• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Uyển Kiều mang theo ba suất cơm sáng rồi ngồi xuống.

Bình thường cô thích ngủ nướng, nên hiếm khi có thể ăn sáng ở nhà trước khi ra ngoài. Hơn nữa, cô cũng không thích nhờ người nhà chuẩn bị đồ ăn mang theo, vì vậy thường xuyên “ăn ké” phần cơm sáng mà Tần Ý An và Tịch Bối mang dư.

Nhưng hôm qua, cô nhận được tin nhắn của quản gia Cố, biết rằng hai người họ tối qua hình như đã “cãi nhau”.

Giang Uyển Kiều kinh hãi, sốc suốt cả đêm.

Dù có nghĩ nát óc, cô cũng không hiểu nổi vì sao hai người kia lại vô cớ cãi nhau. Trước giờ, bọn họ chưa từng giận dỗi hay tranh cãi bao giờ.

Huống hồ, Tịch Bối vốn có tính tình rất tốt. Mỗi khi Giang Uyển Kiều bị Tần Ý An làm cho tức giận, cô đều dựa vào Tịch Bối để được dỗ dành.

Tịch Bối dỗ một chút không phải là ổn sao?! Rốt cuộc chuyện gì có thể khiến hai người họ ầm ĩ suốt cả đêm?!

... Tóm lại, bữa sáng này chắc chắn không thể “ăn ké” được rồi.

Giang đại tiểu thư hiếm hoi một lần không ngủ nướng, ngược lại còn dậy sớm, dặn đầu bếp trong nhà chuẩn bị ba phần cơm sáng tinh tế để mang đến trường.

Trước nay toàn là Tần Ý An và Tịch Bối mang cho cô, hôm nay đến lượt cô ra tay “cứu vớt” hai người bọn họ!

Cô tự động viên trong lòng: Giang Uyển Kiều! Mày làm được!

Mày chắc chắn có thể tự nhiên mà không gượng gạo đặt hai phần ăn sáng trước mặt họ, sau đó phát huy tài ăn nói tuyệt vời của mình, không đánh mà thắng, khiến hai người làm lành!

Chỉ là, Giang Uyển Kiều không ngờ rằng.

Hai người thường đến trường trước mười lăm phút, hôm nay lại đến sát giờ.
Hơn nữa, hai người đi trước sau, rõ ràng vẫn còn chút gì đó gượng gạo.

Cô ngơ ngác nhìn qua.

Vừa lúc thấy Tịch Bối xoa xoa đôi mắt hơi sưng đỏ, miễn cưỡng cười một chút, giọng còn hơi nghèn nghẹn: “Uyển Kiều tỷ, chào buổi sáng.”

Tịch Bối nhìn thấy Tần Ý An không nói một lời kéo ghế cho mình, cắn môi dưới, ngồi xuống.

Giang Uyển Kiều lập tức hoàn hồn: “Chào, chào, chào buổi sáng, hai cậu ăn sáng chưa? Hôm nay đầu bếp nhà tôi cuối cùng cũng đi làm, tôi mang cho các cậu...”

Tịch Bối vừa định cười đáp: “Em—“

Tần Ý An nhẹ giọng cắt ngang: “Đi học.”

“... Ai nha.”

Giang Uyển Kiều đảo mắt suy nghĩ.

Cô biết đây chính là dấu hiệu hai người họ vẫn chưa làm hòa: “Không sao, chỉ là tiết đọc buổi sáng thôi, tan học ăn vụng một chút cũng được... Này, để ở đây cho các cậu nhé, tôi đọc sách đây...”

Vừa dứt lời, cô không cho hai người cơ hội phản ứng, lập tức quay đầu, bắt đầu đọc diễn cảm bài Khuyên Học:

“Quân tử nói: Học tập là việc không thể dừng lại. Màu xanh lấy từ cây lam nhưng lại xanh hơn lam...”

Tịch Bối nhận lấy phần cơm sáng nóng hổi, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

Tần Ý An cũng không từ chối thêm nữa.
Sáng nay, hai người đến muộn vì một lý do đơn giản.

Đêm qua, Tịch Bối ngủ trong lòng Tần Ý An, nhưng sáng ra, lại tỉnh dậy một mình trên chiếc giường nhỏ, quấn kín cả hai lớp chăn.

Tần Ý An rõ ràng đã luyện đàn xong, nhưng vẫn ngồi ở mép giường, hai chân dài bắt chéo, tay tùy ý cầm một quyển sách.

Hình như hắn đang đợi Tịch Bối gọi mình đến giúp mặc quần áo.

Nhưng dù Tịch Bối không nhịn được hơi nhếch khóe môi, cậu vẫn có chút ngượng ngùng.

Không biết có phải tuổi dậy thì đến hay không.

Sáng nay cậu có chút... “chào cờ”.

Vốn dĩ cậu chắc chắn sẽ tự nhiên đưa tay, để Tần Ý An giúp mặc quần áo, mặc quần.

Nhưng hôm nay, Tịch Bối ngồi yên một lúc lâu, chờ cơn kích động qua đi, mới chậm rì lấy quần áo của mình, hơi đỏ mặt mặc vào.

Không ngờ, Tần Ý An đột nhiên “bộp” một tiếng gập sách lại.

Sau đó, hắn bước đi cực kỳ tao nhã vào phòng vệ sinh.

Mãi lâu sau, Tịch Bối mới gõ cửa.

Bên trong, Tần Ý An lập tức phản ứng, hắn đổi tư thế, bắt chéo chân, sau đó mới lạnh nhạt lên tiếng: “Vào đi.”

Hắn nhanh tay muốn lấy bàn chải đánh răng và cốc của Tịch Bối, hình như chỉ cần Tịch Bối lên tiếng, hắn sẽ giúp Tịch Bối chuẩn bị xong.

“An An,” Tịch Bối cuối cùng cũng lên tiếng gọi hắn.

Ánh mắt Tần Ý An khẽ động, kiêu ngạo đáp: “Ừm.”

“Em muốn đi vệ sinh,” cậu nhỏ giọng nói, “Anh có thể ra ngoài một lát được không?”

“...”

Tần Ý An bước những bước chân kiêu ngạo, mở sập cửa đi ra.

Rồi cứ thế bỏ lỡ bữa sáng.

...

Giờ đọc buổi sáng tan học, Tần Ý An ra khỏi lớp, không biết đi đâu còn trong lớp tiếng người ồn ào, giọng Giang Uyển Kiều cố gắng gọi Tịch Bối cũng không mấy rõ ràng.

“Tiểu Bối, hai người thật sự cãi nhau à?” Giang Uyển Kiều không thể tin được, “Rốt cuộc em cũng chịu không nổi tính xấu của Tần cẩu... Ờ không phải, rốt cuộc cũng bỏ gian tà theo chính nghĩa rồi à?”

Giọng cô mang chút trêu đùa: “Không sao, anh trai này không cần cũng được, chị gái không được à? Chị lúc nào cũng sẵn sàng thay thế đấy nhé...”

Tịch Bối lấy một hộp sữa bò ấm nóng trong cặp sách ra.

Trên đó hình như còn dán một tờ giấy.
“Không có, không phải cãi nhau,” Tịch Bối lắc đầu, “Là em chọc An An giận.”

Cậu lặng lẽ đặt hộp sữa bò lên bàn học của Tần Ý An.

“...Không tin!”

Giang Uyển Kiều hùng hồn nói: “Em mà chọc cậu ấy giận?”

Tịch Bối lại lục cặp sách, lấy ra một bức tượng gỗ được làm khá tinh xảo.

Nếu Tần Tư Vũ ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra ngay, bức tượng gần giống hệt cảnh Tần Ý An đưa Tịch Bối đi cưỡi ngựa lúc đó, chi tiết cực kỳ tinh xảo, chắc phải mất một hai tháng mới làm xong, vì bức tượng gỗ này, ngay cả găng tay trên tay Tần Ý An cũng được khắc ra.

Thứ này nếu đem bán như đồ thủ công, chắc chắn không dưới bốn chữ số.

“Oa—“ Mắt Giang Uyển Kiều mở to hơn, “Em thật sự muốn xin lỗi cậu ấy à? Cậu ta có phúc khí gì thế!”

Bức tượng gỗ kèm tờ giấy cũng được giấu vào ngăn bàn của Tần Ý An.

“A—“

Tịch Bối đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng đứng dậy: “Tiết sau là tiết thể dục đúng không? Uyển Kiều tỷ, em đột nhiên nhớ ra một việc, lát nữa chị có thể giúp em nói với lớp trưởng thể dục một tiếng được không?”

Giang Uyển Kiều tự nhiên gật đầu đồng ý: “Không thành vấn đề, nhưng em muốn đi đâu...”

Tịch Bối không kịp trả lời, chỉ quay người chạy đi: “Lát nữa sẽ biết!”

Giang Uyển Kiều bất lực giơ tay, nhưng không kịp nắm lấy vạt áo Tịch Bối.

Cô thở dài: “Thật kỳ lạ...”

Đang cảm thán, cô thấy Tần Ý An cầm một phong thư mỏng đi vào.

Không có Tịch Bối, sắc mặt hắn vẫn xấu như thường lệ.

Giang Uyển Kiều mím môi, bắt chéo chân, chờ hắn ngồi xuống: “Ôi chà, về rồi à? Không thấy Tiểu Bối à?”

Tần Ý An thờ ơ nói: “Rảnh rỗi thế thì đi quét nhà vệ sinh đi.”

Giang Uyển Kiều nhổ vào hắn: “Mẹ nó...”

“Sữa này là cậu đưa?” Tần Ý An ngồi xuống, “Cầm về đi, tôi không...”

Hắn đột nhiên im bặt.

Vì hắn phát hiện hộp sữa này là vị Tịch Bối rất thích trước đây, sữa dâu tây nhỏ, trên đó còn dán một tờ giấy ghi chú nhỏ.

Tần Ý An mím chặt môi.

"..."

"Ơ kìa, không phải bảo tôi cầm đi sao? Sao giờ lại không cho tôi cầm nữa?" Giang Uyển Kiều giọng điệu mỉa mai, "Đúng là đồ đàn ông lật lọng, khó chiều, khó dỗ..."

Tần Ý An mở tờ giấy nhỏ ra.

【. O QAQ o. Một mình mặc quần áo và đánh răng không quen chút nào, hy vọng lần sau An An có thể giúp em, làm ơn làm ơn 】

Sắc mặt lạnh lùng trên gương mặt Tần Ý An như băng tuyết dần tan chảy. Khóe môi khẽ nhếch lên, hắn cẩn thận gấp tờ giấy nhỏ lại, nhét vào hộp bút của mình.

“Sao vậy,” Tần Ý An tựa lưng vào ghế, “Khó dỗ cũng vì có người dỗ.”

Giang Uyển Kiều tức đến nghiến răng: “Chỉ giỏi khoe khoang, tưởng mình giỏi lắm...”

Tần Ý An nhếch khóe môi, khi nhìn thấy đồ trong ngăn kéo thì càng nhếch cao hơn.

Hắn thoáng khựng lại một giây, sau đó cẩn thận lấy ra một món đồ—một bức điêu khắc gỗ tinh xảo.

Có thể thấy chủ nhân của nó đã dành rất nhiều tâm huyết.

Có lẽ đã làm từ lâu, nhưng không tìm được cơ hội để tặng.

Trên bức tượng gỗ có một tờ giấy nhỏ.

Tần Ý An lại lấy ra xem:

【(;_;)/~~~ Không có An An em ngủ không ngon, Tịch Tiểu Trư sai rồi, không dám nữa, lần sau có thể cho Tiểu Trư ngủ cùng không? 】

Đáy mắt Tần Ý An ngập tràn ý cười.
Hắn lại cất tờ giấy đi, rồi quay đầu nhìn Giang Uyển Kiều đang cố gắng nhòm ngó: “Đoàn Đoàn đâu?”

Giang Uyển Kiều thấy bị phát hiện, bực bội rụt đầu lại lắc đầu: “Cái này tôi thật sự không biết, lúc nãy tiết thể dục cậu ấy nói sẽ đến muộn, hình như muốn lấy thứ gì đó...”

Tần Ý An đứng dậy, “Ừ” một tiếng ra hiệu đã biết.

“Này! Tôi không biết Tiểu Bối đi đâu đâu nhé, cậu định mò kim đáy bể à?”

Nhưng Tần Ý An không thèm để ý, rời khỏi lớp với dáng vẻ như thể có thể lập tức tìm ra Tịch Bối vậy.

Và quả thực, hắn tìm được thật.

Khu vực gần cổng trường lúc 9 giờ gần như vắng tanh, chẳng có ai qua lại.

Thế nhưng, một bóng dáng nhỏ nhắn đang nhón chân, vẫy tay chào một chiếc Porsche Cayenne ở bên ngoài cổng, trông vô cùng nổi bật.

Trên tay cậu là một chiếc hộp, cậu ôm nó rất cẩn thận, sợ làm rơi. Sau khi kiểm tra dòng chữ ghi trên hộp, cậu nhẹ nhàng thở phào rồi quay người lại.

Ngay sau đó—cậu đâm sầm vào ai đó.

Tịch Bối hoảng hốt, vội vàng ôm chặt chiếc hộp, ngước lên: “Xin lỗi! Xin lỗi…”

Một gương mặt tuấn tú đến cực điểm, đôi mắt hổ phách sáng ngời phản chiếu ánh nắng mỉm cười nhìn cậu.

“An An?”

Mắt Tịch Bối sáng rực lên.

Cậu lập tức giơ hộp Tiramisu lên, để dòng chữ “xin lỗi An An” hiện ra trước mặt Tần Ý An, rồi nói giọng ấm ức:

“Em sai rồi, đừng giận nữa được không?”

“Lần sau em nhất định sẽ không suy nghĩ lung tung nữa, em biết Nghiêm Du Nhiên chỉ là bạn, em không nên nghĩ nhiều,” Tịch Bối nói tiếp, “Em biết An An là người tốt nhất, yêu em nhất mà.”

Tần Ý An cất giọng mang theo ý cười: “Ồ? Thật sự biết rồi à?”

Tịch Bối vội vàng bổ sung: “Biết!Nhưng... thật ra đó không phải là nguyên nhân chính hôm qua em muốn ngủ một mình, là vì, vì...”

Mặt cậu đỏ ửng.

“Vì em mơ thấy An An,” tai cậu đỏ bừng, ngập ngừng nói, “Nên em ngại, em cảm thấy mình xấu xa, nên mới muốn ngủ riêng thôi.”

Nói xong, cậu như thể đang chờ đợi sự phán xét của Tần Ý An, theo bản năng nhắm mắt lại, hàng mày khẽ nhíu, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Cuối cùng, Tần Ý An nhẹ giọng nói: “Ngốc.”

“Xem ra em vẫn chưa hiểu.”

Hắn nhìn cậu, giọng chậm rãi:
“Nếu em thực sự biết anh thương em nhất, thì em phải nói thế này—”

‘Lần sau nếu còn để em thấy anh nói chuyện với Nghiêm Du Nhiên, thì anh liệu hồn mà cút ra ngoài ngủ!’

‘Ai cho phép anh chưa có sự đồng ý của em mà thân thiết với người khác như vậy?’

‘Lần sau nếu anh dám không chiều em, thì cứ chờ mà chết đi!’

“Những lời này nói được không?”Tịch Bối đột nhiên ngẩng đầu. Đôi mắt đen láy của cậu ngập tràn kinh ngạc.

“Đến cả cậy sủng mà kiêu cũng không biết, ngốc.”

Tần Ý An véo chóp mũi Tịch Bối.

“Còn nữa,” hắn tiếp tục nói, “Sao lại phải xấu hổ? Ba năm trước, lần đầu tiên anh mơ thấy em, chẳng phải chính em cũng nói không sao đâu sao?”

Tịch Bối hoàn toàn mở to mắt, ngạc nhiên đến mức bật thốt lên: “An An…”

“Ừ.”

Tần Ý An cầm hộp Tiramisu từ tay cậu, giọng trầm thấp mà ấm áp như dòng suối chảy:

“Anh đã sớm mơ thấy em… trước cả khi em mơ thấy anh tận ba năm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK