• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“……”

“Má nó…… Á, đau đau đau……”

Tần Tư Vũ tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên sàn nhà với một tư thế rất kỳ quái.

Hai cẳng chân của cậu thì đặt lên thành giường, còn nửa người trên thì nằm sõng soài trên sàn nhà, tiếp xúc trực tiếp với nền nhà lạnh lẽo. Chẳng trách vừa động đậy đã thấy đau điếng.

Cậu ngủ trong phòng Tần Ý An, trên chiếc giường nhỏ không có ai ngủ cùng. Không ai tranh giành chăn với cậu ta, chắc là do tư thế ngủ của cậu tối qua quá thoải mái, cuối cùng lại thành hình chữ X trên sàn nhà.

Đúng là kỳ lạ, một người cũng có thể ngủ thành cái dạng này.

“Mẹ nó chứ…… Mình đã ngủ kiểu gì vậy!”

Tần Tư Vũ với vẻ mặt đầy mơ màng, cố gắng lật người từ dưới đất ngồi dậy. Cậu tựa vào mép giường, bình tĩnh hai giây rồi mới quay đầu nhìn xung quanh, ngơ ngác gọi: “Bối ca, anh họ ——”

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã khiến cậu ta hoảng sợ.

Tần Tư Vũ cho rằng, so với cậu ta uống rượu say phát điên thì Tần Ý An chắc không đến nỗi quá đáng như vậy.

Nhưng hiện tại xem ra, cũng chẳng khác gì là bao.

Bởi vì, giờ phút này, Tần Ý An đang ôm chặt lấy eo và lưng Tịch Bối, để cậu nằm trên người mình, gục đầu vào ngực mình ngủ.

Tư thế này sao mà…… Tần Tư Vũ đoán chừng cả đời này mình với bạn gái cũng không thể nào thân mật đến mức như vậy, chắc là chỉ dùng đến khi “xếp hình” thôi.

Bọn họ rõ ràng đã ngủ với tư thế này cả đêm.

…… Thật là quá đáng.

Trước đây, dù ngủ chung, thì Tần Ý An và Tịch Bối cũng là mỗi người một bên giường. Có đôi khi Tịch Bối ngủ say quá, lăn vào lòng Tần Ý An, hai người dựa vào nhau trông khá thân mật.

Nhưng đó là chuyện hồi nhỏ. Khi ấy còn bé, Tần Tư Vũ chỉ nghĩ đó là thói quen ngủ từ nhỏ mà thôi.

Nhưng giờ thì sao?

Bọn họ sắp học lớp 11 rồi.

Vẫn còn thân thiết như vậy, có phải là hơi không thích hợp…… không?

Tần Tư Vũ xoa xoa cái lưng mỏi nhừ tê dại của mình, đầu óc mơ màng như keo hồ, rồi bắt đầu nhớ lại những chuyện xảy ra trong quán bar tối qua.

     -----“Vợ Tịch Bối cũng chưa quản cậu ấy như vậy”.

Đúng vậy, đến vợ cũng chưa chắc có thể quản như vậy, cũng chưa chắc có thể ngủ chung kiểu này. Nhưng Tần Ý An lại cứ muốn như vậy với Tịch Bối.

Từ những chuyện nhỏ nhặt trước đây đến sự kiện “châm ngòi” tối qua, xem ra, tình cảm của Tần Ý An hình như đã vượt qua ranh giới rồi.

Vượt quá giới hạn.

Tần Tư Vũ nghĩ.

Anh họ cậu đối với Bối ca ý muốn bảo vệ và chiếm hữu thật sự quá mãnh liệt .

Điều này vượt xa phạm trù chăm sóc của một người anh trai bình thường đối với em trai —— huống chi bọn họ trên thực tế cũng không phải là anh em ruột.

Hơn nữa, thật sự có người có thể chịu được một sự chăm sóc và nuông chiều toàn diện, có chút điên cuồng như vậy sao?

“……”

Tần Tư Vũ im lặng một hồi, gãi gãi mái tóc của mình.

Cậu tạm thời gác chuyện này sang một bên, thay vào đó tự hỏi một vấn đề thực tế hơn: “Anh họ, Bối ca!”

“Dậy ăn cơm đi, tôi đói sắp chết rồi, bây giờ là mấy giờ rồi hả?!”

Nói xong, Tần Tư Vũ chạy vào WC rửa mặt, sau đó lao ra, hét lớn: “Ăn cơm thôi! Ăn xong tôi còn muốn chơi game! Bây giờ ai có thể quản tôi nữa chứ?! Ha ha ha ha——“

Lời còn chưa dứt, một chiếc gối mềm mại đã bay thẳng đến mặt hắn, hấp thu hết bọt nước còn đọng lại.

Tần Ý An thậm chí còn chưa thèm nhìn, trực tiếp nghe thấy tiếng động đã ném tới, khiến Tần Tư Vũ lảo đảo suýt ngã vào giường.

Chiếc gối rơi xuống đất, phát ra một tiếng bịch. Tần Tư Vũ há hốc mồm, đưa tay che mặt, lùi lại mấy bước: “Anh họ, anh anh anh...”

Tần Ý An ghét ồn ào, hắn duỗi một tay bịt kín tai Tịch Bối, tay còn lại thì vớ lấy một chiếc đệm dựa trên giường ném tới, lại một lần nữa chuẩn xác không sai lệch mà ném trúng mặt Tần Tư Vũ.

Không quá đau, chỉ là rất chính xác.

Tần Ý An cuối cùng cũng mở mắt, giọng nói còn hơi khàn: “Thế nào, có ý kiến?”

Tần Tư Vũ mặt đầy vẻ bi phẫn: “Không phải… Anh giỏi quá rồi đó!! Anh còn chưa nhìn tôi, làm sao có thể ném trúng như vậy?!”

“……”

Tần Tư Vũ quả thực chính là một tên thần kinh thô kệch, bị ném trúng ngược lại càng thêm kinh hỉ, cậu nhặt chiếc gối đầu lên thò qua: “Anh họ, anh dạy tôi đi! Cái này rốt cuộc là phải học như thế nào, hôm nay tôi không chơi game, dạy tôi đi? Có chiêu này, tôi chơi bóng rổ chẳng phải là như cá gặp nước……”

Lúc này, Tịch Bối – người đang bị bịt tai – cuối cùng cũng tỉnh dậy, có chút ngơ ngác ngẩng đầu lên, khẽ hỏi: “Cái gì?”

“Bối ca, cậu tỉnh rồi à?” Tần Tư Vũ càng thêm hưng phấn mà ghé mặt qua, “Tôi hy vọng anh họ hôm nay dạy tôi làm sao luyện ném chính xác mà không cần nhìn cũng có thể ném trúng……”

Tịch Bối sững người một chút, sau đó không nhịn được bật cười: “…… Ra vậy.”

Tần Tư Vũ gật đầu mạnh mẽ: “Đúng đúng! Tôi thực sự rất muốn học!”

Tần Ý An lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn một tay ôm lấy eo Tịch Bối, để người kia vòng chân qua hông mình rồi mới ngồi dậy. Vừa giúp Tịch Bối vuốt lại mái tóc rối bù, hắn vừa bình thản nói: “Thật sự muốn học?”

Tần Tư Vũ sớm quên mất tại sao mình bị ném, hăng hái hô lớn: “Muốn học!”

Tần Ý An hơi nheo mắt, vẻ mặt nghiêm túc lên một chút, trầm giọng nói: “Vậy thì đứng xa ra một chút, đối diện tôi.”

Nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của Tần Ý An, Tần Tư Vũ tưởng thật, lập tức lùi về sau vài bước, đứng thẳng, đối mặt với hắn…

Trong lòng ng.ực Tịch Bối, đôi mắt trợn tròn, ngây ngốc quay đầu nhìn sang.

Tần Ý An nhìn thấy vẻ mặt tò mò của Tịch Bối, không nhịn được khẽ nhếch khóe môi, thấp giọng nói: “Xem.”

Ngay sau đó, chiếc gối đầu phía sau Tần Ý An cũng chuẩn xác không sai lệch mà ném trúng mặt Tần Tư Vũ.

Tần Tư Vũ cực kỳ phấn khích nhảy dựng lên, hô lớn: “Oaaa! Tôi hiểu ra rồi! Tiếp tục đi, tiếp tục đi! Lần này tôi nhất định nhìn ra cách cậu ra tay! Tôi nhất định có thể——“

Vừa nói, cậu ta vừa cúi xuống nhặt mấy cái gối trên sàn, đưa hết cho Tần Ý An.

Tần Ý An kiểm soát lực đạo cực kỳ tốt, mỗi lần ném đều trúng nhưng không đau, khiến tinh thần hiếu thắng của Tần Tư Vũ ngày càng dâng cao.

Tần Tư Vũ mỗi lần đều cho rằng mình đã xem hiểu, đã học được, nhưng đến khi nhắm mắt lại thì căn bản không thể giống như Tần Ý An nghe tiếng đoán vị trí.

Đến khi Tần Tư Vũ nhặt đến chiếc gối thứ mười, Tịch Bối, người vẫn ngồi ở mép giường, cuối cùng cũng không nhịn được mà khẽ đung đưa đôi chân mảnh khảnh, sốt ruột kéo góc áo Tần Ý An, nhỏ giọng hỏi: “Cậu ấy thật sự... có thể học được sao?”

Tần Ý An ném gối một cách chuẩn xác, thản nhiên đáp: “Đoàn Đoàn, ai nói với em là cậu ta có thể học?”

Tịch Bối trợn to mắt, ngạc nhiên nói: “Chính là anh vừa mới nói ——“

“Anh là bảo em xem,” Tần Ý An lạnh lùng nói “Vừa nãy cậu ta nhảy tưng tưng như thế, có khác gì khỉ diễn xiếc không?”

Tịch Bối nghẹn đến đỏ cả mặt.

Dưới ánh mắt đơn thuần mà đầy mệt mỏi của Tần Tư Vũ, cậu kéo tay áo Tần Ý An, khó xử nói nhỏ: “An An, không nên quá đáng.”

“Nếu còn tiếp tục, Tư Vũ sẽ thành cá chết mất,” cậu nhỏ giọng than, “Khỉ diễn xiếc rồi cũng thành cá chết diễn xiếc thôi...”

Tần Ý An cuối cùng cũng bật cười, dừng tay, không ném nữa, bình thản nói: “Được rồi, đủ rồi.”

“Hả?” Tần Tư Vũ lắc đầu, “Không được đâu, tôi còn chưa học được mà——“

“Không phải,” Tần Ý An ngắt lời cậu ta, “Gối bẩn rồi, cậu phải đền cho tôi mấy cái mới.”

“……”

Tần Tư Vũ vẫn chưa học được, trong lòng không cam tâm, chỉ có thể cúi xuống nhặt gối lên, bất mãn nói: “Được thôi, tôi đền cho cậu. Nhưng tôi đã bị ném nhiều như vậy rồi, ít nhất cũng phải học được chút gì đó chứ.”

Tịch Bối lặng lẽ quay lưng đi, cảm thấy có chút ngại ngùng, đang định vào phòng vệ sinh rửa mặt thì Tần Ý An đứng dậy, khẽ xoay xoay cổ tay, vừa định mở miệng...

“Anh họ ——“ Tần Tư Vũ nôn nóng gọi.

“Cốc cốc” hai tiếng, cửa mở.

“Ba vị thiếu gia,” Cố quản gia nhìn thoáng qua thời gian rồi mở miệng, “Bữa sáng đã chuẩn bị xong cho các vị ở dưới lầu, còn có một chút canh giải rượu nữa, nếu cảm thấy không thoải mái thì có thể uống một chút…… Tư Vũ thiếu gia, ngài đây là làm sao vậy?”

Cố quản gia có chút khó hiểu nhìn Tần Tư Vũ đang ôm ba chiếc gối trong tay: “Mấy chiếc gối này là sao?”

“Là như này này, chú Cố! Anh họ không cần nhìn cũng biết tôi đang ở đâu, còn có thể ném gối trúng tôi! Chính xác đến đáng sợ! Tôi cũng muốn học! Vì thế tôi bảo anh ấy cứ ném vào tôi, nhưng mà ném mãi tôi vẫn chưa học được, tôi muốn tiếp tục, đợi học được rồi mới thôi——“

Nói đến đây, cậu ta nhìn thấy sắc mặt Cố quản gia thay đổi. Từ trắng bệch chuyển sang đỏ, cuối cùng lại mang theo một chút... không nhịn được mà cười.

Có lẽ cảm thấy cười lớn không ổn, ông cố gắng kìm nén, dùng tay nhéo hai cái để kiểm soát biểu cảm, nhưng cơ mặt vẫn giật giật liên tục.

“Phụt… Tôi hiểu rồi, ngài… tiếp tục nói đi.”

Cố quản gia nhìn thoáng qua Tần Ý An đang khoanh tay, vẻ mặt thản nhiên, còn có Tịch Bối đang ngượng ngùng đến mức cúi thấp đầu, suýt chút nữa không nhịn được: “Vậy cậu thực sự muốn tiếp tục bị ném sao?”

Tần Tư Vũ ngơ ngác đáp: “Đương nhiên! Tôi tin tưởng anh họ! Không có luyện tập thì làm sao có thể chuẩn xác đến thế? Tôi trước đây chơi bóng rổ cũng phải luyện tập rất nhiều, nhưng còn chưa chính xác bằng cậu ấy——“

“Kỳ thực,” Cố quản gia cười đến mức vai cũng run lên, “Thiếu gia là *luyện polo mà có kỹ năng này, chứ không phải do ném gối…”


(*) Mã cầu hay còn gọi là Polo là một môn thể thao đồng đội, trong đó người chơi sẽ cưỡi ngựa và dùng một cây gậy dài để điều khiển bóng, ghi bàn vào khung thành của đối phương.

Tịch Bối đầu càng thấp, ngượng ngùng mà “Ừ” một tiếng.

Tần Tư Vũ lập tức đơ người. Cậu ta quay sang nhìn Tần Ý An đang khoanh tay đứng đó, cố gắng tìm một lý do để thuyết phục bản thân rằng mấy chục lần bị ném vừa rồi không phải vô ích:

“Vậy... có thể là do trong phòng không có ngựa! Anh họ, hay là dẫn tôi ra ngoài luyện thử——“

Cố quản gia cực kỳ giống một sát thủ vô tình: “Đúng vậy, khóa học cưỡi ngựa đánh mã cầu của thiếu gia là vào lúc 10 giờ, cho nên lát nữa chúng ta mới có thể đến trại nuôi ngựa luyện tập.”

“……”

Tần Tư Vũ lúc này chẳng khác gì một con cá chết, suýt chút nữa ngã lăn ra đất.

Cậu ta nghĩ đến cơn đau lưng buổi sáng nay, rồi cả cảnh bị gối ném vào mặt mấy chục lần, cuối cùng không nhịn được mà phẫn uất gào lên: “Vậy mà cậu vẫn ném tôi hả, Tần cẩu!!!”

Tịch Bối yên lặng ngẩng đầu, nhỏ giọng bổ sung: “Bởi vì hắn thù dai……”

…… Tối qua Tần Tư Vũ ở bên kia nói “Vợ Tịch Bối cũng chưa quản cậu ấy như vậy”, Tần Ý An đã ghi thù trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK