• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên suốt quãng đường đến trại nuôi ngựa, Tần Tư Vũ vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng, không thèm quay đầu lại nhìn Tần Ý An lấy một cái.

Trong lòng hắn đầy oán niệm, thề rằng hôm nay nhất định sẽ không nói chuyện với Tần Ý An, trừ phi đối phương phải đến “cung cung kính kính” xin lỗi hắn, hơn nữa còn phải hứa rằng sẽ dạy hắn cách lắng nghe tiếng bóng chạm vợt để phán đoán hướng đi của cầu một cách chính xác.

Khi Tịch Bối truyền đạt yêu cầu của Tần Tư Vũ, Tần Ý An chỉ cười khẽ, cho rằng hắn “vô cớ gây rối”.

-----Thái độ thản nhiên, không chút lỗi lầm! Bình thản đến mức chọc điên người khác!

Tần Tư Vũ lại lần nữa bị chọc tức đến mức chỉ muốn hét lên. Nếu không phải vì Tịch Bối ở bên cạnh khuyên can, có lẽ hắn đã nhào tới quyết chiến một trận sống chết với Tần Ý An rồi.

Cứ thế, cả đám người vừa cười đùa vừa đến được trại ngựa quen thuộc của Tần Ý An. Trước mắt họ là một đồng cỏ xanh mướt trải dài, không gian thoáng đãng, rất nhiều con ngựa khỏe mạnh, dáng vóc tuyệt đẹp đang được dắt ra.

Dưới ánh nắng mặt trời, những con tuấn mã này trông vô cùng nổi bật với bộ lông đen bóng, sáng lấp lánh, thu hút mọi ánh nhìn.

Tần Tư Vũ ngay lập tức bị cuốn hút. Hắn ngây ngốc nhìn một trong những con ngựa đẹp nhất, kích động kêu lên: “Tôi đi!”

Tịch Bối nhìn theo ánh mắt hắn, cười tủm tỉm: “A, cậu đang nói con đó sao?”

“Ừ ừ ừ! Đúng rồi!”

Tần Tư Vũ há hốc miệng vì kinh ngạc. Nhà hắn không giống với Tần gia, không yêu cầu hắn học đủ thứ, cho nên hắn cũng không hiểu biết nhiều về ngựa.

Nhưng ngay cả như vậy, chỉ cần nhìn thoáng qua, hắn vẫn nhận ra được con ngựa trước mặt có huyết thống thuần chủng, cao quý, và đẹp đến mức dường như vượt quá mức cho phép.

“Trại nuôi ngựa này lợi hại vậy sao?! Con ngựa này nhìn qua quá đẹp, đây là giống ngựa gì thế?”

Hắn kích động đến mức liên tục đặt câu hỏi, còn kéo lấy tay Tịch Bối, giọng điệu đầy hưng phấn: “Tôi... tôi có thể cưỡi thử không? Nó có để tôi cưỡi không?”

Tịch Bối vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, nhưng lần này không trả lời ngay mà quay đầu nhìn về phía sau hắn.

Tần Tư Vũ đang chờ đợi câu trả lời, ngơ ngác quay đầu lại.

“...”

Tần Ý An thoải mái duỗi tay, nắm lấy móng vuốt của Tần Tư Vũ đang đặt trên người Tịch Bối, rồi dùng móng vuốt này chỉ vào con tuấn mã ở đằng xa.

“Thích?”

Tần Tư Vũ điên cuồng gật đầu.

“Nhĩ tiệp kim mã.”(*)

(*) Nhĩ tiệp kim mã, hay còn gọi là ngựa Akhal-Teke, là một giống ngựa quý hiếm có nguồn gốc từ Turkmenistan. Chúng nổi tiếng với vẻ đẹp độc đáo, bộ lông óng ả và khả năng chạy nhanh.

Tần Tư Vũ mở to mắt nhìn, tuy rằng nghe không hiểu nhưng vẫn vỗ tay.

“Hãn Huyết Bảo Mã.”

Câu này Tần Tư Vũ nghe hiểu ngay. Chẳng lẽ đây chính là giống ngựa huyết thống quý hiếm thường xuất hiện trong tiểu thuyết và phim truyền hình—loại ngựa mà ngay cả mồ hôi cũng có màu đỏ sao?!

Hắn càng thêm phấn khích, hoàn toàn quên mất lời thề khi nãy trên xe. Vội vàng hỏi: “Anh, anh biết làm thế nào để cưỡi được không? Ông chủ kia làm...”

“Đi thử đi.”

Không đợi Tần Tư Vũ cầu xin xong, Tần Ý An đã thản nhiên cho phép.

Tần Ý An buông tay, hơi khoanh tay, hạ thấp chiếc mũ lưỡi trai của mình, nhưng không che được đôi mắt màu lưu ly hàm chứa ý cười dưới vành nón.

Tần Tư Vũ ngây người tại chỗ.

Hắn cảm thấy kết quả này tương đương với một quả bom nổ tung, chẳng lẽ con tuấn mã này là của anh họ hắn?!

Nghĩ như vậy liền hiểu!

Khó trách! Khó trách vừa rồi Tịch Bối cười mà không nói, lại còn đưa mắt nhìn Tần Ý An, giống như đang đợi hắn đồng ý vậy.

“... Anh, anh là anh trai ruột của tôi, chuyện hồi sáng tôi không hiểu chuyện,” Tần Tư Vũ quán triệt chấp hành nguyên tắc đại trượng phu co được dãn được, “Tôi quá yêu anh, tôi ủng hộ anh cả đời!”

Vừa dứt lời, hắn liền chuẩn bị hướng về phía con hãn huyết bảo mã kia đi tới, “vừa lăn vừa bò” chạy về phía trước.

Phía sau, Tần Ý An và Tịch Bối không nhịn được cười. Tần Tư Vũ là kiểu người vô tư, vui vẻ, không có tâm cơ, cũng chẳng bao giờ để bụng chuyện gì lâu. Ở bên cạnh hắn thực sự rất thoải mái.

Tần Ý An đưa tay chỉnh lại tóc cho Tịch Bối, dùng lòng bàn tay lau mồ hôi trên trán cậu, nhẹ giọng hỏi: “Hôm qua uống rượu, hôm nay có mệt không, anh cõng em?”

“... Anh hôm qua cũng uống mà,” Tịch Bối lắc đầu, nhưng vẫn nghe lời đưa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào lòng bàn tay Tần Ý An, “Em không sao, muốn đi xem Tư Vũ thế nào, cậu ấy có thể thuần phục được ‘Bất An’ không.”

Quả nhiên.

Tần Tư Vũ vừa chạy tới trước mặt ‘Bất An’, còn chưa kịp chạm vào nó dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác, thì suýt chút nữa bị nó đá văng ra xa tám trượng.

Tần Tư Vũ vốn tưởng rằng là do hắn, nhưng không ngờ ngay cả nhân viên công tác hôm nay cũng có chút không quản được con ngựa này, hai người đồng thời lùi lại một bước, miễn cưỡng né tránh thế công của Bất An.

“... Xin lỗi vị thiếu gia này,” nhân viên công tác liên tục khom lưng xin lỗi, “Bất An" tính tình không được tốt, ngay cả chúng tôi cũng phải trấn an nó một hồi lâu mới được, ngài đợi một lát...”

“Vậy, vậy anh họ tôi đâu?” Tần Tư Vũ không tự chủ được quay người về phía Tần Ý An, “Anh ấy...”

Tần Tư Vũ nói được một nửa, bỗng nhiên có chút ngây ngẩn cả người.

Vì hắn nhìn thấy Tần Ý An đang cúi đầu xoa kem chống nắng lên cánh tay Tịch Bối, động tác vô cùng cẩn thận, hoàn toàn không có vẻ gì là thiếu kiên nhẫn.

Xoa cánh tay đã đành, đến khi xoa đến ngón tay, hắn gần như là cùng Tịch Bối đan mười ngón tay vào nhau, tỉ mỉ xoa kem chống nắng vào từng kẽ ngón tay đến khi kem được tán hết mới buông ra.

Phía sau, tiếng kêu “Á” vang lên, thực sự khiến người ta sợ hãi không thôi.

Hai bên đối lập như vậy, Tần Tư Vũ không khỏi lại ngẩn người.

Tần Ý An sẽ vì Tần Tư Vũ nói về quan hệ của hắn và Tịch Bối mà “ghi thù”, nhỏ nhen không cho Tần Tư Vũ chạm vào cánh tay Tịch Bối, nhưng lại không để ý đến việc Tần Tư Vũ cưỡi con ngựa quý giá trị giá mấy ngàn vạn của hắn sao?

