• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phản ứng của Tần Ý An nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người: “Không đi.”

Giọng nói của hắn bình tĩnh, không hề do dự. Hắn nhẹ nhàng đẩy quyển sách của Tịch Bối sang một bên, ngẩng lên, đôi mắt trong veo như lưu ly nhìn thẳng vào Nghiêm Du Nhiên. Vẻ mặt thờ ơ nhưng kiên quyết:

“Muốn nói gì thì nói ngay tại đây.”

Nghiêm Du Nhiên dường như đã đoán trước được kết quả này. Cô hít sâu hai hơi, không giống như những người từng bị hắn từ chối – không xấu hổ, cũng không tức giận đến phát điên. Ngược lại, cô còn nở một nụ cười đầy hứng thú:

“Tuy rằng tôi cũng muốn quang minh chính đại nói chuyện ngay tại đây, nhưng tôi vẫn muốn giữ một chút thể diện. Có thể để tôi nói riêng một chút được không?”

Giọng điệu của cô không hề kiêu ngạo hay nịnh nọt, vẫn giữ được vẻ tự tin và phong thái tự nhiên.

Nhưng Tần Ý An vẫn không dao động.
Hắn vốn không có thói quen lãng phí thời gian với những người mà hắn không để tâm. Hơn nữa, nếu hắn chấp nhận chuyện này, sẽ có vô số người noi theo, sau này lại phải từ chối từng người một sao?

“Xin lỗi, không...”

Tần Ý An còn chưa nói hết câu thì đột nhiên cảm nhận được một lực kéo nhẹ nơi tay áo.

Bàn tay nhỏ của Tịch Bối khẽ kéo hắn dưới bàn, động tác kín đáo, không ai để ý thấy.

Rất nhỏ, nhưng không thể xem nhẹ.
Không vì gì khác – chính vì bức thư mà Nghiêm Du Nhiên gửi là do Tịch Bối hồi âm.

“...”

Tần Ý An im lặng trong chốc lát. Rồi hắn bắt gặp ánh mắt có chút thất vọng của Nghiêm Du Nhiên, cuối cùng bình tĩnh lên tiếng: “Được, ra ngoài nói.”

Ánh mắt Nghiêm Du Nhiên lóe lên một tia bất ngờ.

Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cô vẫn giữ vững phong thái, hơi ngẩng đầu lên, khẽ đáp:“Ừm.”

Nói xong, cô xoay người đi trước.

Dưới ánh mắt tò mò của cả lớp, Nghiêm Du Nhiên dẫn Tần Ý An đi về phía cuối hành lang – nơi đó thường không có người qua lại.

Cảnh tượng này thật sự quá khó tin.
Tần Ý An chưa bao giờ đi riêng với bất kỳ cô gái nào, vậy mà giờ lại cùng Nghiêm Du Nhiên ra ngoài nói chuyện? Hơn nữa, còn chọn một góc khuất không ai để ý?

Ngồi trong lớp, Giang Uyển Kiều trợn tròn mắt, há hốc mồm, không thể tin nổi chuyện gì đang xảy ra.

Cô nàng có chút kích động “tặc lưỡi” túm lấy tay Tịch Bối, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm lộ vẻ tò mò, có chút biểu cảm khoa trương:

“Tiểu Bối, Tần cẩu vậy mà lại đi ra ngoài với một nữ sinh?! Cậu ta vậy mà đồng ý?! Chị cứ tưởng cậu ta sẽ từ chối thẳng thừng không nể mặt chứ! Em cảm thấy cái cô Nghiêm Du Nhiên đó sẽ nói gì với hắn?”

Cô nàng liên tục đặt câu hỏi như pháo liên thanh.

Tịch Bối nhìn thấy cô vừa chăm chú dán mắt ra cửa sổ, vừa lén lấy điện thoại ra chụp ảnh, có vẻ định gửi vào nhóm “Giang công chúa và bốn tùy tùng” để hai người còn lại cũng được xem.

Cậu bật cười.

Không biết từ khi nào, đầu ngón tay cậu khẽ co lại, đầu lưỡi có chút mất kiểm soát li.ếm nhẹ môi, thái dương lấm tấm mồ hôi, từng giọt theo gương mặt trắng nõn chảy xuống, vô cùng rõ ràng.

Cậu không ý thức được chóp mũi mình nhăn lại.

“Uyển Kiều tỷ, Ý An cũng từng đi riêng với chị mà, anh ấy cũng không phải kiểu người xa cách lạnh lùng đến vậy đâu.”

Tịch Bối ra vẻ thoải mái mà bổ sung nói: “Em cũng không biết bọn họ sẽ nói gì, nhưng có thể... Nghiêm Du Nhiên sẽ hỏi tại sao lá thư đó lại do người khác trả lời.”

“Chị á? Chị là em gái khác cha khác mẹ của cậu ta, không giống mấy cô gái theo đuổi cậu ta đâu!” Giang Uyển Kiều vội vàng xua tay, sau đó bật dậy, chạy đến bên cửa sổ, “Chị phải xem mới được... Đúng rồi, thư!”

Cô vội vàng quay lại, kéo Tịch Bối—người đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì—đến bên cửa sổ, thần bí nói:

“Nếu cô ấy đã gửi thư cho Tần ca, lại còn kiên trì không buông, vậy chắc chắn là thực sự thích cậu ta. Chẳng phải nghĩa là... đây là một lời tuyên bố sao?”

“Một màn tỏ tình trực tiếp ngay tại hiện trường?!”

Tịch Bối hơi ngẩn ra.

Cậu giơ tay lau mồ hôi trên thái dương, lúc này mới nhận ra lòng bàn tay mình đã nóng bừng, tựa hồ bị siết chặt đến mức ngón tay có chút tê dại.

“Uyển Kiều tỷ,” Giọng cậu có chút khó khăn, “Dù em nói vậy có thể không hay lắm, nhưng... An An đã hứa với em rồi, anh ấy sẽ không yêu đương. Anh ấy chắc chắn sẽ không đồng ý với Nghiêm Du Nhiên.”

Giang Uyển Kiều không quay đầu lại, cô dùng chiếc Iphone 6 mới mua phóng to chụp ảnh phía nam, có chút hưng phấn hơn nữa thất thần:

“Cái đó cũng chưa chắc… Đàn ông ai chẳng dễ thay đổi? Với lại, chị cảm thấy Nghiêm Du Nhiên rất giỏi giang và đặc biệt. Cô ấy chắc chắn là một tiểu thư, nhưng không giống chị, cô ấy mang dáng vẻ kiêu ngạo và đầy tự tin –”

“Trong tiểu thuyết chẳng phải đều viết như vậy sao?” Giang Uyển Kiều quay sang nhìn Tịch Bối, “Kiểu như thiếu gia lạnh lùng bị tiểu thư kiêu hãnh bắt lấy…”

Bất giác, Tịch Bối cảm thấy ngực mình hơi nặng nề.

Cậu có chút khó thở, vô thức kéo nhẹ cổ áo, trong vòng một phút đã ba lần nuốt nước bọt.

Cậu rất muốn nói với Giang Uyển Kiều rằng không phải như vậy, rằng Tần Ý An sẽ không giống những nhân vật trong tiểu thuyết mà yêu đương với cô Nghiêm Du Nhiên kia. Thực ra, nếu không phải do Tịch Bối kéo tay áo Ý An khi nãy, có lẽ hắn còn chẳng muốn ra ngoài nói chuyện với cô gái đó…

Ý nghĩ này vừa lóe lên, Tịch Bối lập tức lắc đầu xua tan nó.

Bỗng nhiên, một nam sinh xa lạ từ đâu xuất hiện, thần sắc hứng khởi, lớn tiếng hỏi:

“Này! Mấy bạn, vừa rồi nghe được gì không?”

“Chà, đây là lần đầu tiên tôi tận mắt chứng kiến một màn tỏ tình! Còn ngại gì nữa chứ, hai người họ đẹp đôi lắm mà…”

“Ha ha ha ha đồng học, bạn nói chuyện thú vị quá!”

“Cô gái đó bảo gì nhỉ… ‘Tôi là virus chắc? Tôi đâu có ham thích cậu từ đầu.’”

“Tôi chỉ nghe đến đó rồi bị đuổi đi, giờ bên cạnh tôi lại có một nhóm người hóng chuyện nữa nè!”

“Ha ha ha ha bạn ơi, cảm ơn nhiều nha!!”

“…”

Tịch Bối có chút thất thần, thu ánh mắt lại, cúi đầu lặng lẽ quay về chỗ ngồi.

Cậu không để ý rằng, bên ngoài cửa sổ, có một ánh mắt sắc bén đang lặng lẽ quan sát bọn họ.

Bên tai Tần Ý An vẫn còn văng vẳng câu nói của Nghiêm Du Nhiên:

“Hồi lớp 9, khi vừa mới chuyển trường đến đây, lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã bị thu hút bởi ngoại hình lẫn tính cách của cậu. Tôi thật sự thích cậu khi đó.”

Câu này nói xong sau, hai người đều trầm mặc một hồi không nói gì.

Cậu nam sinh phía sau nghe lỏm được cũng vội vã chạy về lớp.

Nghiêm Du Nhiên khẽ bĩu môi, “chậc” một tiếng.

Cô lại bước lên phía trước, chặn ngang tầm mắt thất thần của Tần Ý An, rồi đột ngột nói một câu đầy sấm sét:

“Nhưng, cậu đừng tưởng tôi vẫn còn thích cậu.”

Tần Ý An đem ánh mắt xoay trở về.

Tần Ý An nhướng mày, rõ ràng, sau câu nói này, hắn lại càng cảm thấy hứng thú hơn.

“Kể từ khi tôi nhận được bức thư phản hồi từ bạn cùng bàn của cậu, tôi đã hoàn toàn chắc chắn rằng mình không còn thích cậu nữa.”

Nghiêm Du Nhiên tiếp tục: “Cậu ấy viết thư cho tôi bằng những lời lẽ rất dịu dàng, đầy tôn trọng. Tôi có thể cảm nhận được cậu ấy là một người rất tốt—”

Tần Ý An cuối cùng cũng mở miệng: “Em ấy không thích cô đâu.”

“Nếu tôi chưa đồng ý, thì em ấy sẽ không yêu đương.” Giọng điệu Tần Ý An nhàn nhạt, “Và thật xin lỗi, cô không thể có được cách liên lạc của em ấy.”

“…”

Nghiêm Du Nhiên im lặng, vẻ mặt phức tạp.

Một lúc sau, cô bất ngờ hỏi lại: “Tôi trông có giống kiểu con gái cứ nhất quyết phải yêu đương lắm sao? Tôi chưa từng nói là tôi có ý với cậu ta đâu.”

Tần Ý An sững người.

Ban đầu hắn cho rằng mọi thứ đều nằm trong dự liệu của mình, nhưng hiện tại hắn lại có chút không hiểu vì sao.

Nếu Nghiêm Du Nhiên hiện tại đã sớm không thích hắn, cũng không có ý gì với Tịch Bối, vậy cô đến đây là muốn nói gì?

Như thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tần Ý An, Nghiêm Du Nhiên hắng giọng nói một cách nghiêm túc:

“Hôm nay tôi đến đây để nói hai chuyện. Thứ nhất, tôi muốn cảm ơn cậu và cả người đã viết thư cho tôi. Cảm ơn cậu đã thẳng thắn từ chối thay vì dây dưa mập mờ, cũng cảm ơn cậu bạn đó đã gửi cho tôi một bức thư rất chân thành và dịu dàng.”

“Thứ hai, sau này tôi gặp được người tôi thích, tôi có thể sẽ thổ lộ, cũng có thể sẽ không nói, dù sao tôi ưu tú như vậy, tuyệt đối không chấp nhận qua loa.”

Trong mắt Tần Ý An không hề có chút ý cười nhạo, ngược lại, hắn tán đồng lời cô nói.

Cả hai đều là những người thông minh, chỉ cần dăm ba câu đã có thể hiểu ý đối phương.

Nghiêm Du Nhiên khoanh tay ngẩng đầu, còn Tần Ý An thì khẽ gật đầu.

Hai người dường như sắp lướt qua nhau.

“Được rồi, tôi chỉ muốn nói bấy nhiêu thôi. Tôi không có hứng thú với người có xu hướng tính dục khác tôi…” Nghiêm Du Nhiên bỗng nhiên dừng lại, rồi thản nhiên nói tiếp:

“À đúng rồi, thứ lỗi vì tôi nhiều chuyện. Nhưng nếu cậu thực sự thích ai đó, thì nên chủ động một chút. Chờ đợi không có kết quả đâu. Hơn nữa, bây giờ khác trước rồi, dù có xu hướng tính dục khác với số đông cũng chẳng sao cả…”

“……!”

Tần Ý An bỗng nhiên quay đầu lại, hắn theo bản năng mà kéo lại Nghiêm Du Nhiên sắp rời đi, ngữ khí mang theo sự mờ mịt và kinh ngạc mà chính mình chưa từng nghe qua, còn có sự bế tắc được cởi bỏ:

“Cô vừa mới nói gì?!”

“…… Cậu cảm thấy tôi nói không đúng thì cứ bỏ qua đi,” Nghiêm Du Nhiên nhún vai, trêu đùa, “Tôi biết cậu và người ngồi cùng bàn của cậu không phải là anh em ruột, chỉ là thanh mai trúc mã thôi, lời này hẳn là cũng không tính là quá đáng chứ.”

“Không, tôi không có ý chỉ trích cậu.”

Tần Ý An nuốt khan, chậm rãi buông tay áo cô ra, nhẹ giọng nói lời xin lỗi, rồi nhắm mắt lại.

“Chỉ là… vừa rồi cậu nói…”

Xu hướng tính dục khác với số đông…
Những lời này có ý gì?

“Cậu thực sự không nhận ra?” Nghiêm Du Nhiên lại có chút ngạc nhiên, “Cậu thật sự thích……?”

Tần Ý An bỗng nhiên lùi về phía sau một bước, giữa mày nhíu chặt lại: “…… Đàn ông và đàn ông, cũng có thể yêu nhau?”

“…… Cậu đừng có cổ hủ như vậy,” Nghiêm Du Nhiên kinh ngạc nhướng mày, “Đương nhiên là có thể chứ, hơn nữa phụ nữ với phụ nữ cũng có thể, có gì mà ghê gớm.”

“Làm phiền cậu,” Tần Ý An thanh âm bỗng nhiên có chút khó khăn, “Có thể cho tôi xin phương thức liên lạc được không, tôi có một số việc có thể muốn hỏi cậu.”

Nghiêm Du Nhiên không nhịn được mà nhăn mũi, vẻ mặt như muốn khóc mà không khóc nổi:

“Chuyện này là sao đây? … Thôi được rồi, cậu cứ yên tâm, tôi là người kín miệng lắm. Nếu cậu có gì muốn hỏi, tôi biết gì sẽ nói nấy, tuyệt đối không giấu giếm nửa lời.”

Tần Ý An chân thành đáp: “Cảm ơn.”

Cả hai đều biết đã đến giờ vào lớp, hơn nữa, những chuyện như thế này mà bàn luận trong trường học rất dễ bị người khác nghe thấy hoặc bắt gặp. Vẫn là nói chuyện riêng thì tốt hơn.

Vậy nên sau khi trao đổi cách liên lạc, họ liền mỗi người trở về lớp của mình.

Khi Tần Ý An bước vào lớp, hắn đã muộn mất một phút.

Hắn đứng ở cửa nói to: “Báo cáo.”

Chủ nhiệm lớp chỉ liếc hắn một cái rồi bảo hắn vào chỗ ngồi. Dù sao thì hắn cũng là học sinh giỏi nhất khối, có chút đặc quyền cũng là chuyện bình thường.

“Được rồi, các em lấy sổ tay học sinh ra đi. Sắp tới có một buổi tuyên truyền cần ghi lại, tôi cũng chẳng hứng thú nghe lắm, nên các em chỉ cần ghi đại vài dòng đối phó với tôi là được.”

Cả lớp lập tức cười ầm lên, không khí trở nên náo nhiệt.

Tịch Bối lặng lẽ liếc nhìn Tần Ý An, rồi ghé sát lại, hạ giọng hỏi: “Vừa rồi các cậu đã nói gì vậy?”

Từ trước đến nay, Tần Ý An chưa từng giấu giếm chuyện gì với Tịch Bối, thậm chí có thể nói hắn lúc nào cũng dính lấy Tịch Bối, hận không thể buộc cả điện thoại lẫn bản thân mình vào thắt lưng của đối phương.

Thế nhưng lần này, hắn lại hiếm khi im lặng.

Sau một lúc, hắn mới khẽ đáp: “Không có gì.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK