hay khó khăn nào. Nếu có một thứ anh không cách nào đạt được, cô nghĩ, có lẽ đó là nước mắt. Cô không có cách nào tưởng tượng ra dáng vẻ anh rơi lệ.
Nhưng anh lại cụp mắt xuống nhìn cô, mí mắt trập trùng, khóe mắt ươn ướt. Một giọt nước mắt lăn xuống từ hốc mắt anh. Nó rơi xuống chỗ xương quai xanh của cô. Những giọt nước mắt rơi xuống, đi đường tắt vào trong lòng cô, xuyên qua tim như một ngọn lửa khiến cô vô tình bị bỏng mà run lên.
“…Không phải anh đã hỏi rõ ràng rồi sao?” Cô hỏi anh với giọng rất nhẹ nhàng, “Là vì em bỏ rơi anh trước nên anh vẫn còn canh cánh trong lòng đúng không?”
Cô biết rất rõ rằng việc chia tay là điều hết sức bình thường đối với những người như anh và việc bị bỏ rơi dường như đã chà đạp lên lòng tự trọng của anh. Người quá kiêu ngạo không thể chịu được nỗi nhục khi là người bị bỏ rơi. Anh luôn là người điều khiển trò chơi nên việc bắt đầu hay kết thúc trò chơi cũng nhất định phải do anh quyết định.
Thời gian dường như dừng lại ở đây. Hơi thở sâu và chậm của Trần Cương Sách cũng đột ngột dừng lại. Vẻ mặt anh sửng sốt, nhìn chằm chằm Nguyễn Sương không chớp mắt.
Trong phòng, màn hình LCD liên tục chuyển đổi giữa các trang quảng cáo, ánh sáng tối mờ phản chiếu trên khuôn mặt anh. Màu đỏ quỷ quyệt, màu tím mê ly và cả màu trắng lạnh lẽo không chút khí huyết. Khoảng cách gần như vậy có thể thấy được quanh người anh tỏa ra không khí lạnh lẽo cao quý như sương tuyết ấp tới vào mùa đông.
Cách một tấm cửa, ngoài phòng riêng, nhân viên công tác mở cửa bước vào tiến hành dọn dẹp.
Cửa vừa mở ra một khe nhỏ, Trần Cương Sách đã hét lên với người đó: “Ra ngoài–!”
Nhân viên dọn dẹp giật nảy mình, sau khi nhận ra đây là bạn của ông chủ nhanh chóng sáng suốt mà lập tức rời đi, đóng sầm cửa lại phía sau lưng.
Như thể ống oxy đã bị rút ra, áp suất không khí dần giảm xuống đè nặng lên cô.
Trần Cương Sách nhíu mày, trong đôi mắt đỏ ửng hiện ra nụ cười nhàn nhạt, nụ cười tràn đầy vẻ châm chọc.
“Đúng vậy, bởi vì em đã vứt bỏ anh nên anh mới luôn nghĩ tới em.”
Hô hấp ngưng trệ, Nguyễn Sương nhếch khóe miệng, cô cho rằng sau khi biết bản thân có thể bật cười một cách dễ dàng nhưng thực tế lại không phải vậy.
“Em cho rằng anh chưa từng nghĩ đến tình huống này sao? Nguyễn Sương, anh chưa bao giờ thiết lập mối quan hệ yêu đương sâu sắc nào, cũng chưa từng nói mình là người tốt ra sao. Cho nên sau khi chia tay với em, anh từng tiếp xúc với rất nhiều rất nhiều phụ nữ, có nhiều người xinh đẹp hơn em, dáng người đẹp hơn em, muốn có bao nhiêu gợi cảm thì sẽ có ngần ấy người đáp ứng được.”
Hơi thở anh toả ra theo từng chữ phả vào mặt cô, mang theo mùi rượu nồng đậm và cay mũi. Giống như những đợt sóng trong cơn bão, hết đợt sóng này đến đợt sóng khác ập vào cô. Còn cô là một con thuyền nhỏ đang chao đảo mà anh có thể dễ dàng lật úp và bị nước biển nhấn chìm. Cô không thể thở được như đang chết chìm tại nơi này.
“Sau đó thì sao?” Lồ ng ngực Trần Cương Sách hơi đ è xuống, cảm giác bất lực và bực bội, “Sau đó anh phát hiện, cho dù có gặp kiểu phụ nữ nào thì cũng đều sẽ nghĩ đến em, con mẹ nó anh cũng không biết vì sao, Nguyễn Sương, em có thể nói cho anh biết vì sao được không? Vì sao anh đã gặp nhiều người như vậy, cuối cùng vẫn chỉ yêu em?”
Nguyễn Sương trầm mặc một lát, lông mi dài cụp xuống.
Giọng nói của Trần Cương Sách rất thấp: “Đã ba năm rồi, anh vẫn không rõ anh thích em vì cái gì, nói đến bạc tình bạc nghĩa, anh chưa đọ được với em. Em nói chia tay liền chia tay, sau khi chia tay cũng không bao giờ quay đầu nhìn lại. Ngay cả người liên hệ duy nhất giữa chúng ta là Bàng Tiện em cũng không hợp tác với cậu ta nữa, như thể muốn hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh vậy.”
“Nhưng những điều này không quan trọng.” Anh nâng khuôn mặt cô trong tay, nhẹ nhàng vuốt v e một bên mặt cô và thì thầm, “Anh chỉ muốn biết tại sao lúc trước em không quan tâm đ ến anh.”
“Nguyễn Sương, rốt cuộc anh phải làm gì thì em mới có thể đồng ý ở bên cạnh anh đây?” Anh nói, đầu dần cúi xuống, tựa vào cần cổ cô, hơi thở ấm áp phả vào xương quai xanh của cô.
Cô nghe thấy anh nhẹ giọng gọi cô là Miên Miên hết lần này đến lần khác. Lẽ ra cô nên đẩy anh ra, lẽ ra cô phải máu lạnh như trước. Nhưng cô nhận thấy mình không thể làm được điều đó.
Cô hít một hơi thật sâu và nói: “Em chưa bao giờ nghĩ đến việc quay lại với anh.”
Hơi thở trên cổ cô ngưng trệ trong giây lát, người trước mặt cứng đờ, bàn tay sờ mặt cô dần dần hạ xuống như muốn bóp cổ cô nhưng cuối cùng vẫn yếu ớt đặt lên eo cô. Anh chạm vào thật cẩn thận, không dám nắm quá chặt.
Nguyễn Sương nói xong lời tiếp theo.
Có lẽ họ không thể tiếp tục vướng vào mối quan hệ dây dưa mập mờ này nữa. Cô không muốn lần sau đi xem mắt lại gặp phải anh rồi mỉm cười với đối tượng xem mắt bằng đôi môi đỏ ửng và sưng tấy vì bị anh hôn. Trên môi vẫn còn hơi ấm của anh nhưng cô lại nói với người lạ một câu: “Hẹn gặp lại.”
Dường như dù có gặp ai thì cô cũng không nhịn được mà nghĩ đến anh. Thân thể đi trước đại não, nhịp tim bị anh cắt đứt, mạch đập lên xuống vì anh.
“Tôi có thể nói rõ ràng với anh, Trần Cương Sách, tôi thích anh, tôi vẫn luôn thích mình anh.” Đôi mi ẩm ướt của cô nhắm chặt lại, cuối cùng cô cũng thành thật đối mặt với trái tim mình, “Tôi đã trao hết tình yêu trong cơ thể mình cho anh và không còn sức lực để yêu người khác nữa.”
Cũng chính vì điều này mà cô phải chia tay anh. Trước đây Nguyễn Sương không hiểu tình yêu là gì, sau này khi gặp được Trần Cương Sách, cô mới hiểu ra. Tình yêu là sự nhạy cảm, tự ti và cảm giác bản thân mình thật kém cỏi.
“Nhưng dù tôi có yêu anh, sau đó thì sao?” Nguyễn Sương mỉm cười, “Có hai vấn đề tôi có thể trả lời anh.”
“Người bạn đời tương lai của anh phải là người xứng với anh bất kể là xuất thân, học vấn hay ngoại hình. Đại loại là trong mắt người ngoài, hai người nhất định phải tương xứng.”
“Tôi yêu anh, sau đó thì sao? Tôi không thể cứ luôn ở bên cạnh anh rồi đến một ngày tận mắt chứng kiến anh kết hôn đúng chứ?” Giọng nói của Nguyễn Sương dịu dàng nhưng nội dung lại rất tàn nhẫn, “Trần Cương Sách, dù gì tôi cũng là hòn ngọc quý trong tay bố mẹ tôi, làm sao tôi có thể để họ biết con gái mình phải đi làm người thứ ba hay tình nhân bí mật của anh?”
“Ai nói là anh muốn cưới người khác?” Trần Cương Sách ngồi dậy, nheo mắt nhìn cô.
“Anh định không kết hôn sao?” cô hỏi.
“Có.”
“Vậy thì tốt.”
“Em chưa bao giờ nghĩ rằng bạn đời của anh sẽ là em sao?”
“…”
“Hôm đó mẹ anh đến nhà,” Nguyễn Sương bình tĩnh nói, “bà nói người anh tìm không chỉ là vợ anh mà còn là con dâu của bà ấy, vợ tương lai của chủ tịch ngân hàng. Khi đó, anh có bao giờ nghĩ đến việc cưới tôi không?”
Không đợi anh trả lời, Nguyễn Sương đã nói thẳng: “Anh cũng đã từng nói với Chí Cảnh Đình rằng anh chưa từng nghĩ tới việc kết hôn với tôi có đúng không?”
Cô biết tất cả, cũng nhớ tất cả.
Lúc trước Chí Cảnh Đình đã hỏi anh: “Cậu có muốn cưới cô ấy không?”
Trần Cương Sách trả lời không chút do dự: “Sẽ không.”
Nguyễn Sương có một cuốn sổ trong lòng trong đó ghi lại tất cả mọi thứ về anh. Ngay cả Trần Cương Sách cũng đã quên, nhưng cô vẫn còn nhớ lời đó.
Trần Cương Sách không có gì để ngụy biện: “Ba năm trước, anh chưa bao giờ nghĩ tới việc kết hôn, bất kể đối tượng kết hôn là em hay là người khác.”
Nguyễn Sương nói: “Anh không hẹn hò với tôi để hướng tới chuyện cưới tôi. Ngày đầu tiên ở bên anh, tôi đã biết sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ chia tay.”
Được rồi, cũng tốt.
Đôi mắt sáng ngời của Trần Cương Sách nhìn chằm chằm vào cô: “Bởi vì em biết chúng ta kiểu gì cũng sẽ chia tay nên ngay từ đầu em đã không dành quá nhiều tình yêu cho anh phải không?”
Cuối cùng.
Cuối cùng cũng hỏi ra được.
“Nguyễn Sương, nội tâm của em thật độc ác…” Anh mím môi, “Em nói sẽ luôn thích anh, tất cả đều là dối trá.”
“Bốp—” một tiếng.
Tiếng da thịt va vào nhau cực lớn. Mặt Trần Cương Sách bị tát nghiêng sang một bên, khóe mắt chỉ có thể nhìn thấy cánh tay cô giơ lên không trung. Bàn tay nhỏ như vậy, mềm mại trắng nõn, anh rất thích cầm trên tay và hôn nhẹ, bây giờ cô lại dùng để tát anh.
“Khá mạnh đấy.” Anh ấn đầu lưỡi vào vòm miệng và mỉm cười thay vì tức giận.
“Chuyện này tôi không cần thiết phải nói dối anh, thích chính là thích, Trần Cương Sách, anh có thể nói tôi không xứng với anh hoặc là tình yêu của tôi không xứng với anh nhưng không thể nói là tôi không yêu anh.” Giọng Nguyễn Sương rất nhẹ, như chiếc lá rơi lung lay sắp rụng xuống.
“…Nếu không phải tôi thật sự rất yêu anh, ba năm nay tôi đã có mười tám người bạn trai rồi. Sao bây giờ còn phải độc thân ở đây?”
Thời gian không cách nào khiến con người quên đi dấu vết của tình yêu, cũng không thể làm phai nhạt đi dấu vết đó. Cuối cùng họ nhận ra rằng thời gian không phải là liều thuốc tốt mà là thuốc mê. Thuốc mê sẽ hết tác dụng ngay khi nhìn thấy người kia, mọi nỗi đau và tình yêu sẽ tràn về. Tình yêu không phải là một loại năng lực, tình yêu là một loại bản chất, có nghĩa là dù được khuyên can một vạn lần nhưng vẫn sẽ được chọn trong một vạn lẻ một lần.
“…Anh xin lỗi, Miên Miên.”
Thật sự xin lỗi, em yêu.
Anh nói: “Ngày hôm đó thấy em đi xem mắt, anh đã suy nghĩ có nên đi tới rồi tóm lấy em ngay lập tức không.”
Anh nói thêm: “Anh ở ngay sát vách, lúc ấy nghe em nói chuyện với ai đó. Trong khi nói chuyện, anh đã nghĩ liệu có phải em muốn kết hôn rồi hay không.”
Anh còn nói: “Anh đã rất sợ, Nguyễn Sương, anh thực sự sợ hãi.”
Nguyễn Sương hỏi anh: “Sợ gì chứ?”
Trần Cương Sách đáp: “Anh sợ không kịp nữa, sợ em sẽ không còn thuộc về anh.”
Hơi thở của anh rất trầm nặng, ánh mắt khóa chặt lấy cô: “Nếu là vì mấy lý do kiểu như em không xứng với anh mà chia tay thì Nguyễn Sương, anh nói cho em biết, anh không đồng ý.”
“Chia tay không cần anh phải đồng ý, có thể chia tay đơn phương được.” Nguyễn Sương thản nhiên.
“Ai nói chia tay có thể đơn phương? Anh không đồng ý thì em không được chia tay với anh!”
“Trần Cương Sách, anh…”
“Anh không biết xấu hổ đúng không? Muốn mắng chửi gì thì cứ mắng chửi đi.” Trần Cương Sách khẽ nhướng mắt, cầm lấy bàn tay vừa tát mình của cô, “Một cái tát đủ không, hay tát thêm mấy cái nữa? Không sao cả Nguyễn Sương, chỉ cần chúng ta không chia tay.”
“Ngoài chia tay ra.”
“Em muốn làm gì cũng được.”
Nguyễn Sương ngây người ra, cô khó mà tin được: “Chúng ta đã chia tay từ lâu rồi.”
Giọng Trần Cương Sách run lên: “Anh nói rồi, anh không đồng ý! Ngoại trừ nếu em không thích anh ra thì không có một lý do nào có thể thuyết phục được anh chia tay.”
“Anh…”
“Miên Miên, anh rất thích em.” Trần Cương Sách ôm chặt cô, vùi đầu vào cổ cô, không lâu sau vùng cổ cô có hơi ươn ướt, “Sao anh nỡ để em trở thành nhân tình được chứ? Em có ngốc không vậy, sao anh nỡ để em không danh phận bên mình được.”
Giọng anh ngày một nhỏ và khàn hơn, anh nói: “Em coi tình yêu của anh là gì vậy? Em coi thường nó sao?”
Cổ cô càng lúc càng ướt dính. Cả người anh gần như ngả lên người cô, Nguyễn Sương đưa tay đẩy nhưng anh không hề động đậy.
Nguyễn Sương gọi anh: “Trần Cương Sách.”
Anh không đáp.
“Anh đừng có giả vờ say.”
“…”
“Cũng đừng có giả vờ ngủ.”
“…”
“Tôi sẽ mặc kệ anh ở đây đấy.”
“…”
Vẫn không có phản ứng gì.
Nguyễn Sương bất đắc dĩ duy trì tư thế này, sợ động rồi anh sẽ mất trọng tâm mà ngã xuống đất. Cô lấy điện thoại ra, nghĩ thật lâu rồi gọi cho Trần Tụng Nghi.
Đương nhiên Trần Tụng Nghi chưa rời đi rồi, cô ngồi trong xe Trần Cương Sách, lo lắng đợi hai người đi ra. Không ngờ thứ đợi được là cuộc gọi từ Nguyễn Sương.
“Chị Sương.”
“Em…Em tìm một người cõng kẻ say rượu này về.” Nguyễn Sương không còn cách nào khác.
“Dạ?” Trần Tụng Nghi ngây người, “Kẻ say rượu?”
“Trần Cương Sách, anh trai em.” Nguyễn Sương nhỏ giọng nói, “Tửu lượng tệ vậy còn muốn uống thay người khác.”
“Hai mươi ly vodka đó chị Sương, ngàn ly không say cũng chịu thôi, hơn nữa hình như anh em còn chưa ăn tối, bụng rỗng uống nhiều rượu như vậy mà không chảy máu dạ dày đã là tốt lắm rồi.” Trần Tụng Nghi không nhịn được mà nói thay Trần Cương Sách.
Nguyễn Sương không đáp.
Trần Tụng Nghi ho khan: “Em cho tài xế đi qua.”
“Ừm.” Cô giục, “Mau lên.”
Cúp máy xong cô dựa lưng vào tường, có một loại cảm giác toàn thân mất nước mà bất lực. Người Trần Cương Sách ướt đẫm, giữa hè oi bức anh còn mặc tây trang. Cô biết anh chỉ mặc tây trang lúc làm việc, vì vậy…anh làm việc xong liền chạy đến đây sao?
Đến đây làm gì chứ, anh cũng không phải người của phòng làm việc. Thay cô uống làm gì? Anh là gì của cô chứ.
Bây giờ thì sao.
Cô ôm anh, thì đã làm sao? Nguyễn Sương không biết.
Cô tưởng rằng hôm nay sau khi nói chuyện xong bọn họ sẽ thực sự kết thúc, nhưng mọi thứ lại chệch đi so với dự tính.
Hình như Trần Cương Sách…
Hình như anh…
Muốn cưới cô.
Không chân thực
Không đúng.
Không thể.
Nguyễn Sương mím môi, lời anh nói cũng chỉ là lời nói khi say mà thôi, còn coi là lời thật lòng?
–
Quả thực Trần Cương Sách uống say rồi, tài xế tìm thêm một nhân viên nữa cõng anh vào xe.
Buổi đêm mùa hạ oi bức không có lấy một ngọn gió. Trần Tụng Nghi và Nguyễn Sương đứng ở ngoài xe, ánh mắt cô đảo qua đảo lại giữa Trần Cương Sách ở trong xe và Nguyễn Sương ở ngoài xe, biểu cảm trên gương mặt giống như đang diễn kịch vậy…Mình nên ngồi lên không….Ngồi lên được không?
Nguyễn Sương đưa tay vén tóc qua sau mang tai, khẽ hỏi: “Tối nay em có uống rượu không?”
Trần Tụng Nghi lắc đầu: “Không ạ.”
Nguyễn Sương đưa chìa khoá xe cho cô: “Lái xe của chị về đi.”
Trần Tụng Nghi chớp chớp mắt, sau đó nhận ra Nguyễn Sương muốn ngồi xe của Trần Cương Sách.
Cô vội vàng gật đầu: “Chị Sương, làm phiền chị rồi.”
Trải qua chuyện buổi tối, Nguyễn Sương không còn chút sức lực nào nữa, mệt mỏi gật đầu dặn cô: “Đi đường cẩn thận nhé.”
Tài xế lái xe vẫn là chú Khang. Nghe nói số năm chú Khang làm ở nhà họ Trần còn nhiều hơn số tuổi của Trần Cương Sách, anh vô cùng tôn trọng chú. Nguyễn Sương lên tiếng chào chú.
Chú Kháng cười nói: “Khá tốt.”
Cô càng ngượng hơn. Sau khi lên xe cô không nói thêm nữa, không gian xe yên lặng vô cùng, mãi cho đến khi Trần Cương Sách khẽ động, anh đưa tay cởi cúc áo sơ mi ra.
Một chiếc.
Hai chiếc.
Rồi không cởi tiếp nữa.
Anh ngồi một cách lười biếng, ghế xe rất rộng, anh dang hai chân ra, tư thế ngồi vô cùng thiếu nho nhã mang theo cảm giác bỡn cợt.
“Chú Khang.” Anh đột nhiên lên tiếng. Nguyễn Sương nhướng mày nhìn anh, tưởng anh tỉnh rồi, nhưng anh vẫn nhắm mắt.
Chú Khang nhìn cô qua gương chiếu hậu, “Cứ quen là được, cậu ấy lại lên cơn say rượu.”
Nguyễn Sương chưa nhìn thấy bộ dáng say rượu của Trần Cương Sách bao giờ, trên thực tế, cô cũng chưa từng nhìn thấy Trần Cương Sách uống say.
Có vài lần Trần Cương Sách về nhà, trên người đầy mùi rượu, việc đầu tiên anh làm khi về đến nhà là đi tìm cô, liên tục gọi cô “Miên Miên…”.
Căn phòng trống trải ngập tràn tiếng gọi dịu dàng của anh, sau đó anh sẽ ập đến hôn cô. Nguyễn Sương rất không hiểu phong tình mà đẩy anh ra: “Người anh toàn mùi rượu thôi, hôi chết đi được.”
Anh nói: “Hôn trước tắm sau.”
“Tắm trước, không tắm không cho hôn”
Nghĩ kỹ thì thực ra cô không phải là một người dễ chiều, mà anh cũng không biết chiều người khác. Nhưng lúc ấy cô yêu cầu gì Trần Cương Sách cũng đều làm theo, cô không thích mùi rượu nên khi có tiệc xã giao anh sẽ cố gắng không uống. Cho dù có uống cũng phải đến chọc cô một lát, bị cô mắng xong mới đi tắm.
Cô rời ánh mắt đi, nhìn Trần Cương Sách đang lên cơn say rượu. Anh nhắm mắt lại, bờ mi che đôi mắt đào hoa phong tình, cả gương mặt vô cùng lạnh lùng.
“Chú Khang, hình như cháu uống nhiều rồi.”
Chú Khang cười một tiếng: “Ngày mai tỉnh dậy lại đau đầu.”
“Đau đầu đến chết cũng không có ai đau lòng.” Anh khẽ lên tiếng.
“Sao có thể chứ.”
Trần Cương Sách không nói nữa, tiếng vải quần áo sột soạt vang lên.
Nguyễn Sương nhìn anh đưa tay hạ cửa sổ xuống, bầu không khí oi bức lọt vào xe, góc mặt anh rất đẹp, trầm mặc một lát sau anh đột nhiên nói, “Chú nghĩ bây giờ cô ấy đang làm gì nhỉ?”
Chữ ‘cô ấy’ không nói rõ là ai.
Nguyễn Sương cảm nhận được chú Khang nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Chú Khang nói: “Muộn vậy chắc có lẽ đã ngủ rồi.”
“Cháu cũng muốn ngủ.” Giọng anh khi say có hơi khàn, trầm đi, không khí oi bức phả vào xe, đưa lời anh nói đến bên tai cô.
Nguyễn Sương nghe thấy anh bảo: “Ngủ rồi sẽ mơ thấy cô ấy.”
Cô rũ mi xuống, sắc mặt phức tạp.
Người bên cạnh lại khẽ động đậy, anh dần sát lại gần cô. Nguyễn Sương ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người bắt gặp nhau. Gương mặt Trần Cương Sách say đến mơ màng, đôi mắt bị men say phủ lấy trông rất xa cách, anh nheo mắt lại như để nhìn người trước mặt cho được rõ hơn. Bàn tay đột nhiên run lên, giống như muốn chạm lấy cô nhưng lại thu tay lại.
Anh ngả người lên ghế, lồ ng ngực phập phồng, cười nói: “Uống say đến mức có ảo giác rồi.”
“Cháu lại nhìn thấy Nguyễn Sương rồi.”
Anh nói.
Lại thấy cô rồi.
Là ‘lại’.
Nguyễn Sương hít sâu, bàn tay đặt trên đầu gối đưa qua nắm lấy tay anh. Anh do dự một lát, lực tay rất nhẹ, không nắm lại tay cô. Hơn mười giây trôi qua không có động tĩnh khiến Nguyễn Sương do dự không biết có nên thu tay lại không. Vào lúc định thu tay lại, năm ngón tay của Trần Cương Sách đan lấy tay cô.
Trong không gian tối mờ, Trần Cương Sách rũ mi xuống, giọng thành khẩn giống như đang cầu nguyện: “Thật không muốn tỉnh lại.”