Không phải là Tịch Bối ở trong lòng Tần Tư Vũ không bằng con ngựa này, chỉ là... Cho dù ngay lúc này mẹ Tần Tư Vũ gọi hắn tới giúp xoa kem chống nắng, Tần Tư Vũ cũng sẽ sốt ruột vội vàng trả kem chống nắng cho mẹ hắn, sau đó cực kỳ vui vẻ chạy đến chỗ con ngựa hãn huyết.

Nhưng, trong lòng Tần Ý An, đừng nói là ngựa, ngay cả khi ba hắn sắp biểu diễn xiếc thú, hắn cũng chưa chắc đã rời mắt khỏi Tịch Bối.

Tần Tư Vũ được nhân viên công tác bên cạnh gọi hồn: “Thiếu gia, Bất An hiện tại đã khá hơn nhiều, ngài có thể thử sờ xem, đợi ngài mặc xong quần áo thì có thể cưỡi thử...”

“... À à à được!”

Tần Tư Vũ gãi gãi tóc, so với vừa rồi, tâm tình có chút khó hiểu phức tạp, nặng nề duỗi tay, thử sờ lớp lông trên người con tuấn mã.

Tần Tư Vũ mở to hai mắt: “...”

Sau đó duỗi tay, lại s.ờ so.ạng một chút. Đôi mắt hắn lập tức sáng lên: “Má nó!”

Cực kỳ vui sướng Tần Tư Vũ cứ như thằng ngốc duỗi tay sờ tới sờ lui trên người Bất An, suýt chút nữa bị đá một cái cũng không rụt tay về, cười ngây ngô chờ đến khi Tần Ý An đi tới.

“Anh họ anh họ, con ngựa này của anh quá soái rồi,” Tần Tư Vũ ra sức nịnh nọt, “Không hổ là ngựa của anh họ đẹp trai nhất nhà ta...”

“Không phải đã nói không nói chuyện với tôi sao?” Tần Ý An nhàn nhạt nói, “Bớt nói nhảm, đi thay quần áo rồi lên ngựa đi.”

“A a a tôi biết ngay anh họ là người tốt nhất mà, lát nữa con ngựa đẹp trai này nếu không cho tôi cưỡi, anh họ giúp tôi một chút...”

Tịch Bối cong mắt cười cười.

Trong lúc hai người kia nói chuyện, cậu cũng đưa tay ra chạm vào Bất An.

Ngay lập tức, con ngựa vốn dĩ vừa nãy còn tỏ thái độ khó chịu với Tần Tư Vũ lại như hóa thân thành “cún con”, cúi thấp đầu đến trước mặt Tịch Bối, ngoan ngoãn dụi vào tay cậu.

Nó còn cố ý đưa phần lông bị Tần Tư Vũ chạm qua vào lòng bàn tay Tịch Bối, như thể muốn “tẩy sạch” dấu vết của hắn.

Từ đôi mắt tuấn tú của nó, có lẽ có thể nhìn thấy sự ghét bỏ đối với Tần Tư Vũ.

“Hí ——“

Trong ánh mắt trợn tròn há hốc mồm của Tần Tư Vũ, Tịch Bối nhẹ nhàng vu.ốt ve lông Bất An: “Bất An ngoan, ngươi có biết ‘Đông Bắc’ ở đâu không?”

“Không phải, nó vừa mới còn ghét bỏ tôi!” Tần Tư Vũ định giơ tay khoa tay múa chân, “Thiếu chút nữa đã đá chết tôi, sao đến trước mặt Bối ca lại ngoan ngoãn như vậy!!”

Giọng nói của Tần Tư Vũ thay đổi, bởi vì hắn suýt nữa lại bị Bất An xấu tính đá cho một cước.

“Hí—!”

Bất An vươn đầu ra, liếc nhìn về phía xa, sau đó mới lững thững tránh sang một bên, vòng qua người Tịch Bối mà bước đi.

Trước khi rời đi, nó còn cố tình vung đuôi quất nhẹ vào người Tần Tư Vũ.

Tần Tư Vũ hai mắt dại ra: “…… Má, ghét bỏ tôi?”

Tịch Bối nhịn không được, khẽ che miệng cười, cố gắng không để bản thân run rẩy quá mức.

Tần Ý An, người nãy giờ vẫn nhắm mắt dưỡng thần, cuối cùng cũng mở mắt, thản nhiên vỗ vai Tần Tư Vũ, giọng điềm tĩnh: “Vật tùy chủ nhân, xin lỗi.”

“....”

Tần Tư Vũ kêu lên: “Tần Ý An cậu thật tàn nhẫn aaa!!”

……

Cuối cùng, Tần Tư Vũ vẫn là bất đắc dĩ cúi đầu trước Tần Ý An, ngoan ngoãn đi phòng thay quần áo thay quần áo.

Hắn vừa sửa sang lại quần áo của mình, vừa cùng Tần Ý An bọn họ nói chuyện.

Hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao Tịch Bối lại có thể thân thiết với Bất An như vậy.
Thì ra từ ba năm trước, khi Bất An mới về trại ngựa, mỗi lần Tần Ý An đến, Tịch Bối đều theo cùng, mang theo thức ăn ngon cùng Tần Ý An cho nó ăn, vu.ốt ve bộ lông của nó. Ba năm qua, Bất An đã sớm quen với điều đó, thậm chí còn thân thiết với Tịch Bối hơn cả Tần Ý An.

Và nó đúng là có tính cách khó chịu thật. Đúng như câu “Vật tùy chủ nhân”, nó đối với người khác đều tỏ thái độ thờ ơ, ngay cả đồng loại cũng chẳng thân thiện. Nhưng chỉ có Tịch Bối là ngoại lệ, trước mặt cậu, nó ngoan ngoãn không khác gì một con mèo lớn.

Tần Tư Vũ cuối cùng cũng chấp nhận sự thật, trong lòng mới dễ chịu hơn một chút. Nhưng nghĩ đến chuyện khi nãy Tịch Bối nhắc đến “Đông Bắc”, hắn lại tò mò hỏi: “Cho nên, Bối ca, ngựa của cậu tên là ‘Đông Bắc’?”

Hắn có chút kinh ngạc: “Tại sao lại đặt tên như vậy?”

Tịch Bối đang để Tần Ý An giúp cậu chỉnh lại quần áo, nghe vậy thì có chút ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ giọng đáp: “Bởi vì tôi tên là Tịch Bối, chữ ‘Bối’ nghĩa là Tây Bắc… Vậy nên ngựa của tôi tên là ‘Đông Bắc’!”

“Vậy còn Bất An thì sao?” Tần Tư Vũ hỏi tiếp

“Tên này cũng là tôi đặt!” Tịch Bối nhìn qua thực kiêu ngạo, “Nhà của chúng tôi có Nhất An, cũng có Nhị An, nhưng mà đặt thêm Tam An nữa thì không hay…… Vừa vặn Bất An nó không ngoan, cho nên liền đặt cho nó cái tên này.”

“……”

Nghe xong lý do này, Tần Tư Vũ câm nín vài giây. Cái kiểu đặt tên này, cái gu thẩm mỹ này… Không hổ danh là đại sư hài hước kiêm bậc thầy chơi chữ Tịch Bối.

Hắn chân thành cảm thán: “Ngựa nghe xong chắc cũng khóc mất.”

Tịch Bối lập tức ủy khuất quay đầu, không hiểu mình đặt tên có gì không tốt.

Tần Ý An nhẹ nhàng đội mũ lên đầu cậu, ngón tay khẽ chạm vào vành tai mềm mại.

Sau đó hắn thản nhiên nói với Tần Tư Vũ: “Không thích thì đừng cưỡi.”

Tần Tư Vũ: “Ha ha, thật là thú vị, tôi quá thích.”

Hắn vất vả lắm mới thay xong quần áo, đi theo Tần Ý An ra ngoài, trong lòng lại một lần nữa dâng lên cái cảm giác hơi kỳ lạ.

Tần Ý An ôm lấy Tịch Bối, gần như bao bọc cả người cậu trong vòng tay mình.
Cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa.

Tần Tư Vũ xác thật không phải là người đặc biệt thông minh, nhưng hắn rất nhạy bén, dựa vào trực giác có thể phân biệt được rất nhiều sự tình.

Ví dụ như hắn cho dù bị Tần Ý An “châm chọc mỉa mai” cũng sẽ không giận, bởi vì Tần Ý An vốn dĩ không có ác ý gì; ví dụ như thoạt nhìn là hắn mặt dày mày dạn dính lấy hai người họ, nhưng trên thực tế bọn họ xác thật là bạn tốt, đáng tin cậy.

Chuyện gần đây, Tần Tư Vũ bỗng nhiên như là bị một loại trực giác nhắc nhở.

“Hơn nữa, đã là lần thứ ba.”

Tần Tư Vũ cuối cùng cũng ý thức được một vấn đề thực sự nghiêm trọng. 

Hắn cảm thấy đường ca của hắn và Bối ca có gì đó không quá thích hợp.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK