• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sao có thể, sao lại như vậy? Rõ ràng là Tịch Bối chưa từng trải qua chuyện này, cậu thuần khiết đến mức muốn phát điên, cả người như một con cá nhỏ tinh nghịch, cái eo nhỏ mềm mại bóng loáng cố gắng thoát khỏi bàn tay to của người đàn ông, nhưng đều thất bại.

Có lẽ vì quá bất cẩn, quá căng thẳng, Tịch Bối còn vô tình va vào chính mình. Vừa đau vừa tê, lại không thể kiểm soát được sự thôi thúc muốn cong ngón chân.

Tịch Bối không kìm được muốn khóc, tất nhiên không phải vì đau khổ mà khóc. Cậu chỉ là không kìm được.

Cậu cảm thấy mình gần như biến thành mấy nhân vật trong phim truyền hình, không hiểu sao lại rên rỉ khe khẽ ——Cậu không kiểm soát được. Vì thật sự quá thoải mái.

Sao Tần Ý An lại làm chuyện này cho cậu? Người khác mà biết chắc tưởng cậu phát điên mất, vị thiếu gia kia quỳ gối trên giường, mặc kệ sự khó chịu của mình, chỉ muốn làm Tịch Bối thoải mái.

“An An,” Tịch Bối cảm thấy trước mắt mình mờ mịt, hơi thở phập phồng như làn khói trắng, phản chiếu ánh sáng mờ ảo từ màn hình điện thoại, trông rất kỳ lạ, “Dơ... anh tránh ra đi, thật sự...”

Tần Ý An phớt lờ lời cậu nói, như thể đang trừng phạt cậu.

Màn hình điện thoại hoàn toàn tắt. Cả phòng ngủ dường như nóng rực, rèm cửa sổ kéo kín, trên chiếc giường lớn mềm mại chỉ còn lại hai người, quần jean và thắt lưng bị ném sang một bên.

Trong ánh sáng mờ ảo của bóng đêm, cậu nhìn thấy Tần Ý An thong thả đưa tay xoa nhẹ cho cậu, sau đó tiến lên hai bước, cúi người, nuốt trọn những gì vừa tiết ra.

Tịch Bối mở to mắt không tin nổi, cả người đỏ bừng như tôm luộc, vội vàng vùi mặt vào chăn.

Một lúc lâu sau, cậu mới rầu rĩ nói: “An An là đồ xấu xa.”

Tần Ý An khẽ cười.

Trong khoảnh khắc này, khí chất lạnh nhạt nhưng đầy kiêu ngạo của Tần Ý An lại trở nên vô cùng mê hoặc. Hơi thở của hắn bao trùm lấy Tịch Bối, nhẹ nhàng vén góc chăn lên.

Tịch Bối cứ tưởng rằng anh định nói “Xin lỗi”.

Vì thế, cậu chỉ hé đôi mắt đen láy long lanh nhìn Tần Ý An. Trán cậu vẫn còn lấm tấm mồ hôi, trông vừa đáng thương lại vừa vô cùng đáng yêu.

Nhưng Tần Ý An không làm vậy. Hắn đưa đầu lưỡi đỏ ửng li.ếm nhẹ khóe môi trắng nõn của cậu.

“...”

Tịch Bối vội vàng kéo chăn lên che kín mặt. Giọng nói đầy xấu hổ của cậu vọng ra từ trong chăn, đáng yêu đến mức khiến Tần Ý An muốn phát điên: “Hôm nay anh không được ngủ trên giường!”

Không đúng… có chút luyến tiếc. Đã lâu rồi Tịch Bối chưa được ngủ cùng Tần Ý An. Cậu cũng không muốn tự mình bò ra sofa, càng không muốn cách xa anh
Tịch Bối nghiêm túc, nhỏ giọng nói: “Anh đi lấy thêm một bộ chăn gối đi. Hôm nay em không ngủ chung với anh trong một ổ chăn đâu.”

Tần Ý An cảm thấy mình sắp không nhịn được mà bật cười. Trên đời này làm gì có ai vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn đến thế. Hơn nữa, đây lại là bảo bối của hắn.

Khi Tịch Bối trở về ký túc xá, mặt vẫn còn hơi đỏ. Tuy rằng miệng nói Tần Ỷ An là người xấu, nhưng khi thật sự phải tam biệt người xấu, cậu lại không nhin được kiễng chân, in lên má người xấu một cái hôn ngọt ngào.

Ngay cả khi bước chân trở về ký túc xá cũng nhẹ nhàng hơn hai phần, Tịch Bối vui vẻ mang theo bữa sáng cho bạn cùng phòng, cười nói chào hỏi với dì quản lý ký túc xá, sau đó nhẹ nhàng định mở cửa ký túc xá.

Chỉ là cậu còn chưa kịp mở, đã đột nhiên thấy tay nắm cửa xoay chuyển.

Đồ đáng ghét đi ra. Tịch Bối khựng lại, mặt không đổi sắc bước sang phải một bước, có vẻ như không muốn chạm mặt hắn.

Ánh mắt Dư Thiên Vũ dừng lại ở hai phần cơm sáng trong tay Tịch Bối, rồi liên tưởng đến Hạ Vũ Tuyết và Dương Phàm nói đỡ cho cậu, trong lòng bỗng dưng nảy sinh cảm giác khó chịu, sự chán ghét lan tràn.

Nhưng hắn không còn trắng trợn chỉ trích Tịch Bối trước mặt như trước đây.

Trước đó, hắn đi liên hệ với chủ nhiệm kia, bị mắng cho một trận, chỉ lờ mờ biết Tịch Bối có quan hệ gì đó với nhà họ Tần; nhà họ Tần là hào môn đỉnh cấp, tầng lớp xã giao khác hẳn hắn, Dư Thiên Vũ căn bản không thể tiếp xúc được, nên đương nhiên không biết Tịch Bối là ai.

Hắn chỉ biết rằng, ngày hôm qua, mình đã thấy một chiếc siêu xe thuộc về nữ sinh đỗ ngay trước cổng trường. Hắn nhìn chằm chằm chiếc xe đó rất lâu, bởi vì nhà hắn căn bản không thể nào mua nổi! Vậy mà Tịch Bối lại có thể ngồi trên một chiếc siêu xe như thế.

Chắc chắn không phải của cậu ta, chắc là giả thôi, cậu ta làm tiểu bạch kiểm ăn bám đúng không?

Nếu vậy, quan hệ của cậu ta vói nhà họ Tần chắc chắn cũng là ăn bám.

Dư Thiên Vũ lập tức đưa ra kết luận trong lòng. Cái gọi là “tổn thương lòng tự trọng đàn ông” kia cũng nhanh chóng tan biến. Hắn ta lại cảm thấy vô cùng đắc ý.

Tốt thôi! Nếu không thể đối đầu trực diện với Tịch Bối, vậy hắn sẽ âm thầm chơi xấu sau lưng!

Chẳng phải chỉ là tung tin đồn thôi sao? Như vậy thì có tính là bịa đặt gì đâu?

Tịch Bối nhìn thấy sắc mặt Dư Thiên Vũ âm trầm, sau đó còn nở một nụ cười nham hiểm, như thể đang âm mưu kế hoạch gì đó.

Cậu hơi nhíu mày, đi vào phòng 514 một cách tự nhiên. Vào phòng rồi, cậu cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Hạ Vũ Tuyết và Dương Phàm vẫn còn mơ màng, nhưng trong giấc mơ, họ nhận ra tên ngốc kia đã về, liền lẩm bẩm chửi Dư Thiên Vũ:

“Đã bảo rồi mà... ném chìa khóa của hắn đi...”

“Cậu ngốc à, chúng ta dùng thẻ trường mà...”

“...Tôi quên mất... tên ngốc đó vừa mới khoe khoang cái gì, tôi muốn lật cái mặt thối tha của hắn...”

“Đồng ý....”

Tịch Bối hé mở túi cơm sáng, không khỏi bật cười: “Ăn sáng thôi, hôm nay 9 giờ 45 vào học, muộn mất đấy.”

Hai người trên giường đồng loạt im lặng một hồi, sau đó lăn lộn bò dậy.

Dương Phàm và Hạ Vũ Tuyết vừa lăn vừa bò xuống giường, vừa lao vào nhà vệ sinh vừa nói: “Má ơi, yêu cậu quá đi, Tây Bắc ơi, bữa sáng bao nhiêu tiền, tôi chuyển khoản cho cậu!”

“Bối ca Bối ca! Tôi cũng chuyển… Dương Phàm cậu xê ra, tôi muốn đánh răng, cậu có thể kéo rèm lại rồi đi tiểu không hả!”

Tịch Bối cong mắt cười: “Không cần chuyển đâu.”

Tần Ý An luôn bảo Tịch Bối mời hai bạn cùng phòng ăn cơm, bảo cậu đừng lo chuyện tiền nong, bởi vì phòng làm việc nhỏ của Tần Ý An và đồng nghiệp, sau một thời gian dài bị chèn ép, đầu tư vào rất nhiều dự án, cuối cùng cũng sắp ra mắt.

Giai đoạn trước đầu tư rất lớn, hiện tại giai đoạn trước mắt so sánh cũng không còn quá kinh khủng, chỉ là... thành bại tại nhất cử này.

Nhưng Tần Ý An dường như đã có tính toán trong lòng. Hắn nhẹ nhàng véo má Tịch Bối, nói một cách trân trọng, từng chữ từng chữ, như thể phát ra tiếng gọi từ tận đáy lòng.

“Chờ anh hai tháng.”

Chờ đến Tết Nguyên Đán. Mọi thứ sẽ khác.

Tịch Bối đương nhiên là người mà hắn tin tưởng nhất trên thế giới này, nghe vậy chỉ gật đầu, ngoan ngoãn hôn lên mắt Tần Ý An.

____

“Bối ca!”

Hạ Vũ Tuyết không biết từ lúc nào đã gọi cái biệt danh này, cậu ta và Tần Tư Vũ có chút giống nhau một cách khó hiểu, giống như hai con Husky rất giống nhau.

“Tiền không thể không chuyển,” cậu ta ngậm bàn chải đánh răng, bọt không ngừng trào ra, “Đây không phải vấn đề tiền bạc, đây là anh em tốt, phải sòng phẳng...”

Dương Phàm thì trực tiếp hơn, cậu ta cười nói: “Tây Bắc, tôi chuyển khoản cho cậu.”

Tịch Bối bật cười.

Cậu biết, hai người bạn cùng phòng này đôi khi mua cơm cho cậu, có đánh chết cũng không chịu nhận tiền, tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng họ đều cố ý chiếu cố cậu, có lẽ là vì lo cậu nghèo.

Tịch Bối không phải là người vô ơn, càng không phải là kẻ mù quáng không hiểu lòng tốt của người khác.

Cậu hơi chớp mắt, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Quyết tâm sau này phải đối xử tốt hơn với hai người bạn cùng phòng.

Ba người cười nói lao xuống lầu ký túc xá, giữa vườn hoa quế thơm ngát, chạy về phía khu giảng đường, bắt đầu buổi học hôm nay.

Mưa thu, một trận càng lạnh hơn một trận.

Tiếng chim tước ríu rít, hương hoa quế tràn ngập thành phố nhanh chóng tàn, khuôn viên trường càng thêm rực rỡ với sắc đỏ phong, xào xạc vang vọng trên mặt đất.

Những ngày tháng đại học vừa lặp lại, vừa không lặp lại.

Lặp lại vì lịch học cuối tuần không khác nhau mấy, đại học không giống như trung học phổ thông, không quá căng thẳng, trước khi bước vào tuần thi cuối kỳ, mọi thứ diễn ra khá nhẹ nhàng.

Nhưng tuần thi cuối kỳ lại giống như việc phải uống cạn chậu nước rửa chân đã ngâm mười bảy tuần.

Nói không lặp lại là vì họ thực sự có khá nhiều hoạt động giải trí.

Tịch Bối không hay chơi điện thoại khi đi học, Dương Phàm cũng vậy, cậu ta thường xuyên đẩy kính, giống như một mọt sách chăm chú ghi chép.

Hạ Vũ Tuyết thì thoải mái hơn, cậu ta thường xuyên lướt các nhóm chat, đặc biệt thích xem “tường thổ lộ”.

Khi đi học, Hạ Vũ Tuyết thường chỉ xem một mình. Sau khi xem xong, chờ tan học, cậu ta sẽ kể cho hai người bạn nghe về các hoạt động ở sân thể dục, sân vận động tối nay...

Nhưng hôm nay, cậu ta hít một hơi thật sâu, kéo Tịch Bối và Dương Phàm lại gần, vẻ mặt tức giận.

Giáo viên trên bục giảng là một người dễ tính, không quan tâm đến chuyện riêng tư của sinh viên, nên cũng không quản việc họ nói chuyện riêng.

“Bối ca, Dương Phàm,” Hạ Vũ Tuyết hạ giọng, “Hai người xem cái này đi.”

Trên “tường thổ lộ” xuất hiện một bài đăng mới. Là bài đăng ẩn danh, có người nói Tịch Bối “đời tư hỗn loạn”.

Có lẽ vì dạo này có nhiều người liên tục nhắc đến Tịch Bối, cậu lại có ngoại hình quá nổi bật, nên thực tế là cậu đã “nổi tiếng” từ lâu.

Không lâu sau, bài đăng này đã bị nhiều người chỉ trích, phần lớn đều bày tỏ sự không tin tưởng.

Hạ Vũ Tuyết nhấp vào bài đăng, đưa điện thoại di động cho hai người xem.

【Tường ơi, ẩn danh nhé, gần đây người nào đó khoa tiếng Hán liên tục được nhắc đến có đời tư cực kỳ hỗn loạn, tôi khuyên mấy em gái đừng để bị vẻ ngoài lừa gạt nhé? Người nào đó liên tục ba lần ra ngoài đều đi siêu xe khác nhau, trên xe có phú bà trẻ tuổi, đôi khi lại là đàn ông trẻ tuổi, buồn cười nhất là có một lần còn là ông già, đủ loại người gì cũng có, tôi đánh giá là *xe buýt. [nháy mắt tinh nghịch]】

(*) Xe buýt ở đây chỉ mối quan hệ tình cảm với nhiều người khác nhau, không phân biệt tuổi tác hay giới tính, giống như một chiếc xe buýt công cộng mà ai cũng có thể lên xuống.

“...”

Dương Phàm hạ giọng chửi: “Hắn bị bệnh hoang tưởng à, nhìn cái gì cũng thấy bậy bạ?”

“Đồ ngốc,” Hạ Vũ Tuyết không nhịn được chửi, “Đây là cái gì, kiểu tung tin đồn nhảm trong truyền thuyết à?”

“Chắc chắn là tên ngốc đó làm rồi, trăm phần trăm là hắn, mẹ kiếp, đồ ngốc!”

Vì Tịch Bối trước giờ không gây xung đột với ai, được mọi người công nhận là người tốt, có hoạt động gì cũng đến giúp đỡ, dịu dàng và tốt bụng, đúng chuẩn nam thần học đường trong tiểu thuyết.

Nên Hạ Vũ Tuyết và Dương Phàm liên tục chửi rủa, không thể dừng lại được.
Họ thật sự rất tức giận.

“Không sao đâu,” Tịch Bối liếc nhìn phần bình luận bên dưới, cười nhẹ, “Mọi người cũng không tin mà, hai người xem này.”

Đều là sinh viên cả, nên khả năng phân biệt cũng có chút ít, chỉ với mấy dòng chữ như vậy, ai mà tin được chuyện bịa đặt bôi nhọ người khác chứ? Thật vô lý.

Bên dưới, nhiều bạn nữ và bạn nam đều nói người đăng bài ẩn danh này vừa ngu vừa xấu tính, chỉ có đồ ngốc mới tin.

Hạ Vũ Tuyết và Dương Phàm lúc này mới nguôi giận, họ hừ mạnh một tiếng, quyết tâm lần sau phải tìm thời gian bịt mặt đánh cho Dư Thiên Vũ một trận.

“Hắn giờ chuyển ký túc xá rồi, không biết đang làm gì, nếu không tôi nhất định phải tìm được bằng chứng của hắn,” Hạ Vũ Tuyết thoát khỏi giao diện QQ, bực bội nói, “Cho hắn thân bại danh liệt.”

“Đúng đó,” Dương Phàm đồng tình, “Tôi còn giữ video hắn phát điên trước đây, sau này có thể dùng được.”

Tịch Bối lần này không đáp lời hai người, cậu có chút ngẩn người khi nhìn thấy biểu tượng ứng dụng trên màn hình máy tính của Hạ Vũ Tuyết.

Hạ Vũ Tuyết là một người cực kỳ thông thạo tin tức, cũng rất thích thử những điều mới mẻ, đúng chuẩn chiến binh giao tiếp xã hội, nên hễ có hoạt động giải trí nào tiềm năng, cậu ta đều sẽ chú ý đến.

Lần này, ứng dụng trên điện thoại của cậu ta có nền trắng, vẽ một vỏ sò nhỏ nhắn tinh xảo, bên trong viên ngọc trai tạo thành chữ “Âm”, ngắn gọn mà đầy sáng tạo.

Tịch Bối tất nhiên rất quen thuộc, vì Tần Ý An đã thảo luận với cậu rất nhiều về thiết kế biểu tượng này, cậu đã tải ứng dụng này ngay khi nó ra mắt.

Ứng dụng này tên là “Tất Âm”.

Là Tất Âm!

Tịch Bối gần như vỡ òa trong niềm vui.
Cậu ngay lập tức quên hết mọi khó chịu vừa rồi, mắt sáng rực kéo Hạ Vũ Tuyết lại, hào hứng nói: “Tất Âm, cậu tải rồi à!”

Hạ Vũ Tuyết có chút ngơ ngác, nhưng vẫn “ừ ừ” gật đầu, không hề tiếc lời khen: “Đúng rồi, chắc cậu không để ý, nhưng dạo này Tất Âm hot lắm, trong đó có nhiều người nổi tiếng và người quen, video cũng thú vị lắm, tôi tải về mấy hôm trước, chơi liền tù tì ba tiếng đồng hồ... vãi, cuốn thật sự!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK