Phía sau miếu trên đỉnh núi lúc này không có nhiều người.
Tịch Bối một mình đi đến, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt. Cậu chưa kịp gọi điện thoại cho chú mình thì đã thấy người đó đứng ngay phía trước, miễn cưỡng vuốt lại mái tóc rối, ánh mắt chăm chú nhìn cậu.
Tim Tịch Bối nhảy dựng.
Cậu nuốt khan một cái, hơi thở dần trở nên bất ổn. Làn da tái nhợt lấm tấm mồ hôi lạnh, mí mắt phải giật giật không kiểm soát, giống như linh cảm mách bảo cậu rằng phía trước đang có nguy hiểm.
Cậu tiến lên hai bước.
Người đàn ông đối diện cũng phát hiện ra cậu, nhanh chóng đi về phía này. Không lâu sau, khoảng cách giữa hai người đã đủ gần để có thể nói chuyện nhỏ với nhau.
Tịch Bối luôn có sự cảnh giác với người chú này.
Huống hồ, thái độ của ông ta với cậu trước đó hoàn toàn không có chút thiện ý nào—thậm chí lần này còn dùng cách gần như ép buộc để cậu phải đến đây một mình! Dù cậu có thể hiểu rằng ông ta đang lo lắng và dè chừng người nhà họ Tần, nhưng nguyên nhân thực sự là gì?
Suốt mười năm qua, Tịch Bối luôn nghĩ rằng kể từ khi ba mẹ mất đi, cậu đã hoàn toàn trở thành một đứa trẻ mồ côi. Chưa từng nghĩ mình còn bất kỳ người thân nào.
Vậy mà sau mười năm, người chú này bỗng dưng xuất hiện.
Khi ba mẹ cậu mất, ông ta đã ở đâu?
Nếu không phải nhà họ Tần nhận nuôi cậu, một đứa trẻ bảy tuổi không có khả năng lo hậu sự cho ba mẹ, càng không thể tự nuôi sống bản thân. Khi đó, cậu chỉ có thể vào cô nhi viện mà thôi.
“Thật lâu rồi không gặp,” Tịch Chính Quốc lẩm bẩm, “Giống lắm, thật sự rất giống… Cháu giống ba cháu, cũng giống cả mẹ cháu…”
Yết hầu của Tịch Bối khẽ nhấp nhô.
Trái tim cậu như bị ai đó nắm chặt, cơn mưa nhỏ dai dẳng từ khi cha mẹ qua đời đã biến lòng cậu thành vũng lầy, chỉ cần khẽ chạm vào là trào ra đầy nước chua xót.
“Chú có chuyện gì sao?” Tịch Bối khó khăn lắm mới thốt ra được một câu, “Cháu còn có việc, xin đừng dông dài.”
Cậu biết lời này nghe thật tồi tệ.
“Chú nói chú là chú của cháu, xin hỏi chú có chứng minh gì không?”
“......”
Tịch Chính Quốc lại lục lọi trong túi, lấy ra một tấm ảnh khác, tấm này cũng khá cũ —— ít nhất mười lăm năm.
Tịch Bối nhận lấy.
Lúc hoàn hồn lại, nước mắt suýt nữa rơi xuống.
Dung nhan của ba mẹ, cậu chưa bao giờ quên.
Trong ký ức, cha mẹ cậu vẫn còn rất trẻ, đang ôm một đứa bé chừng hai tuổi trong tay—có lẽ là cậu, trên mặt cũng rạng rỡ nụ cười. Bên cạnh họ là một người đàn ông mang khí chất mạnh mẽ, nhìn kỹ thì gương mặt có bảy tám phần giống với Tịch Chính Quốc trước mặt.
Nhìn khung cảnh phía sau, đây dường như là căn nhà nhỏ của cha mẹ khi còn sống.
Khi Tịch Bối ngẩn người nhìn bức ảnh, đầu ngón tay lặng lẽ vu.ốt ve gương mặt cha mẹ trong ảnh, thì Tịch Chính Quốc lên tiếng.
“Cháu sống ở nhà họ Tần có tốt không?”
Lời này của ông ta không có ác ý, cũng không hung hăng và vội vã như lúc ở chân núi, dường như chỉ là một người đàn ông trung niên hàn huyên với cháu trai.
Ánh mắt Tịch Bối vẫn dán vào tấm ảnh.
“Cháu sống rất tốt.”
Giọng cậu nhẹ nhàng, không biết là đang trả lời Tịch Chính Quốc, hay đang nói chuyện với cha mẹ trong ảnh.
“Ừ, nhìn cháu thế này chú cũng thấy cháu sống tốt,” Tịch Chính Quốc nói, “Nhưng thật ra chú vốn muốn đưa cháu đi, dù sao cũng là nhà người khác, nói thế nào cũng không có quan hệ huyết thống, sống ở đó mệt lắm.”
Chiêu này của Tịch Chính Quốc có lẽ có tác dụng với “Lọ Lem”.
Nhưng Tịch Bối ở nhà Tần Ý An không phải là một “đứa trẻ bị ngược đãi”, mà là một bảo bối được nâng niu trong lòng bàn tay.
Tịch Bối siết chặt bức ảnh trong tay, ngẩng đầu lên nhìn Tịch Chính Quốc, khẽ lắc đầu rồi nói: “Cháu không muốn. Xin lỗi.”
Bị từ chối thẳng thừng như vậy, Tịch Chính Quốc không im lặng mà tiếp tục lên tiếng: “Chú biết, cháu chắc chắn không cảm thấy mệt. Cháu không muốn rời khỏi Tần gia—một gia tộc hào môn đỉnh cấp như vậy—chuyện đó ai cũng có thể hiểu, chú cũng không trách cháu…”
Tịch Bối khẽ nhíu mày.
“Cháu và anh trai, cũng như những người trong Tần gia, đều có quan hệ rất tốt. Thứ lỗi cho cháu nói thẳng, so với anh trai cháu, thì chú đối với cháu chỉ là một người xa lạ.”
“Cháu sẽ không rời bỏ những người thân mà mình đã chọn…”
“Họ đối tốt với cháu là đương nhiên!”
Tịch Chính Quốc cuối cùng cũng cắt ngang lời Tịch Bối, giọng ông cao hơn, dường như không thể kiềm chế được cảm xúc, có chút giống dáng vẻ nóng nảy khi còn ở dưới chân núi.
“Bởi vì họ muốn bù đắp cho cháu! Chính họ đã gây ra cái chết của ba mẹ cháu. Nếu không đối xử tốt với cháu, liệu họ có thể ngủ yên được sao?!”
Máu trong người Tịch Bối như dội ngược lên, ồ ạt chảy về não, khiến cậu cảm thấy cả cơ thể như bốc cháy. Từ cổ trở lên đỏ bừng, hai bên thái dương căng tức.
“Không phải!”
Cậu theo bản năng phản bác, nhắm mắt lại: “Cháu biết người gây ra tai nạn cho ba mẹ cháu là ai, đó là tài xế của chú Tần, dù chuyện này có liên quan đến nhà họ Tần, nhưng xét cho cùng vẫn là tai nạn ngoài ý muốn.”
“Hơn nữa, dù trong lòng cháu có chút oán hận chú Tưởng, nhưng cháu không đến mức không phân biệt phải trái, ghét lây cả dòng họ, công kích người đã giúp đỡ mình. Nhà họ Tần hoàn toàn có thể mặc kệ cháu, nhưng họ đã không làm vậy!”
“Đứa nhỏ này, thật sự hết thuốc chữa rồi!”
Trên mặt Tịch Chính Quốc hiện đầy vẻ không thể tin được, ông cắn chặt răng, bước qua bước lại, trông như đang tức giận đến mức “hận sắt không thành thép”.
“Hết thuốc chữa! Hết thuốc chữa rồi! Cháu nhận giặc làm cha, đúng là nhận giặc làm cha mà!!”
Tịch Bối gần như ù tai, những lời trách mắng của Tịch Chính Quốc văng vẳng bên tai, cậu bị góc nhọn của bức ảnh chọc tỉnh, một lúc sau mới hoàn hồn.
Giọng cậu trầm thấp.
“Cháu chưa từng nhận ai làm ba mẹ.”
“Chưa từng ư? Chú thật không ngờ đấy! Không chỉ từ chối đi theo chú, mà ngay cả ba mẹ ruột cũng không để tâm! Bây giờ lại còn ra mặt nói giúp Tần gia, nói giúp kẻ thù của cháu!”
“Anh trai cháu không phải kẻ thù!”
Giọng phản bác của Tịch Bối kiên quyết, nhưng mang theo chút run rẩy.
Cậu từ trước đến nay không bao giờ cãi nhau với ai, chỉ biết kiên định lặp lại ý kiến của mình.
“Không phải kẻ thù?”
Tịch Chính Quốc đưa tay ra, gần như muốn kéo lấy Tịch Bối, nhưng cậu lập tức lùi lại một bước. Lồng ng.ực phập phồng dữ dội, đôi mắt đỏ bừng nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.
Hai người giằng co một lúc lâu, cuối cùng, Tịch Chính Quốc đổi động tác, thay vì túm lấy Tịch Bối, ông chỉ tay vào cậu:
“Không phải kẻ thù, họ để hộ khẩu của cháu ở nhà quản gia của họ? Không phải kẻ thù, họ nuôi cháu như nuôi thú cưng? Không phải kẻ thù, họ để cháu ăn nhờ ở đậu, để cháu làm người hầu cho thiếu gia nhà họ? Cháu còn nói không phải kẻ thù ——“
“Anh ấy không phải.”
Tịch Bối phản bác.
Dù Tần Việt Nguyên có tư tâm, nhưng ông ấy không có ý xấu, Tịch Bối biết chỉ có việc quản gia nhận nuôi mình mới là hợp pháp; hơn nữa, quản gia Cố thực sự coi Tịch Bối như con trai mình, Tịch Bối hiểu điều đó.
“...Cháu, cháu!”
Trước khi đến gặp Tịch Bối một mình, Tịch Chính Quốc rất tự tin với những lý lẽ của mình.
Nhưng khi thực sự nói chuyện, ông có cảm giác như đang đấm vào bông.
Tịch Bối thì lại như kẻ nghiệp dư đánh bại cao thủ, vài ba câu nói chân thành có thể khiến người nghẹn họng.
“Họ có thể vứt bỏ cháu bất cứ lúc nào.”
Tịch Chính Quốc gần như không kiềm chế được mà bật cười lạnh:
“Cháu nghĩ mình đặc biệt lắm sao? Đợi thêm hai năm nữa, khi anh trai cháu yêu đương, kết hôn, người duy nhất mà cháu dựa vào trong Tần gia không cần cháu nữa, đến lúc đó xem thử cháu còn sống tốt được không?”
Câu nói này như một nhát dao đâm thẳng vào Tịch Bối, giống hệt cảm giác khi nghe Tịch Chính Quốc nhắc đến cái chết của cha mẹ cậu.
Tịch Bối cảm thấy ngực mình bị ép chặt, đầu đau như bị kim châm.
Cậu theo bản năng lùi lại một bước.
Thấy phản ứng này, Tịch Chính Quốc càng thêm lấn tới, giọng điệu hung hăng hơn:
“Anh trai cháu không cần cháu, cháu làm sao bây giờ? Dù bây giờ cậu ta không nói, sau này cũng sẽ cưới tiểu thư khuê các, kết hôn với người ta! Đến lúc đó, cháu ở nhà họ Tần chỉ là kẻ thừa thãi!”
“Họ không thể giúp đỡ cháu cả đời, cháu không có tiền, không có nhà cửa, cháu sẽ cưới vợ thế nào, cháu ——“
Những lời sau không làm tổn thương Tịch Bối.
Thứ thực sự khiến cậu sợ hãi là câu nói trước đó.
----“Bây giờ anh ta chưa nói, nhưng sau này cũng sẽ…”
Tần Ý An là người quan trọng nhất trong lòng Tịch Bối lúc này.
Cậu muốn phản bác, muốn nói Tần Ý An không thể không cần cậu.
Nhưng lúc này, cậu không thể phản bác.
Tần Việt Nguyên đã sắp đặt sẵn con đường cho Tần Ý An từ khi còn nhỏ, cuộc đời anh ấy được định sẵn là quỹ đạo của một người chiến thắng mà bao người ngưỡng mộ.
Tịch Bối biết mình nên phản bác. Nên nói rằng: “Là em trai, cháu ủng hộ anh mình yêu đương, kết hôn! Dù anh ấy lập gia đình, vị trí của cháu trong lòng anh ấy vẫn không thay đổi.”
Nhưng môi cậu chỉ mấp máy, những lời đó lại nghẹn ứ trong ngực.
Cảm giác như trái tim đang bị bóp nghẹt, đập dở dang.
Thấy cậu im lặng, Tịch Chính Quốc càng cố gắng thuyết phục: “Chú và ba cháu có quan hệ tốt nhất, chú là người thân của cháu! Sự thật là, chú mới là người có thể làm gia đình cháu, chú có thể dạy cháu cách tự lập, cách—”
Sắc mặt Tịch Bối không hề thay đổi.
Nhưng cậu biết tim mình như sắp nổ tung.
Nhịp tim nhanh đến mức đáng sợ, như một nồi nước đã sôi sục từ lâu, thỉnh thoảng bốc hơi nghi ngút, nhưng hôm nay mới chính thức bùng nổ.
“ẦM”—
Nắp nồi bị hất tung, nước sôi trào ra ngoài.
Tịch Bối biết mình có lòng chiếm hữu với Tần Ý An.
Cậu không muốn anh nói chuyện với Nghiêm Du Nhiên.
Không muốn anh yêu đương với người khác.
Không muốn anh vì bất cứ ai mà bỏ mặc mình.
Không muốn anh ngừng nuông chiều mình.
Cậu thậm chí từng mơ về anh khi còn học lớp 10.
Nhưng cậu luôn nghĩ rằng những suy nghĩ này hoàn toàn bình thường.
Vì ở một mức độ nào đó, Tần Ý An đối với cậu cũng có h.am mu.ốn chiếm hữu còn mãnh liệt hơn…
-----Chẳng lẽ đây không phải chuyện bình thường sao?
Tịch Bối chưa từng nghĩ về tương lai.
Chưa từng nghĩ đến một tương lai không có Tần Ý An.
Nhưng nếu không có anh…
Ai sẽ thay cậu ngăn cản pháo hoa đầy trời?