“Đoàn Đoàn.”
Tần Ý An hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại. Hắn hơi giơ tay lên định lau mồ hôi trên thái dương của Tịch Bối, nhưng chưa kịp chạm vào đã bị một bàn tay nhỏ, nóng bỏng chặn lại.
Tần Ý An nhẹ giọng, bất đắc dĩ nói:
“Ngoan nào, Đoàn Đoàn. Em chỉ bị cảm lạnh dẫn đến sốt thôi, không phải cúm do virus, nên sẽ không lây đâu.”
“Sẽ không làm anh sốt theo. Hơn nữa, nếu anh ôm em, sáng mai chắc chắn em sẽ khỏe hơn.”
Hắn vẫn kiên trì thuyết phục.
Nhưng hôm nay, Tịch Bối dường như đã hạ quyết tâm. Cậu hơi hé môi, quay đầu sang một bên. Cổ họng khô khốc như bị cát sỏi cọ xát, đến mức nói chuyện cũng khó khăn.
“An An, hôm nay em muốn ngủ một mình.”
Vẫn là câu trả lời đó.
Không giống những lần trước, cậu không lập tức thấu hiểu tâm tư của Tần Ý An nữa. Dù ngoài mặt vẫn kiên định từ chối, nhưng ánh mắt lại sáng lên.
Lần này, cậu hơi nghiêng đầu, từ thái dương đẫm mồ hôi đến đôi môi nhợt nhạt, cùng ánh mắt né tránh, tất cả đều cho thấy sự kiên quyết.
Đoàn Đoàn không phải vì sợ lây bệnh cho hắn nên mới muốn ngủ riêng.
Mà là cậu thực sự muốn tách ra ngủ.
Nhận ra sự thật này, Tần Ý An hoàn toàn im lặng.
Không khí dường như cũng đông đặc lại theo cuộc trò chuyện của hai người, trở nên nặng nề đến mức khó thở. Một sự tĩnh lặng vô hình đang trói chặt bọn họ.
“Tại sao?” Tần Ý An nhẹ giọng hỏi.
Hắn còn chưa kịp chờ câu trả lời từ Tịch Bối, đã tiếp tục nói: “Tại sao lại muốn ngủ riêng? Có phải anh đã làm gì khiến em không vui? Là anh…”
“Không phải!”
Tịch Bối vội vã ngắt lời Tần Ý An, cậu vội vàng phủ nhận: “Không phải An An không tốt......”
“Chắc chắn là anh không tốt.”Tần Ý An giọng nói trầm thấp, hắn từ tay Tịch Bối đang ngăn cản mình, ngược lại nắm lấy cổ tay Tịch Bối.
“Nói cho anh biết vì sao không tốt được không?”
Cổ họng Tịch Bối khô khốc, không biết nên mở lời từ đâu.
Bởi vì em nhìn thấy anh cùng Nghiêm tiểu thư ra ngoài nói chuyện với nhau, liên lạc qua điện thoại, cho nên trong lòng sinh ra cảm giác kỳ quái.
Cảm giác này thế nhưng dẫn tới em mộng tinh, anh đoán xem, đối tượng mộng tinh của em cư nhiên chính là anh.
“......”
Tịch Bối cảm thấy giờ phút này mình vừa keo kiệt lại vừa tệ hại.
“Không có,” Tịch Bối khó khăn lắm mới nói được một câu, “Không phải anh không tốt.”
Cậu lặp lại câu nói ấy, nhưng không thể nào thốt ra thêm bất kỳ lời nào khác.
Cậu vén chăn của mình lên, nhìn về phía chiếc giường nhỏ bên cạnh, có chút gượng gạo nói: “Hôm nay em......ngủ một mình"
Mắt Tần Ý An khẽ run lên.
Trong ánh nhìn băng lạnh của hắn, Tịch Bối khẽ run rẩy, miễn cưỡng ngồi xuống chiếc giường nhỏ, nở một nụ cười gượng gạo.
Thân hình cậu gầy gò, yếu ớt, cổ áo hơi rộng để lộ ra làn da trắng mịn, phản chiếu dưới ánh đèn một vẻ mềm mại và mong manh. Nhưng hành động lại vô cùng tàn nhẫn.
Tần Ý An dường như nhận ra trạng thái của Tịch Bối lúc này, hắn lùi về sau một bước, giọng nói cũng lạnh đi vài phần:
“Được.”
“Được,” hắn lặp lại lần thứ ba, “Được.”
Hắn rũ mắt xuống, trên mặt có chút thần sắc mà trước đây hắn sẽ thể hiện với người khác —— bình tĩnh và lạnh lùng.
Như thể người trước mặt sắp biến mất ngay lập tức.
Tần Ý An không nói gì nữa, ngược lại cầm nhiệt kế rời khỏi phòng.
Tịch Bối bỗng nhiên như ý thức được điều gì, bàn tay vô lực trong không trung khẽ vươn ra, muốn nắm lấy Tần Ý An, nhưng không nắm được gì cả.
Tim cậu như hẫng đi một nhịp, từ đỉnh vách đá cheo leo rơi thẳng xuống đáy vực sâu thẳm.
“Ùm” một tiếng rơi xuống biển nước, khiến cậu nghẹn ngào không nói nên lời.
Căn phòng bỗng nhiên trở nên trống rỗng.
Vốn dĩ nơi này rất ấm áp, ánh đèn dịu dàng là màu sắc mà cậu thích nhất, hơi ấm từ chiếc chăn bao bọc lấy cậu, để cậu có thể cuộn mình như một chú mèo con, chờ đợi Tần Ý An nhẹ nhàng xoa lưng dỗ dành cậu ngủ.
Nhưng bây giờ, mọi thứ đều không còn nữa.
Chiếc giường nhỏ này vốn không hề chật chội, nhưng Tịch Bối lại cảm thấy nó trống trải và lạnh lẽo vô cùng.
Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được ngủ một mình lại khó chịu đến vậy, dường như chỉ một cơn sốt nhỏ thôi cũng có thể khiến cậu suy sụp.
Hơn thế nữa, cậu chợt nhận ra ý nghĩa thật sự của hành động này.
Lúc trước, Tần Việt Nguyên từng ép bọn họ phải ngủ riêng.
Lúc đó, Tần Ý An đã vô cùng phản đối.
Vì muốn được ngủ cùng Tịch Bối, hắn không ngần ngại chống đối ba mình, chấp nhận hình phạt, sẵn sàng hy sinh giấc ngủ và cả thời gian cuối tuần, chấp nhận bị khiển trách, chỉ cần có thể được ở bên cậu.
Hai đứa trẻ đã từng trốn vào trong phòng đồ chơi, chui vào túi đậu, chỉ cần nằm cạnh nhau, sưởi ấm đôi bàn chân, bọn họ chẳng quan tâm là ngủ trên giường hay dưới sàn nhà.
Lúc đó, bọn họ đã từng thỏa thuận với nhau rất nhiều lần.
Nhưng bây giờ.....
Tịch Bối chậm rãi kéo chiếc gối từ dưới giường lên.
Trên màn hình điện thoại hiển thị một đoạn hỏi đáp trên Baidu:
----“Có nên tạm thời ngủ riêng với bạn thân không?”
Ngay bên dưới phần câu trả lời được đánh giá cao nhất, có một dòng bình luận từ một người dùng ẩn danh:
【Tùy ý mà an: Thật xin lỗi, tôi đã làm theo cách này. Nhưng nó không hiệu quả. Tôi rất đau khổ, rất lâu rồi tôi chưa từng cảm thấy tồi tệ đến vậy. Tôi cảm thấy bản thân mình thật vô dụng. Tôi đã tổn thương anh ấy, cũng tổn thương tình cảm giữa chúng tôi.】
【Tùy ý mà an: TT】
...
Tần Ý An ngồi một mình trên ghế sofa trong phòng đồ chơi.
Hắn không bật đèn, căn phòng chìm trong bóng tối.
Ngoài cửa sổ, những tán cây đung đưa theo gió, bóng của chúng phản chiếu lên tường như những chiếc bóng ma đang nhảy múa, tựa hồ chỉ chờ thời cơ để lao vào, cắn xé và nuốt chửng hắn.
Điện thoại của hắn rung lên liên tục, như thể đang diễn một vở kịch đơn phương.
Nhưng Tần Ý An không để ý đến.
Thời gian cứ thế trôi qua khoảng mười phút, rồi đồng hồ báo thức nhắc giờ ngủ lúc 11 giờ vang lên.
Tịch Bối đôi khi rất muốn thức khuya, hoặc là nằm úp sấp trên giường xem điện thoại một lát, hoặc là dựa vào người Tần Ý An, cắn đầu ngón tay của cậu để giải một vài bài toán khó hiểu.
Mỗi lần đến giờ này, Tần Ý An đều sẽ tắt chuông báo thức, sau đó dứt khoát tắt đèn lớn, vòng tay ôm lấy eo nhỏ của Tịch Bối, ép cậu nằm xuống ngủ ngon.
Bị chuông báo thức “đánh thức”, Tần Ý An theo thói quen muốn ngồi dậy gọi Tịch Bối đi ngủ—
Bên cạnh không có ai.
Tần Ý An lặng lẽ tắt chuông báo thức.
Lúc này hắn mới có thời gian nhìn xem ai đã gửi tin nhắn cho mình.
[Uran: Chiều nay tôi phát hiện cậu và Tịch Bối đều không có ở đó, nghe Giang đại tiểu thư nói cậu ấy bị bệnh? Tịch Bối ổn không?]
[Uran: ...Thực ra nghe thấy tên cậu ấy, tôi mới đột nhiên nhớ tới một chuyện. Nhớ lại bức thư Tịch Bối từng viết ngày đó —— cậu có thể thử đưa mấy câu hỏi đó cho cậu ấy xem thử.]
[Uran: Cậu biết đấy, chuyện tình cảm tốt nhất là phải xuất phát từ hai phía. Giống như cậu vô thức có cảm giác chiếm hữu mãnh liệt với cậu ấy, dù cậu chưa hiểu rõ xu hướng của mình, nhưng cậu vẫn giữ trạng thái này rất lâu rồi…]
-----Vì thế, dù không thể hiện rõ như cậu, nhưng rất có thể Tịch Bối cũng có cảm giác chiếm hữu giống vậy đối với cậu.
Tần Ý An hơi sững sờ.
Tịch Bối từ trước đến nay luôn như một mặt trời nhỏ, quen giấu những điều không vui vào lòng. Cậu không giống Tần Ý An, có thể thể hiện rõ sự khó chịu trên khuôn mặt.
Càng không giống Tần Ý An, có thể ngang nhiên ra lệnh: “Em không được nói chuyện với người đó, càng không được yêu đương với cô ấy!”
Một giọng nói non nớt bỗng vang lên trong đầu hắn.
----“Ca ca không được mặc kệ em.”
Rõ ràng khi Tần Ý An lo lắng rằng mình sẽ bị Tịch Bối ghét bỏ vì quá phiền phức, Tịch Bối đã sớm nói rồi, cậu sẽ không ghét bỏ Tần Ý An, cậu chỉ sợ Tần Ý An mặc kệ cậu mà thôi.
Chẳng lẽ vì mấy ngày nay mình trò chuyện với Nghiêm Du Nhiên quá nhiều, nên làm Tịch Bối không vui?
[Thanh Đoàn: Tôi hiểu rồi.]
Nghĩ một lát, Tần Ý An chuyển cho Nghiêm Du Nhiên một số tiền lớn.
Cách nói cảm ơn này có vẻ thực tế hơn.
[Thanh Đoàn: Về sau không trò chuyện nữa.]
[Thanh Đoàn: Ngoài ra, hãy trả lại tôi bức thư viết tay của Tịch Bối, cảm ơn.]
Sau khi gửi tin nhắn, hắn lập tức đứng dậy, yết hầu khẽ chuyển động, sau đó bật đèn trong phòng, lướt mắt nhìn qua một lượt.
Căn phòng này vốn tràn ngập những thứ hắn thích, nhưng giờ đây lại trống rỗng đến kỳ lạ.
Khi đã xác định được vấn đề mấu chốt, mọi khó khăn bỗng trở nên đơn giản, có thể giải quyết dễ dàng.
Hắn quay về phòng ngủ.
Tịch Bối không biết từ lúc nào đã tắt đèn, cuộn tròn trên chiếc giường nhỏ như một chú chó con không nơi nương tựa, trông đáng thương vô cùng.
Giọng nói của Tần Ý An rất khẽ.
Bước chân hắn chậm rãi, đi đến trước mặt Tịch Bối.
Trong bóng tối, hắn ngồi xổm xuống, chậm rãi đưa tay ra, đặt lên tấm ga lạnh lẽo trên chiếc giường nhỏ.
“……”
“…… Anh không có yêu đương với Nghiêm Du Nhiên.”
Trên giường vẫn không có phản ứng.
Hắn khẽ giọng nói: “Anh không thích Nghiêm Du Nhiên. Anh chỉ là có một chút vấn đề muốn hỏi cô ấy, về rốt cuộc cái gì là thích. Cô ấy trả lời anh, còn tặng anh vài quyển sách.”
Nhưng người trên giường vẫn không có phản ứng.
Lồng ng.ực cậu theo nhịp thở khẽ phập phồng, như thể đã chìm vào giấc ngủ say.
“Anh đã chuyển tiền cho cô ấy, cũng đã nói rõ với cô ấy, từ nay về sau sẽ không trò chuyện nữa.”
“……”
Tần Ý An nói xong, không gian lại chìm vào sự im lặng kéo dài.
Khoảng năm phút trôi qua, bầu không khí tĩnh mịch bỗng nhiên bị phá vỡ, khiến người ngoài nếu có mặt ở đó cũng phải giật mình.
“Dù có lên trời hay xuống đất, anh cũng chỉ muốn một mình Tịch Bối.”
“Chỉ sủng một mình Tịch Bối.”
Hắn nhẹ giọng nói.
Lời vừa dứt, hắn hơi cúi người, hai tay chống xuống mép giường, vây lấy Tịch Bối giữa không gian nhỏ bé ấy. Qua một lúc lâu, hắn mới cẩn thận, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình cuộn tròn trên giường.
Bọn họ đã ôm nhau vô số lần, đã thành thói quen.
Tần Ý An cử động rất nhẹ, tất nhiên sẽ không làm Tịch Bối phát hiện.
Hắn nhẹ nhàng đặt Tịch Bối lên chiếc giường lớn, im lặng kéo chăn đắp ngay ngắn cho cậu.
Một lúc lâu sau, hắn mới lên giường, cách một lớp chăn mỏng, vòng tay ôm lấy cậu
Tịch Bối nằm gọn trong lồng ng.ực hắn, lúc này Tần Ý An mới cảm thấy yên tâm một chút, chậm rãi nhắm mắt lại.
Chỉ trong chốc lát, hắn đã chìm vào giấc ngủ, hơi thở dần trở nên đều đặn.
Vì thế, hắn hoàn toàn không nhận ra—người lẽ ra đã ngủ từ lâu trong vòng tay hắn, lông mi khẽ run rẩy, bỗng chốc mở mắt.
Đôi mắt hơi ươn ướt, Tịch Bối nghiêng đầu, nhẹ nhàng dùng đôi môi mềm mại của mình cọ cọ vào cằm Tần Ý An.
“Ừm.”
Cậu khẽ đáp.