• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi bác sĩ gia đình đến, hai đứa trẻ vẫn đang tắm nước nóng. 

Hơi nước bốc lên nghi ngút trong phòng tắm, quần áo vứt ngổn ngang trên sàn, bùn đất và cỏ dính đầy trên đó, rõ ràng mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng sau sự việc vừa rồi. 

Bác sĩ nhìn quanh một lượt, thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn về phía quản gia với ánh mắt dò hỏi. 

Áo khoác của quản gia cũng ướt sũng. Ông lịch sự cởi áo, những nếp nhăn giữa hai hàng lông mày giãn ra, nở một nụ cười bất đắc dĩ, trông rất hiền từ. 

Hai mươi phút trước, Tịch Bối và Tần Ý An mới được tìm thấy. Cả hai đều ướt sũng và lạnh cóng; chỉ có thể ôm chặt lấy nhau, mới miễn cưỡng có chút hơi ấm.

Khi người hầu đến đưa họ về, hai đứa trẻ nhất quyết không rời nhau, tay nắm chặt tay. Khi Tịch Bối khẽ cau mày và rên nhẹ, Tần Ý An theo phản xạ cúi người xuống, dùng tay còn lại nhẹ nhàng vỗ về lưng Tịch Bối, như đang dỗ dành cậu ngủ.

Mọi người đều kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt.

Trời ơi!

Không thể tin được! 

Tần Ý An, một cậu thiếu gia vốn lạnh lùng và lập dị, lại có thể chăm sóc “cục bột”  lấm lem bùn đất như một bảo vật trân quý? 

Nhưng điều khiến họ kinh ngạc hơn nữa vẫn còn ở phía sau.

Sau khi vất vả đưa hai đứa trẻ vào phòng tắm, mọi người mới phát hiện Tịch Bối đang mặc áo khoác của Tần Ý An, còn áo lông của chính cậu thì vừa bẩn vừa rách tả tơi.

Mọi người đều biết Tần Ý An rất khó tính, tự phụ và không vướng bụi trần, lại có thói quen sạch sẽ rất nghiêm trọng.
Nhìn Tịch Bối bẩn như vậy, mọi người đều nghĩ hắn sẽ lạnh lùng buông một câu kiểu như “Cậu vừa bò ra từ cống rãnh đấy à?”, rồi ném bộ quần áo kia đi thật xa. 

Nhưng Tần Ý An đã không làm vậy. Hắn nắm lấy tay Tịch Bối, cẩn thận giúp cậu cởi chiếc áo khoác ngoài, rồi lạnh lùng ra lệnh cho người hầu đứng bên cạnh: “Không được vứt. Phải giặt sạch.”

“……”

“…Tiểu thiếu gia, cái đó, ngài đừng động đậy, để tôi giúp cậu bé này tắm rửa,” một người phụ nữ nói với giọng run run, “Người ngài cũng ướt hết rồi, cũng phải nhanh đi tắm thôi.”

Tần Ý An chỉ bình tĩnh ngước đôi mắt trong veo như lưu ly nhìn thoáng qua người phụ nữ. Rồi hắn lại cúi xuống, tiếp tục tự tay cởi chiếc áo giữ nhiệt in hình “Cừu Vui Vẻ” của Tịch Bối, nắm tay cậu dẫn đến bồn tắm đã đầy nước ấm. 

Những người hầu đứng ngoài phòng tắm hoàn toàn bối rối. Toàn bộ nhà Tần dường như đang trong một mớ hỗn độn.

Sau một hồi thuyết phục, cuối cùng mọi người cũng khuyên được Tần Ý An tự đi tắm. Khi những người hầu rời khỏi phòng tắm thì cũng là lúc bác sĩ gia đình vội vã đến. 

Nghe quản gia kể lại mọi chuyện đã xảy ra, bác sĩ cũng không khỏi kinh ngạc, thở dài: “Nếu không nghe chính miệng ngài nói, tôi chắc chắn sẽ không tin.” 

Quản gia mỉm cười đáp: “Thật không dám giấu giếm, ngay cả khi chính mắt tôi chứng kiến, tôi vẫn còn cảm thấy khó tin.” 

“Leng keng leng keng,” tiếng chuông điện thoại bàn trong phòng khách vang lên.

Quản gia ra hiệu với bác sĩ gia đình, rồi mới nhấc máy, lễ phép và khiêm tốn mở lời: “Ông chủ là tôi đây.”

Giọng Tần Việt Nguyên vang lên từ đầu dây bên kia, mang theo vẻ mệt mỏi: “Tôi vừa nghe nói Ý An bị dính mưa? Chuyện gì vậy? Tình hình thế nào rồi?” 

“...” Quản gia ngập ngừng một lát rồi mới trả lời: “Bạn của tiểu thiếu gia muốn ra ngoài tìm xe của cha mẹ mình nên đã chạy khỏi biệt thự. Tiểu thiếu gia vì đi tìm bạn nên đã không may bị dính mưa.” 

“—Ông nói cái gì?!” Tần Việt Nguyên hít một ngụm khí lạnh, trợn tròn mắt, cảm giác như mình đang nằm mơ: “Ý An vì đi tìm bạn mà bị dính mưa?”

“Đúng vậy, thưa ngài. Tiểu thiếu gia còn muốn tự tay tắm cho bạn mình. Chúng tôi bất lực không biết làm sao, phải rất vất vả mới thuyết phục được tiểu thiếu gia tự đi tắm để tránh bị cảm lạnh.” 

“...” 

Tần Việt Nguyên lẩm bẩm mấy tiếng “Điên rồi” “Thật là điên rồi”. 

Ông hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại rồi nhíu mày dặn dò quản gia: “Dạo này tôi bận rộn nên chưa thể về nhà được. Ông phải chăm sóc thật tốt cho hai đứa. Tôi thật sự muốn biết rốt cuộc Tịch Bối đã làm gì mà khiến Ý An để ý đến vậy!” 

“Phải báo cáo cho tôi bất cứ lúc nào về những gì hai đứa làm!”

Vừa dứt lời, người kia liền cúp máy, để lại tiếng “tút tút” kéo dài văng vẳng bên tai quản gia.

Trong phòng khách bỗng chốc im lặng.
Vị quản gia bất lực nhìn vị bác sĩ, nở một nụ cười khổ sở, vẻ mặt như muốn khóc.

“Lát nữa xin phiền ngài ghé qua xem hai đứa nhỏ có bị ốm không,” quản gia nói, “Tiểu thiếu gia không muốn bạn của mình ở phòng dành cho người hầu, tôi phải cho người kê thêm một chiếc giường vào phòng cậu ấy.”

……

Trước đây, khi còn ở nhà, Tịch Bối luôn được ba tắm cho.

Đàn ông trưởng thành thường vụng về, lại thích trêu chọc trẻ con, mỗi lần Tịch Bối tắm đều bị ba chọc cho cười ngặt nghẽo. Cậu bé dù hờn dỗi vẫn vô cùng đáng yêu, hai má phúng phính ửng hồng quay đi, chỉ khiến người ta muốn cắn cho một cái. Mỗi khi thấy con “giận”, ba cậu lại càng thích trêu ghẹo hơn.

Nhưng lần này, Tịch Bối lại rất ngoan ngoãn. Bồn tắm rất lớn, sạch sẽ, khung cảnh xung quanh cũng rất đẹp. So với cái thùng tắm ở nhà, mọi thứ ở đây tiện nghi hơn rất nhiều, đủ chỗ cho hai đứa trẻ nghịch ngợm.

Nhưng Tịch Bối chẳng hề nghịch ngợm chút nào. Cậu chỉ thu mình vào một góc nhỏ, hốc mắt đỏ hoe vì hơi nước nóng, đưa cánh tay mũm mĩm như củ sen lên dụi mắt, trông rất đáng thương.

Tần Ý An nghiêm túc tắm rửa và gội đầu cho Tịch Bối. Khi rửa mặt cho cậu, Tần Ý An thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy.

“Đoàn Đoàn,” Tần Ý An nhìn cậu bé một lúc rồi nhẹ nhàng nói, “Em khóc à?”
Vì sao em lại khóc?

Tần Ý An không hiểu rõ, nhưng hắn không hề tức giận. Hắn biết, chăm sóc một đứa trẻ cần rất nhiều thời gian và sự kiên nhẫn, việc Tịch Bối khóc cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng hắn không muốn Tịch Bối khóc. Hắn muốn tìm nguyên nhân.

Tịch Bối buồn bã đáp lại, “…Xin lỗi. Em biết con trai không nên khóc.” Tịch Bối sụt sịt nói, “Sau này em sẽ không khóc nữa.”

So với lúc ban đầu, Tịch Bối đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Cậu tin những gì Tần Ý An nói, rằng ba và mẹ sẽ luôn ở bên cạnh cậu. Vì vậy, cậu không được khóc, không được khiến ba mẹ cũng buồn lòng như cậu.

Hơn nữa, Tịch Bối thoáng rụt rè nghĩ…
Cậu thật sự rất thích người anh trước mặt này. Chỉ là, người anh ấy đối xử với cậu rất tốt, nhưng mọi người đều nói anh rất khó gần.

Tịch Bối vẫn còn là một đứa trẻ, những chuyện xảy ra hôm nay khiến đầu óc cậu rối bời, cậu có phần yếu đuối, nên theo bản năng mà cảm thấy sợ hãi.

“Không sao đâu, Đoàn Đoàn.”Tần Ý An giữ vẻ mặt nghiêm nghị, đôi mắt trong veo như lưu ly lộ ra vẻ bướng bỉnh, nhưng lời nói lại rất dịu dàng.“Em cứ khóc với anh là được. Anh sẽ giấu nước mắt của em đi, sẽ không để ai biết đâu.”

*Đoàn Đoàn*

Tim Tịch Bối như bị một chiếc lông vũ mềm mại khẽ cào, cậu ngơ ngác ngẩng mặt lên.

Một lúc sau, cậu mới “Ừ” một tiếng.
Mười phút sau, quản gia gõ cửa: “tiểu thiếu gia, sắp được rồi. Giường cho bạn nhỏ đã kê xong rồi ạ.”

Bọt nước b.ắn ra, hơi nước ấm áp trong phòng tắm cũng dần tan đi, ngâm tiếp sẽ không còn ấm nữa.

Tần Ý An mặt lạnh tanh đáp: “Được.”

Hắn đã tám tuổi, biết tự trèo lên ghế nhỏ để bước ra, sau đó quấn chặt khăn tắm và mặc áo ngủ bằng lụa của mình.

Tịch Bối thì ngoan ngoãn đi theo sau Tần Ý An.

Cậu từ nhỏ đã không phải là con nhà giàu, cậu không biết áo ngủ là gì, một lúc sau mới rụt rè kéo nhẹ vạt áo Tần Ý An.
Đôi mắt đen láy trong veo nhìn lên đầy sợ sệt, Tịch Bối cắn môi, có chút bối rối:
“…Cái này, cái này.”

Tần Ý An còn chưa kịp quay đầu lại.

Tịch Bối đã hối hận.

Cậu không dám hỏi, luống cuống cầm lấy chiếc áo ngủ, rồi khẽ nói: “Không, không có gì…”

Tần Ý An quay lại như đã hiểu ra.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị của hắn không có biểu cảm gì rõ ràng, không có chuyện gì khiến Tịch Bối lo lắng xảy ra, chỉ là nghiêm túc giúp cậu thắt nơ con bướm.

Ngoài việc hay khóc, bảo bối của hắn còn có chút nhút nhát. Có vẻ như không dám nói chuyện với hắn

“Được rồi.” Tần Ý An nói.

Hắn nắm tay Tịch Bối bước ra ngoài, thấy quản gia đang tươi cười chờ ở cửa.
“Tiểu thiếu gia, bạn nhỏ,” quản gia ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với hai người, “Tắm xong rồi thì lên giường nghỉ ngơi một chút, để bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe cho hai người, được không?”

Nghe Tần Ý An “Vâng” một tiếng, Tịch Bối cũng bắt chước theo, ngoan ngoãn “Vâng” một tiếng đáp lại.

“Bạn nhỏ hôm nay bị thương khá nặng,” quản gia nói, “Để bác sĩ kiểm tra cho con trước nhé, được không?”

Tịch Bối hơi siết chặt vạt áo ngủ, khẽ đáp: “Dạ được ạ.”

Cậu bé rất ngoan ngoãn nghe lời. Sau khi nhận được sự đồng ý của Tần Ý An và ánh mắt khích lệ của quản gia, Tịch Bối liền bước những bước chân ngắn, đi đến chỗ bác sĩ đang chờ sẵn trong phòng.

“…Chào con, bạn nhỏ, con tên là gì?”

“Con tên là Tịch Bối ạ, tịch trong tịch mịch, bối trong bảo bối ạ.”

“Tiểu Bối ngoan quá! Chú sẽ giúp con lau vết thương ở miệng nhé, được không?”

“Dạ được ạ.” Giọng nói non nớt, dễ thương
……

Tần Ý An thu ánh mắt lại, đột nhiên ra dáng người lớn, chắp hai tay sau lưng, nhìn quản gia đang mỉm cười.

“Cháu có hai câu hỏi.”Hắn trông rất nghiêm túc.

Quản gia gật đầu, đáp lời: “Tiểu thiếu gia cứ hỏi.”

“Câu hỏi thứ nhất là, tại sao Đoàn Đoàn bây giờ vẫn còn khóc?” Vẻ buồn bã thoáng qua trên khuôn mặt Tần Ý An, nhưng nhanh chóng biến mất như chưa từng xuất hiện, “Câu hỏi thứ hai là, tại sao Đoàn Đoàn lại sợ cháu?”

Tần Ý An cảm thấy hắn và Đoàn Đoàn hiện giờ thân thiết và gần gũi nhất, nhưng hắn lại nhận thấy Đoàn Đoàn có thể thoải mái trò chuyện với bác sĩ, trong khi lại có vẻ e dè khi nói chuyện với hắn.

Dù sao Tần Ý An cũng chỉ là một đứa trẻ, cậu không thể hiểu hết được vấn đề này.

“…Về câu hỏi thứ nhất,” quản gia trầm ngâm một lát rồi nói, “Có thể là bạn nhỏ Tịch Bối đang sợ hãi, hoặc là nhớ ba mẹ. Cũng có thể là do những nhu cầu si.nh lý như đói bụng hay bị lạnh.”

Tần Ý An lập tức suy nghĩ. Sợ hãi và nhớ ba mẹ là những cảm xúc khó tránh khỏi.Nhưng hôm nay Tịch Bối vẫn chưa được ăn gì, chắc chắn là cậu đang đói. Lúc tắm xong có lẽ cũng cảm thấy lạnh.

Tần Ý An trịnh trọng gật đầu: “Vâng, cháu hiểu rồi.”

“Còn về câu hỏi thứ hai,” quản gia khẽ cười, “Ta nghĩ bạn nhỏ Tịch Bối có lẽ không phải là sợ tiểu thiếu gia, mà là chưa quen với việc ở chung với ngài thôi.”

“Ví dụ như, cậu ấy biết bác sĩ là bác sĩ, cảnh sát là cảnh sát, nên có thể dễ dàng tiếp xúc với họ. Nhưng cậu ấy vẫn chưa rõ ngài là ‘tiểu thiếu gia’ hay là một người bạn tốt.”

Quản gia nhìn Tần Ý An như đang suy ngẫm điều gì đó, trên mặt vẫn giữ nụ cười: “Đoàn Đoàn là một đứa trẻ rất ngoan. Tiểu thiếu gia hãy cố gắng hòa hợp với cậu ấy nhé.”

Nghe vậy, Tần Ý An lập tức ngẩng đầu, vẻ lạnh nhạt thường thấy trở lại trên khuôn mặt, hắn hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ ông không quý trọng bảo bối của mình sao?”

Quản gia bật cười thành tiếng.

“Còn một điều nữa ——“

Tần Ý An bước những bước chân tao nhã, chuẩn bị rời đi thì chợt quay đầu lại.

Trong đôi mắt màu lưu ly của hắn ánh lên vẻ nghiêm túc, hắn trịnh trọng tuyên bố: “Chỉ có cháu mới được gọi cậu ấy là Đoàn Đoàn. Ông chỉ được phép gọi cậu ấy là Tịch Bối thiếu gia.”

Tác giả có lời muốn nói:

Ôi chao, thật là hung dữ! Mẹ không tin đâu, mẹ cứ gọi một tiếng Đoàn Đoàn
xem sao nào ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK