Beta: Bảo Trân
—
Hầu như ngày nào Trần Cương Sách cũng bận rộn gặp gỡ với đủ loại người.
Chú Lý thì có thể coi là khá tốt và dễ tính, còn những người khác thì đều xương xẩu khó bẻ gãy. Trong khoảng thời gian này, anh còn phải quay trở về Nam Thành một chuyến để hỏi thăm một số người có địa vị đã rút lui về tuyến hai từ lâu. Anh giữ thái độ khiêm tốn và đã cố gắng giấu kín chuyện này nhưng dù tiếng có nhỏ đến đâu thì nó vẫn lọt vào tai ông cụ Trần. Sau một cuộc điện thoại, Trần Cương Sách bị ông cụ gọi về bệnh viện.
Nhân mạch trong các mối quan hệ của họ giống như một cái cây đại thụ sum sê. Chúng được kết nối với nhau đầy phức tạp và nếu không cẩn thận có thể bứt dây động rừng. Nội tâm anh biết rõ mình đã lợi dụng mối quan hệ gia tộc vì những h@m muốn ích kỷ của bản thân, điều này đã khiến ông cụ bất mãn. Nếu chuyện này xảy ra trước đây, anh chắc chắn sẽ bị ông cụ mắng rất nhiều. Chính vì vậy anh đã gọi cho Trần Tụng Nghi, bảo cô qua đó sớm hơn để làm cho ông cụ vui vẻ. Nhà họ Trần là một gia tộc lớn như vậy nhưng đến thế hệ của Trần Cương Sách chỉ có Trần Tụng Nghi là cháu gái nên ông cụ Trần đương nhiên rất chiều chuộng cô ấy.
Trần Tụng Nghi vô cùng bất đắc dĩ: “Hiếm hoi lắm mới có một ngày nghỉ, anh lại muốn em đến chỗ ông nội để nói chuyện đúng không?”
Trần Cương Sách: “Hôm nay không phải thứ sáu sao, nghỉ ngơi cái gì?”
Trần Tụng Nghi: “Có hai tài khoản hơn một triệu người theo dõi. Chị Miên Miên rất vui nên cho mọi người nghỉ một ngày, buổi tối mời khách và tổ chức tiệc mừng.”
Trần Cương Sách nghe được tin Nguyễn Sương đã về thì lạnh lùng cong môi: “Vừa lúc em được nghỉ nên đến chỗ ông nội đi. Từ lúc ông nằm viện em đến thăm ông được mấy lần?”
“Anh bớt nói nhảm đi, ngày nào em cũng gọi video với ông nội chẳng lẽ không tính sao?” Trần Tụng Nghi không kiên nhẫn nói: “Mùa hè rồi, em không muốn di chuyển.”
“Anh sẽ gọi tài xế đến đón em.”
“Tài xế mang xe gì đến đón em?”
“Không phải em thích chiếc Maserati MC20 kia sao? Mua cho em rồi.”
“Nhưng em không thích màu xe đó lắm. Anh, anh biết đấy, em là con gái.”
“Ừm, anh đã gửi nó đi đổi màu, đổi thành màu hồng vỏ sò rồi.”
“Anh, anh thật tốt với em.” Trần Tụng Nghi giở giọng nũng nịu, mềm mại và ngọt ngào.
Trần Cương Sách cười gằn, không mặn không nhạt nói: “Nhớ lát nữa tới chỗ ông nội đấy.”
Trần Tụng Nghi: “Em cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Vì vậy khi Trần Cương Sách đến bệnh viện, anh đã nghe thấy tiếng cười nói từ xa vọng lại từ phòng bệnh trên tầng VIP. Hai vệ sĩ canh cửa nhìn thấy anh đi đến liền cúi đầu mở cửa.
Trần Cương Sách bước vào, ông cụ lập tức trở mặt, vừa rồi còn cười đến không thấy ánh mặt trời mà vừa nhìn thấy Trần Cương Sách thì sắc mặt liền đanh lại, giọng điệu không tốt: “Hiếm lắm mới thấy khách quý ghé thăm, tôi còn tưởng cả ngày cậu chỉ lo đi gặp hết tỉnh trưởng lại bí thư gì đó rồi quên mất ở nhà còn có một ông già như tôi.”
“Được rồi, ông nội, đó đều là những người bạn cũ của ông mà.” Trần Cương Sách ngồi ở bên giường, cầm lấy con dao gọt trái cây cùng một quả cam trong giỏ trái cây lên, ngón tay cái ấn vào mặt sau của con dao, chậm rãi cắt vỏ cam. “Ông muốn mắng chửi cháu thế nào thì cứ việc, đừng nhịn, nếu không sẽ làm tổn hại thân thể.”
Ông cụ nhìn thoáng qua cái dáng vẻ anh trông như sẵn sàng lao vào nhận mọi lời mắng mỏ thì đã biết anh không hề có thái độ thừa nhận lỗi lầm bản thân.
“Tôi tưởng chuyện của bố cậu đã dạy cho cậu một bài học rồi chứ.”
“Ông so sánh cháu với một người đàn ông đã vượt quá giới hạn của đạo đức là không hay lắm đâu?” Trần Cương Sách miệng hỗn đến mức có thể mắng cả bố mình.
“Có đi chệch đường hay không lại là chuyện khác. Nhưng nếu cậu ở cùng một người có hoàn cảnh gia đình không tương xứng, tâm tư hay ý đồ của đối phương ra sao cậu sẽ không bao giờ có thể đoán được.”
“Sao cháu không đoán được? Muốn tiền hay người, hai chọn một thôi.” Trần Cương Sách thờ ơ hỏi: “Với khuôn mặt và vóc dáng của cháu, kiểu gì cũng hấp dẫn hơn tiền không phải sao?”
“…”
“…”
Mặt ông cụ đỏ lên vì tức giận.
Trần Tụng Nghi cố kìm nén tiếng cười của mình. Anh trai cô thực sự là không biết xấu hổ và bất cứ điều gì cũng có thể nói được. Trần Cương Sách liếc nhìn Trần Tụng Nghi, ánh mắt lạnh lùng, ra hiệu cho cô đừng hóng chuyện.
Trần Tụng Nghi lấy quả cam từ tay anh, nhét vào miệng, động tác nhai nuốt vừa nhếch môi vừa nhai nói: “Ông nội, cháu thấy anh trai cháu có lực hấp dẫn hơn tiền bạc.”
Ông cụ: “Cháu về phe nó rồi nói chuyện với ông phải không?”
Trần Tụng Nghi vô tội: “Cháu đang nói từ góc độ của một cô gái.”
Ông cụ: “Cháu giống những cô gái khác sao? Ông nói cho cháu biết, ông đã nuôi cháu từ nhỏ đến lớn như thế nào? Cháu học chơi gôn, cưỡi ngựa, giáo viên ông mời đến cũng đều là cựu vô địch Olympic. Khi cháu nhập học ở Mỹ, quà nhập học cũng là một chiếc Gulfstream G550. Cháu đi hỏi các gia đình khác có con gái xem có ai tặng quà vào đại học là một chiếc phi cơ trị giá hàng trăm triệu không?”
“Hai đứa ngược lại thì giỏi rồi, có phi cơ riêng thì không ngồi, đi chen chúc đợi chờ muốn ngồi với những người ở hạng phổ thông.”
Trần Tụng Nghi lập luận: “Nếu ai đó có đủ khả năng mua vé ở khoang hạng nhất thì sao ạ?”
“Cần ông khen cô ta giàu có sao?” Ánh mắt ông cụ sắc như dao nhọn hướng tới.
“…” Trần Tụng Nghi cười gượng hai tiếng, nhìn Trần Cương Sách bất lực.
“Cháu có thể thu tay lại.” Vỏ cam được gọt thành từng dải mà không bị đứt đoạn. Trần Cương Sách ném vỏ vào thùng rác. “Nếu ông không muốn cháu làm, cháu sẽ không làm.”
Ông cụ hơi nhướng mày: “Điều kiện là gì?”
Trần Cương Sách cười nhạt nói: “Cháu không thích thương lượng điều kiện với người khác, cháu cũng không có điều kiện.”
Ông cụ nghi hoặc: “Thật sao?”
Trần Cương Sách: “Đương nhiên là sự thật.”
Trần Tụng Nghi bất mãn, cô lớn tiếng: “Ý anh là sao? Anh muốn kết thúc với chị ấy à?”
Sau đó lại lập tức thấp giọng lẩm bẩm: “Mặc dù hai người còn chưa quay lại với nhau…”
Thanh âm rất nhỏ, Trần Cương Sách có thể nghe rõ nhưng ông cụ đã già, thính lực không tốt lắm nên dĩ nhiên nghe không rõ.
Ông cụ mắng Trần Tụng Nghi: “Người lớn đang nói chuyện, trẻ con đừng có ngắt lời.”
Ông cụ nhìn thẳng vào Trần Cương Sách: “Cháu có chắc chắn sẽ cắt đứt hoàn toàn với con bé ấy không?”
“Cháu chắc chắn.” Trần Cương Sách nói.
Ông cụ thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỉ một giây tiếp theo đã nghe thấy anh nói: “Nhưng cháu cũng có thể chắc chắn rằng cháu sẽ không cưới ai khác ngoài cô ấy. Trước đây cháu từng nghĩ rằng lấy ai không quan trọng, kết hôn với nhau, đối phương chơi việc của đối phương, cháu chơi là việc của cháu, hai bên sẽ không làm phiền đến đời sống riêng tư của nhau. Giữa cháu và cô ta có lẽ sẽ có con, nhưng con của cô ta là của cô ta, còn con của cháu là của cháu và của người khác. Điều cháu có thể chắc chắn chỉ là cháu và cô ta sẽ không ly hôn và đi kèm với đó là cháu sẽ có vài người tình và những đứa con ở bên ngoài.”
“Thằng nhóc khốn——!” Ông cụ tức giận lật giỏ trái cây, tay run run chỉ vào Trần Cương Sách, “Sao tôi lại có một đứa cháu khốn nạn như cậu?”
“Ông ơi, đừng kích động.” Trần Tụng Nghi an ủi ông cụ, “Ông bị cao huyết áp, cố gắng đừng để bị kích động.”
“Cháu không hề muốn dùng những lời này để chọc giận ông hay khiến ông phải nhún nhường mà chấp nhận cô ấy.” Trần Cương Sách vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho bác sĩ của ông cụ và yêu cầu bác sĩ tới ngay. Với giọng điệu bình tĩnh, anh tiếp tục, “Cháu chỉ đang nói với ông những gì cháu nghĩ thôi.”
“Nếu ông cho rằng cô ấy đến với cháu vì tiền thì cháu có thể khẳng định chắc chắn với ông rằng – nếu cô ấy đến với cháu vì tiền, cô ấy sẽ không bỏ rơi cháu như lần trước và cũng sẽ không theo đuổi lại cô ấy. Mấy năm qua, cô ấy vẫn đang đi xem mắt với người khác.”
“…”
“…”
Phòng bệnh đột nhiên trở nên im lặng, ông cháu hai người nhìn Trần Cương Sách trong sự im lặng sửng sốt. Ông cụ không còn tức giận, Trần Tụng Nghi cũng không còn hoảng hốt nữa. Chỉ là hai người thay đổi ánh mắt – ánh mắt cực kỳ coi thường.
Ông cụ: “Con bé đó đá cậu à?”
Trần Tụng Nghi: “Chị ấy vẫn đang đi xem mắt với người khác sao?”
Hai người nhìn nhau và đưa ra kết luận: “Cậu/Anh ổn chứ?”
Trần Cương Sách không ngờ rằng lãng phí nhiều lời như vậy lại không có hiệu quả bằng câu nói cuối cùng. Anh thấp giọng: “Được rồi, cháu rất bận, nếu không có chuyện gì nữa thì cháu về trước.”
Ông cụ ngăn cản anh: “Đi cái gì mà đi, con bé kia làm như vậy là có ý gì? Trước đây không phải hai đứa đã nói chuyện rồi sao? Bây giờ sao cậu lại theo đuổi con bé đó? Ngựa tốt là không bao giờ quay đầu lại!”
“Ừm, vậy thì cô ấy là ngựa tốt, còn cháu là con ngựa kém cỏi.” Trần Cương Sách không ngại xấu hổ, bất lực nói: “Ông nội, cháu lười nói chuyện với ông, nếu Trần gia không chấp nhận thì thôi. Cháu cũng không muốn sau khi rước cô ấy về lại để cô ấy phải nhìn sắc mặt của mọi người mà sống. Cô ấy chỉ cau mày đã khiến cháu thấy khó chịu rồi.”
“Con bé này khá thú vị, có thể vứt bỏ được cả cậu.”
Ông cụ vẫn còn đang mắc kẹt ở câu nói kia.
Trần Cương Sách cũng bị thuyết phục.
Trần Tụng Nghi lại không chê chuyện xem náo nhiệt và bắt đầu ồn ào: “Chị ấy rất xinh đẹp! Chị ấy là sếp của cháu! Ông ơi, cháu rất thích chị ấy. Có rất nhiều người đàn ông theo đuổi chị ấy và ai cũng đều giàu có.”
“Không được, chúng ta không thể thua trong cuộc chiến về tiền bạc.” Ông cụ tỏ ra phấn khích.
“…Ông nội, ông mạnh mẽ thật. Chị ấy sẽ không vì anh trai cháu có tiền mà nhìn anh ấy thêm một chút.” Trần Tụng Nghi trầm ngâm.
“Vậy con bé đó thích điều gì ở anh trai cháu?”
“Cháu không biết nhưng chị ấy đã đi xem mắt với những người khác rồi thì có lẽ không thích anh trai cháu.”
Ông cụ nhìn Trần Cương Sách hồi lâu, sau đó cười lạnh: “Đồ vô dụng!”
Trần Cương Sách: “…?”
–
Sau khi rời bệnh viện, Trần Tụng Nghi lên xe của Trần Cương Sách.
Cô cười đến thở không ra hơi, Trần Cương Sách lạnh lùng nhìn cô: “Còn dám hùa vào chơi anh một vố?”
Càng nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi anh càng cảm thấy khó chịu.
Ông cụ dường như không phản đối nhiều, cho đến cuối cùng ông chỉ xua tay nói: “Nếu ông thực sự phản đối cháu, cháu cho rằng bản thân có thể đi gặp gỡ những người bạn cũ kia của ông sao? Mặt mũi của cháu đáng giá bao nhiêu và so với của ông thì trị giá thế nào? Huống chi, ông đã bao giờ phản đối những điều cháu muốn làm chưa?”
Trần Cương Sách: “Vậy vừa rồi ông…”
“Ông chỉ muốn biết cháu có thể vì con bé ấy mà đi được bao xa.” Ông cụ bất lực, cũng khinh thường Trần Cương Sách, “Hiện tại xem ra cháu có đi bao xa cũng vô dụng, dù sao thì con bé đó cũng không nhìn trúng cháu.”
“…”
Trần Cương Sách không thể tỏ thái đô ra mặt với ông cụ nên anh chất vấn Trần Tụng Nghi: “Anh nhờ em giúp thuyết phục ông nội, em thì hay rồi, lại đi hùa với ông.”
“Làm ơn, lúc nào em cũng đứng về phía anh mà!” Trần Tụng Nghi hào sảng, “Anh nghĩ hôm nào em cũng gọi cho ông nội để nói gì, đương nhiên là nói về người sếp tài giỏi của em rồi. Em khen chị Miên Miên tới tận trời xanh, bây giờ ấn tượng của ông nội về chị ấy tốt vô cùng.”
“Không phải em nên nói sớm cho anh một tiếng sao?”
“Không muốn nói.” Trần Tụng Nghi chớp mắt, “Em cũng muốn biết anh có thể vì chị Miên Miên mà làm được đến mức nào.”
“…” Trần Cương Sách cạn lời.
Anh khởi động xe: “Đưa em về nhà?”
Trần Tụng Nghi hỏi: “Tối nay anh còn có việc sao?”
“Không.”
“Vậy em đi cùng anh.”
“…”
“Tối nay anh đưa em đến tiệc ăn mừng.”
Nghe vậy, mặt Trần Cương Sách không chút biểu cảm, “Anh cho tài xế đưa em qua.”
Đã tạo cơ hội ‘tình cờ gặp mặt’ rõ ràng như vậy mà anh lại từ chối.
Trần Tụng Nghi không hiểu tại sao: “Anh không muốn gặp chị Miên Miên sao?”
“Cô ấy đã đi xem mắt rồi, anh gặp cô ấy làm gì?” Khoé miệng anh khẽ nhếch lên, cười lạnh: “Không gặp.”
Thấy biểu cảm gương mặt anh đã không còn kiên nhẫn, Trần Tụng Nghi mấp máy môi không dám nói tiếp nữa.
Sau khi đến nhà Trần Cương Sách lập tức đi lên lầu làm việc, Trần Tụng Nghi về phòng chơi điện thoại một lát. Đợi đến sáu giờ tối, cô chuẩn bị ra ngoài, giả bộ đi qua phòng làm việc thử thu hút sự chú ý của Trần Cương Sách. Kết quả cửa phòng làm việc mở ra, bên trong không một bóng người. Trần Tụng Nghi cất giọng, hướng xuống lầu gọi vài tiếng nhưng đáp lại cô chỉ là một mảnh tĩnh lặng. Cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trần Cương Sách, hỏi anh ở đâu.
Đợt một hồi anh mới trả lời: [Tiệc xã giao.]
Nhớ đến lời ông nội nói anh hôm nay: Nó còn vì người phụ nữ kia mà đi gặp từng người bạn cũ của ông. Ông chưa thấy nó để tâm đ ến ai như vậy bao giờ, con nói xem có phải nó bị ma xui quỷ khiến rồi không?
Có lẽ đúng là bị ma xui quỷ khiến rồi, Trần Tụng Nghi thở dài cảm thán. Chỉ là Nguyễn Sương lại đi xem mắt mất rồi, chuyện quái quỷ gì vậy nhỉ. Người ta thường nói, về chuyện tình cảm người ngoài cuộc luôn nhìn rõ nhất, nhưng Trần Tụng Nghi cảm thấy mình chẳng thấy gì cả, mơ màng ngơ ngác.
Cô mang theo sự ngơ ngác hoài nghi đi đến địa điểm tổ chức tiệc chúc mừng. Nhân viên phòng làm việc đều đã đến đầy đủ. Nguyễn Sương chậm rãi đến muộn, cô ngồi xuống bên cạnh Trần Tụng Nghi.
Cô tinh tế cảm nhận được Trần Tụng Nghi đang mất tập trung, vì vậy khi mọi người xung quanh không để ý đến bọn họ, cô hỏi: “Hôm nay tâm trạng của em không tốt sao?”
“Dạ? Không có, em chỉ…” Trần Tụng Nghi chuyển chủ đề: “Em chỉ đang nghĩ xem ăn xong thì có hoạt động gì?”
“Đến KTV hát?”
“Cũng được ạ, gần đây có một quán KTV vừa mở, trang thiết bị không tệ.”
“Chỗ nào vậy?” Nguyễn Sương hỏi, “Em gửi địa chỉ cho chị, chị đi đặt chỗ trước.”
“Được, chị Sương.”
Sau khi tiệc chúc mừng kết thúc, mọi người cùng đi đến KTV. Nơi đó cách nhà hàng rất gần, đi bộ khoảng mười phút là tới, vì vậy một đoàn người đi bộ bên đường trông rất bắt mắt. Trần Tụng Nghi đi sau mọi người, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Trần Cương Sách.
Trần Tụng Nghi: [Bọn em đến KTV rồi, là chỗ anh Cảnh Đình mở ấy.]
Trần Tụng Nghi: [Lát nữa anh đi tiệc xã giao xong có tới không?]
Trần Tụng Nghi: [Anhhhhhhhhhhhh]
Có lẽ bị cô làm phiền không nhịn được nữa, Trần Cương Sách trả lời tin nhắn: [Hoạt động của phòng làm việc bọn em, anh đến làm gì?]
Trần Tụng Nghi đáp ngắn gọn, dùng một câu để tổng kết: [Dù sao anh cũng mặt dày mà, tuỳ ý tìm một lý do là được?]
Trần Cương Sách không trả lời nữa.
Trần Tụng Nghi bĩu môi, cô nghĩ thật lâu cuối cùng cũng hiểu ra rồi. Nguyễn Sương chỉ đi xem mắt, không phải kết hôn, chỉ cần chị ấy chưa kết hôn thì Trần Cương Sách vẫn còn cơ hội. Hơn nữa anh trai cô mặt dày như vậy, không chừng nếu chị Nguyễn Sương kết hôn rồi anh ấy cũng dụ dỗ chị ấy ngoại tình nữa.
Con người Trần Cương Sách ấy à, từ trên xuống dưới có được ba ưu điểm nổi trội: mặt dày, vô đạo đức, tố chất kém. Nhưng sao hôm nay lại có đạo đức với mặt mỏng vậy nhỉ?
Theo đuổi vợ phải mặt dày mới được.
Trần Tụng Nghi vẫn còn muốn hỏi Trần Cương Sách nhưng ngẫm nghĩ xong lại thôi. Thôi bỏ đi, hoàng đế chưa vội công chúa vội gì chứ. Mặc kệ anh ấy. Cô cất điện thoại rồi đi cùng mọi người vào KTV.
Phòng bao của KTV có hai chiếc mic, cả hai đều bị chiếm lấy, may là họ hát cũng không tệ, nhạc nền cũng hay. Những người còn lại thì vừa ăn vừa uống rượu, nhàm chán thì lấy điện thoại ra chơi.
Mãi cho đến khi có một tiếng nói vang lên: “Có muốn chơi chút trò chơi không?”
“Trò gì?”
“Nói thật hay mạo hiểm.”
“Trò chán vậy.”
“Chán thực sự.”
“Vậy cậu nghĩ trò khác đi.”
“….”
“…”
Phòng bao đột nhiên rơi vào tĩnh lặng, người kia cũng vò đầu gãi tai, không nghĩ ra được trò gì khác. Vì vậy mọi người đều tham gia “Nói thật hay mạo hiểm”.
Quy tắc trò chơi rất đơn giản, tất cả mọi người cùng viết lên giấy nói thật và mạo hiểm, tổng cộng có hai tờ đặt sang hai bên, rồi khi chơi game sẽ bốc thăm. Sau đó lấy một bộ bài ra, người bốc được poker sẽ phải chọn nói thật hoặc mạo hiểm. Bởi vì bản thân viết nội dung tờ giấy nên đều sợ sẽ bốc phải tờ mình viết vì vậy kích cỡ của các tờ giấy đều tương tự nhau. Trò chơi chính thức bắt đầu. Mỗi người bốc một lá bài, người bốc được lá poker kêu lên thảm thiết. Bọn họ đều chọn mạo hiểm.
[Gọi cho người yêu cũ rồi mắng một câu: Anh/Cô là đồ ngu ngốc.]
[Hát một bài hát.]
Mọi người đều bật cười, thử thách này không khó chút nào.
Rất nhanh vòng hai đã bắt đầu.
Điện thoại của Trần Tụng Nghi rung lên, cô tưởng là nội dung công việc, màn hình sáng lên, lọt vào mắt là bốn chữ [Thiếu tiền tìm anh].
Sau khi nhận ra là Trần Cương Sách, Trần Tụng Nghi mở máy lên.
Trần Cương Sách: [Phòng bao nào?]
Phòng bao rất khó tìm vì đường đi lòng vòng, Trần Tụng Nghi lập tức đứng dậy đi đón anh. Vì vậy cô đã bỏ lỡ vòng hai. Đợi khi cô đi đón Trần Cương Sách xong quay lại, mọi người đã bắt đầu vòng ba rồi.
Bọn họ đặt phòng bao lớn nhất, có thể chứa được năm mươi người. Ánh đèn tối mờ, trên mặt bàn là những chai rượu la liệt, dưới gầm bàn có hai bóng đèn chiếu lên, không giống như đang chơi trò chơi mà giống đang tán tỉnh hơn.
Khi họ bước vào, đúng lúc trò chơi đang ở giai đoạn cao trào. Người bốc được lá poker chuẩn bị lựa chọn, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, giữa nói thật và mạo hiểm, Nguyễn Sương chọn nói thật.
Mọi người đột nhiên ôm ngực nói: “Sớm biết chị Sương sẽ bốc trúng thì tôi đã viết bạo hơn chút rồi.”
“Tôi cũng hối hận, tôi phải biết câu hỏi riêng tư hơn nữa!”
“Không cần phải hối hận, nội dung tôi viết tiêu chuẩn cao hơn các cậu nhiều.”
Nguyễn Sương bất đắc dĩ: “Thăm dò chuyện riêng tư của sếp khiến các cô các cậu rất vui sao?”
“Đương nhiên rồi…”
Mọi người cùng gật đầu.
Sau đó là những ánh mắt hóng chuyện hướng tới, Nguyễn Sương bốc một tờ giấy lên.
Cô mở ra xem: [Lần trước hôn là khi nào?]
Đối với người trưởng thành mà nói, câu hỏi này tiêu chuẩn khá thấp. Phòng bao vang lên những tiếng thất vọng.
“Tôi quen chị Sương được ba năm, ba năm tròn đó! Còn chưa thấy chị ấy yêu ai! Chị Sương, yêu cầu của bọn em không cao, lần hôn trước làm khó chị rồi, chị trả lời mối tình đầu là khi nào là được.”
“…Ba ngày trước.” Nguyễn Sương cười nhạt.
Lặng yên. Như chết lặng, ngay cả tiếng hát cũng dừng lại.
Nguyễn Sương nghiêng đầu, cười: “Sao? Rất ngạc nhiên à?”
Có người gan dạ hỏi: “Không phải trong mơ đâu nhỉ?”
Nguyễn Sương đáp: “Không phải, ở trong phòng vệ sinh, hôn xong đi ra còn gặp mẹ tôi.”
Một giây.
Hai giây.
Ba giây…
Phòng bao nổ tung.
Từ trước đến giờ Nguyễn Sương chơi trò chơi luôn rất thoải mái, cô không cảm thấy có gì là không nói được cả. Chỉ là bộ dáng mọi người ồ lên kinh ngạc thực giống như tận mắt chứng kiến cảnh cô và Trần Cương Sách hôn nhau trong nhà vệ sinh vậy. Miệng lưỡi đột nhiên khô khốc, cô cầm ly rượu lên, lúc ngẩng đầu định uống, ánh mắt nhìn qua một bên.
Sau đó, một nụ cười quen thuộc, thâm sâu lọt vào mắt.