“Tịch Tiểu Bối, em đang làm gì đó?”
Giọng nói ngọt ngào kéo dài ở âm cuối, Giang Uyển Kiều tò mò thò đầu qua nhìn thiếu niên đang ủ rũ nằm dài trên bàn. Nhìn dáng vẻ cậu có chút chán nản, cô cảm thấy thú vị liền đưa tay gõ nhẹ lên đầu cậu:
“Sao thế? Tâm trạng không tốt à?”
Tịch Bối ngơ ngác nhìn vật trang trí hình tiểu đoàn tử mũm mĩm trên bàn, sau một lúc lâu mới đột nhiên lắc đầu: “Không có… tâm trạng em vẫn ổn.”
“Ai dà…”
Giang Uyển Kiều nghiêm túc lắc đầu, giọng điệu đầy chắc chắn: “Chị không tin đâu. Rõ ràng trông em như đang thất thần, hồn bay phách lạc vậy!”
Cô giả vờ đẩy gọng kính không tồn tại trên sống mũi, trịnh trọng nói:
“Em có quyền giữ im lặng, nhưng mỗi câu em nói đều có thể trở thành bằng chứng trước tòa! Nào, khai mau! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chị còn thấy hôm nay Tần cẩu hình như cũng không có mặt, tiết học này cậu ta đi đâu rồi?”
Tịch Bối lắc đầu, giọng nói nhẹ bẫng:
“Em không biết...”
Chuyện xảy ra đêm qua, chỉ một phút bất cẩn đã trở thành khoảnh khắc bối rối nhất trong suốt những năm qua của Tịch Bối.
Cậu vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, nhưng khi bình tĩnh nghĩ lại, hình ảnh trong giấc mơ khiến cậu nhận ra bản thân không hề ghét bỏ nó. Ngược lại, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo chút bá đạo và dịu dàng ấy... lại giống hệt Tần Ý An ngoài đời thực. Nghĩ đến đây, đôi tai Tịch Bối bất giác đỏ bừng.
------
Tần Ý An nhìn dáng vẻ đó, đôi mắt ánh lên ý cười đầy ẩn ý, lại tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc em mơ thấy ai?”
Tịch Bối bối rối, không biết nên trả lời thế nào.
Rõ ràng hai chữ “An An” đã sắp thốt ra khỏi miệng, nhưng đúng lúc đó, ánh mắt cậu chợt dừng lại trên màn hình điện thoại trong tay Tần Ý An.
“Ting ting... Ting ting...”Âm báo tin nhắn liên tục vang lên.
Nhưng trong nhóm chat chung của họ vẫn im ắng, không ai nói gì.
Nghĩ đến đây, Tịch Bối như bị giật mình mà lập tức thu lại ánh mắt.
Hôm nay ban ngày, Tần Ý An vừa mới quen biết Nghiêm Du Nhiên và còn trao đổi thông tin liên lạc.
Vậy... người đang nhắn tin với anh lúc này có phải là Nghiêm Du Nhiên không?
Sắc mặt Tịch Bối thoáng chốc tái nhợt, huyệt thái dương giật giật, hàng mi run rẩy.
Cậu đột nhiên không muốn nói sự thật với Tần Ý An nữa.
Yết hầu khẽ động, ánh mắt né tránh, giọng nói nhẹ bẫng: “Không có gì... Em không nhớ rõ.”
Trong mắt Tần Ý An thoáng qua một tia mất mát, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài. Hắn chỉ nghĩ rằng Tịch Bối lần đầu tiên gặp chuyện này nên khẩn trương, thế nên cũng không truy hỏi thêm.
Sau khi giúp Tịch Bối sấy khô tóc, Tần Ý An dẫn cậu lên giường ngủ.
Chiếc đèn ngủ mờ nhạt vẫn sáng. Trong cơn mơ màng, Tịch Bối thấy Tần Ý An dưới ánh đèn, màn hình điện thoại vẫn lóe sáng.
Không biết hắn đang làm gì.
Nhưng, có lẽ là đang nhắn tin với Nghiêm Du Nhiên...
---------
“Chị biết rồi! Tiểu Bối, chị vừa mới nghe người ta nói!”
Giang Uyển Kiều hớn hở chạy đến, khuôn mặt đầy phấn khích.
“Vừa nãy Tần cẩu đi ra ngoài với Nghiêm Du Nhiên đấy!”
“Thật kỳ lạ! Nghe nói Nghiêm Du Nhiên còn cầm theo một lá thư nữa? Chị không rõ lắm, nhưng lần này là Tần cẩu chủ động tìm cô ấy đó! Chị sốc thật sự!!”
Tịch Bối đang gục đầu trên bàn, thoáng sững sờ.
Nghiêm Du Nhiên... Nghiêm Du Nhiên...
Lại là Nghiêm Du Nhiên.
Cậu chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt rũ xuống.
Giọng nói không chút cảm xúc: “… Ở đâu?”
Giang Uyển Kiều đang hào hứng kể chuyện bỗng khựng lại.
Cô nhìn Tịch Bối, chần chừ một chút rồi nhẹ nhàng tiến đến gần, lo lắng hỏi:
“Tiểu Bối... Rốt cuộc em bị sao vậy? Nãy giờ em cứ lặng thinh, chị lo lắm đó.”
Tịch Bối không trả lời.
Cậu khoanh tay, siết chặt lấy chính mình, như thể muốn khóa chặt cảm xúc trong lòng. Dù Giang Uyển Kiều có gọi bao nhiêu lần, cậu vẫn chỉ khẽ nói một câu: “Không có gì.”Cho đến lần cuối cùng, giọng nói của cậu run rẩy.
Xung quanh bắt đầu xôn xao.
“Tiểu Bối bị sao thế?”
“Không biết nữa… Cậu ấy không khỏe sao?”
“Tôi có khăn giấy đây!”
“Chắc là khó chịu trong người?”
Tịch Bối cúi đầu, dùng tay áo lau đi giọt nước mắt lặng lẽ nơi khóe mắt.
Giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “Cảm ơn…”
Cậu không ghét Nghiêm Du Nhiên. Trong mắt cậu, cô ấy là một người con gái xinh đẹp, tự nhiên và hòa nhã.
Nhưng lúc này, cậu lại thấy chán ghét chính mình.
Chán ghét vì bản thân quá nhạy cảm.
Chán ghét vì những suy nghĩ hỗn loạn về anh trai mình.
Chán ghét vì ngay lúc này, cậu không thể tin tưởng Tần Ý An… cũng không thể tin tưởng chính mình.
“Tịch Tiểu Bối!”
“Đoàn Đoàn.”
Một giọng nam quen thuộc bất chợt vang lên phía sau lưng cậu.
Tịch Bối nằm sấp trên bàn, cả người run lên.
“Bảo Bảo,” giọng Tần Ý An trầm thấp, nhẹ nhàng, chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy. “Nói cho ca ca biết, làm sao vậy?”
Tịch Bối ngẩng đầu lên.
Cậu vừa định đưa tay nắm lấy bàn tay Tần Ý An đang chìa ra, nhưng bất giác lại nhìn thấy trên bàn hắn có hai quyển sách.
“... Em không sao.”
Trên khuôn mặt Tịch Bối không để lộ quá nhiều dấu vết của nước mắt, chỉ có đôi mắt và chóp mũi ửng đỏ, còn môi thì tái nhợt. “Em thật sự không sao...”
Trên gương mặt tuấn tú của Tần Ý An không có bất kỳ gợn sóng nào.
Hắn chỉ đưa tay lên, khẽ chạm vào trán Tịch Bối để kiểm tra nhiệt độ. Chỉ một thoáng, hàng chân mày liền nhíu lại, sau đó quay sang nói với Giang Uyển Kiều:
“Thu dọn đồ cho Tịch Bối đi. Tôi đi xin phép cho em ấy nghỉ học.”
Giọng điệu hắn dứt khoát, không cho phép ai phản đối.
Mỗi khi gặp tình huống thế này, Giang Uyển Kiều đều vô thức nghe theo lời hắn.
Cô gần như ngay lập tức đứng dậy, nhanh nhẹn giúp Tịch Bối thu dọn bút và hộp đựng đồ dùng học tập trên bàn.
“Được rồi! Tôi biết rồi!”
Tịch Bối có chút hoang mang.
Cậu theo bản năng muốn đứng lên kéo tay Tần Ý An, muốn hắn đừng đi xin nghỉ.
Nhưng vừa mới đứng dậy, cậu liền cảm thấy cả thế giới như đảo lộn.
Âm thanh xung quanh cũng trở nên mơ hồ.
Lúc này, Tịch Bối mới chợt nhận ra...
Cậu không chỉ khó chịu vì chuyện xảy ra đêm qua, có lẽ còn do đứng dưới vòi sen quá lâu trong phòng tắm. Cậu cảm thấy đầu mình có chút nặng nề.
Buổi tối
Màn hình điện thoại phát ra ánh sáng mờ nhạt, chỉ đủ chiếu sáng một góc nhỏ bên trong chăn.
Tịch Bối cuộn tròn trong chăn, mở trình duyệt tìm kiếm trên Baidu.
Cậu tra cứu về “mộng tinh”.
Từng dòng kết quả hiện lên. Có những thông tin hữu ích, có những thứ chẳng liên quan, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn đọc hết.
Người ta nói đây là hiện tượng si.nh lý bình thường ở tuổi dậy thì.
Nhiều người lần đầu tiên mộng tinh thậm chí còn không mơ thấy gì, hoặc chỉ mơ đến những hình ảnh linh tinh như hoa, chim, cá... Đều là chuyện rất bình thường.
Nhưng nếu cậu mộng tinh vì nhìn thấy ca ca của mình nhắn tin với một cô gái khác, cảm thấy mất mát trong lòng, rồi lại mơ thấy chính ca ca mình...?
Vậy thì... chuyện này có nghĩa là gì?
Tịch Bối thực sự rất hoang mang, rất buồn bực.
Cậu nhớ rõ, lần đầu tiên của Tần Ý An chắc chắn không có cảm giác rối loạn như vậy.
Có lẽ là do bản tính của hắn vốn trầm ổn, không dễ bị dao động.
Hơn nữa...
Những gì hắn mơ thấy, chắc chắn đều rất bình thường.
【“... Nhìn qua vấn đề của bạn, tôi khuyên bạn nên điều chỉnh lại tâm lý, đặt bản thân vào đúng vị trí. Nếu bạn tin tưởng thì không cần hoài nghi. Nếu lo lắng điều này sẽ tiếp tục xảy ra, có thể tạm thời tách ra ngủ riêng với bạn của mình.”】
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tịch Bối lập tức giật mình, nhanh chóng tắt điện thoại, để nó lăn xuống dưới gối.
“Phạch!”Chăn bị vén lên.
Tần Ý An cúi người xuống, nhẹ nhàng áp trán mình vào trán cậu.
“Còn khó chịu không, Đoàn Đoàn?”
Tịch Bối ngẩn ra, chậm chạp lắc đầu.
“... Không khó chịu.”
Tần Ý An vẫn chưa yên tâm.
Hắn cầm nhiệt kế đưa cho Tịch Bối kẹp, đồng thời kéo góc chăn lên một chút. Sau đó, hắn dời chiếc bàn nhỏ bên giường ra, đặt lên đó một bát cháo nóng mà mình vừa nấu xong.
Trong khoảng năm phút chờ nhiệt kế đo nhiệt độ, Tần Ý An suy nghĩ rất lâu.
Sớm biết vậy, hôm qua hắn đã không nên cắm đầu làm mấy bài kia, mà nên vào sớm hơn giúp Tịch Bối tắm rửa, như vậy cậu đã không bị cảm.
Nhìn Tịch Bối cuộn tròn như một chú mèo nhỏ trong chăn, chóp mũi đỏ ửng, hốc mắt còn hơi ướt, hắn cảm thấy lòng mình như bị ai siết chặt.
Hơn nữa, sáng nay hắn cũng không nên theo Nghiêm Du Nhiên ra ngoài.
Dù Nghiêm Du Nhiên đã tặng hắn mấy quyển sách tâm lý học nổi tiếng, còn tha thiết dặn dò hắn đừng chỉ dựa vào lý thuyết, mà hãy lắng nghe trái tim mình…
Tần Ý An khẽ nhíu mày.
Đột nhiên, hắn cảm thấy—
Những thứ như vô tính luyến, tính lãnh đạm, hay thậm chí dị tính, đồng tính—tất cả đều không quan trọng.
Điều quan trọng là…
Sự thật đang bày ra trước mắt hắn.
Ngoại trừ Tịch Bối, hắn chưa từng có hứng thú với bất kỳ ai. Nhiều nhất cũng chỉ xem họ là bạn bè. Nhưng nếu một ngày nào đó, hắn thực sự nhận ra được tình cảm của chính mình—
Vậy thì, đó cũng chỉ là chuyện giữa hắn và Tịch Bối.
Hiện tại, hắn chỉ cần tiếp tục xem Tịch Bối như bảo bối của mình mà yêu thương, cưng chiều là đủ.
Dù sao đi nữa, Tịch Bối cũng chưa từng từ chối sự chăm sóc của hắn.
Bọn họ là hai người thân thiết nhất trên thế giới này.
Và Tần Ý An tuyệt đối không muốn ai khác dòm ngó Tịch Bối, lặng lẽ cướp cậu khỏi hắn.
—
Năm phút trôi qua.
Tần Ý An hoàn hồn, đưa tay lấy nhiệt kế ra, sau đó vén chăn lên một chút để kiểm tra nhiệt độ.
“37,4 độ”. Một con số hơi lưng chừng, không quá cao nhưng cũng không thể coi là bình thường.
Hắn suy nghĩ một chút, rồi khẽ nói:
“Bảo Bảo, dịch vào trong một chút. Ca ca đút cháo cho em được không?”
“Ăn xong thì ngủ sớm nhé. Hôm nay ca ca ôm em ngủ.”
Từng câu nói ôn nhu và cưng chiều cứ thế nhẹ nhàng rơi xuống.
Tịch Bối cảm thấy chóp mũi mình cay xè, hốc mắt vốn đã nóng lại càng thêm ấm áp.
Cậu thật sự… thật sự muốn ôm lấy Tần Ý An, rồi vùi mặt vào lồng ng.ực hắn mà làm nũng.
Cậu muốn nói với anh rằng—“Ca ca, hôm nay tâm trạng em thật sự rất tệ. Em đã mơ thấy anh. Bởi vì anh nói chuyện với cô gái kia, nên em ích kỷ và nhỏ nhen. Em xin lỗi cô ấy… cũng xin lỗi anh. Nhưng người đáng trách nhất vẫn là em, vì em đã không tin anh… Tim em bây giờ rối loạn lắm!”
Nhưng rồi....
Tịch Bối lại nhớ đến những lời trên trang hỏi đáp lúc nãy.
-----“Mình phải bình tĩnh.”
-----“Mình phải đặt bản thân vào đúng vị trí.”
Cậu là em trai của Tần Ý An.
-----“Mình phải giữ một khoảng cách nhất định.”
“Không cần đâu, ca ca.”
Giọng Tịch Bối mềm mại, nhỏ nhẹ.
Câu nói ấy khiến sắc mặt Tần Ý An thay đổi chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
“Hôm nay… em muốn tự ngủ một mình.”