Tần Ý An đứng lặng tại chỗ rất lâu.
Một khoảng thời gian trôi qua, hắn mới như bừng tỉnh khỏi cơn trầm mặc.
"Không cần cầu xin ông ấy."
Giọng hắn trầm thấp nhưng kiên định.
"Anh thề với em, anh sẽ không ngày càng rời xa em, và tuyệt đối sẽ không rời bỏ em."
Tạ Diệp có thể nghi ngờ, có thể bối rối, điều đó cũng không sai.
Bởi vì điều họ sắp đối mặt không chỉ là một thử thách, mà là một con quái vật khổng lồ—là sự phẫn nộ, là những điều chưa biết, và là tất cả những gì họ chưa từng lường trước.
Nhưng mà, những điều không biết này, từ lúc Tần Ý An nhận ra mình thích Tịch Bối, hắn đã sớm nhìn thấy trước mắt.
Hắn không sợ mất đi tất cả, nhưng hắn muốn bắt đầu lại từ đầu.
Từ con số không, hắn nỗ lực, lấy thân phận một học sinh mà gặt hái thành tựu. Hắn nói ra những suy nghĩ khiến người khác kinh ngạc, nhưng dù có thế nào, hắn vẫn cảm thấy chưa đủ. Chưa đủ, thậm chí còn xa mới đủ.
Bởi vì hắn muốn trao cho Tịch Bối tất cả những gì hắn có.
Tịch Bối ngơ ngác nhìn Tần Ý An. Một lúc lâu sau, cậu mới nặng nề gật đầu, đôi mắt hơi đỏ lên:
“Được.”
Chỉ cần có được một câu nói từ Tần Ý An, Tịch Bối sẽ không còn sợ hãi.
Dưới ánh đèn đường dịu dàng, ánh sáng phủ lên gương mặt tinh xảo của Tần Ý An, khiến hắn trông như một vị thần được điêu khắc hoàn mỹ.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tịch Bối cũng bị ánh đèn nhẹ nhàng chiếu rọi, tựa như một bức tượng thần tinh xảo.
Bọn họ không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đứng dưới ánh đèn, lặng lẽ nhìn nhau. Nhưng như vậy là đủ.
Họ đã nhận được đủ sức mạnh từ đối phương.
Chỉ cần một ánh mắt là đủ.
Chỉ cần biết rằng người ấy vẫn còn ở đây là đủ.
Bởi vì em vì anh mà chạy đến, thậm chí không cần một cái ôm.
Cho đến khi một chiếc taxi chạy ngang qua, kéo theo một cơn gió nhẹ, hai người mới hoàn hồn.
“Đúng rồi, Đoàn Đoàn.”
Tần Ý An hơi nhướn mày, như muốn khiến bầu không khí nhẹ nhàng hơn một chút:
“Em có thấy chúng ta đang thiếu gì không?”
Tịch Bối chớp mắt ngơ ngác, lắc đầu:
“Không… Chúng ta thiếu gì?”
Tần Ý An giơ điện thoại lên, trên màn hình hiện lên một cái tên quen thuộc, hàng loạt tin nhắn được gửi đến liên tục.
“A!”
Tịch Bối tròn mắt:
“Tần Tư Vũ!”
Tần Tư Vũ mỗi lần đến đều là vào kỳ nghỉ, mà còn toàn là nghỉ hè. Lần trước hắn còn phàn nàn mình cứ như một NPC mặc định, mỗi lần đến hè là tự động xuất hiện ở Kinh Bắc. Và rồi lần nào cũng bị Tần Ý An trêu đến cạn lời.
“Cậu ấy đến rồi?”
Tịch Bối mím môi: “Nhưng lần này chúng ta…”
“Không sao cả.”
Giọng điệu của Tần Ý An lại ngoài ý muốn mà nhẹ nhàng:
“Lửa cháy cổng thành, cá trong ao gặp vạ. Nhưng ít nhất, không phải con cá bị nấu chín.”
Tịch Bối ngây người trong giây lát, rồi bật cười.
Cậu tự cười hai tiếng, sau đó ngẩng đầu nói:
“Cái câu đùa này dở tệ.”
Rất nhanh sau đó, hai người đi đón đồng chí “cá chết” Tần Tư Vũ.
Nơi này cách trạm tàu điện ngầm cậu ta xuống không xa, hai người đứng đợi mười phút thì đã thấy một người tay xách nách mang, vui vẻ chạy về phía họ.
Vừa chạy, cậu ta vừa hét to:
“Bối ca! Anh họ ! Tôi tới rồi——”
Hai người không nhịn được mà mỉm cười.
Họ tiến lên giúp Tần Tư Vũ cầm hành lý, còn chưa kịp xem cậu ta mang theo những gì, cậu ta đã cười ha ha, vỗ vai hai người:
“Thời gian như một con lừa hoang, chạy một phát là không dừng lại! Các cậu trông già đi rồi!”
“…”
Tần Ý An đặt hành lý xuống, nhướng mày hỏi: “Học diễn xuất đấy à?”
"Ai da, chỉ đùa một chút thôi mà," Tần Tư Vũ chớp mắt: "Lần trước gặp nhau là vào dịp Nguyên Đán, có nhớ anh em không hả?"
Tịch Bối cười tủm tỉm: "Cũng tạm."
“Cái gì! Rõ ràng phải nói là nhớ tôi chứ!” Tần Tư Vũ ảo não, “Bối ca, cậu bị đường ca tôi làm hư rồi à, nghiêm khắc lên án hành vi này của cậu.”
Ba người sau năm tháng mới gặp lại, đương nhiên là vui mừng và phấn khích chiếm phần lớn, dù trong lòng mang nặng tâm sự, họ vẫn đứng trò chuyện ở cửa ga tàu điện ngầm.
Tần Tư Vũ nói hăng say, cuối cùng cũng nhận ra bản thân đã đói meo, bèn nhanh chóng đề nghị bắt xe đi tìm chỗ ăn.
"Đúng rồi!"
Tần Tư Vũ nhìn quanh phía sau hai người một hồi, cuối cùng nhận ra điều bất thường, tự nhiên hỏi: “Chú Cố đâu? Sao tôi không thấy ai khác thế? Tôi gọi điện cho ông ấy, hình như ông ấy không nghe máy... Chú Tần hôm nay ở nhà à?”
Nói xong, cậu ta ngẩng đầu chờ đợi câu trả lời từ hai người.
Nhưng cả Tần Ý An và Tịch Bối đều im lặng. Không ai đáp lại hắn.
Không khí bỗng nhiên trở nên yên ắng đến lạ thường.
"A…" Tần Tư Vũ hơi nhíu mày, cảm giác bất an trỗi dậy. Theo bản năng, cậu ta bước lên một bước. "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
“Chú Cố gặp chuyện, hay là chú Tần...” Cậu ta dừng lại, đột nhiên nhận ra một chuyện có khả năng hơn, “Không lẽ hai cậu gặp chuyện rồi?!”
Tần Ý An vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Còn Tịch Bối, cậu khẽ gật đầu, ánh mắt có chút thẫn thờ, nhưng lại mang theo một nụ cười nhẹ.
“Mẹ kiếp!”
Tần Tư Vũ không nhịn được kinh ngạc, đẩy mạnh vali sang một bên: “Chuyện lớn như vậy sao hai cậu không nói gì với bọn tôi?! Hai cậu, hai cậu đã thú nhận, thú nhận thế nào?”
Tần Ý An trầm ngâm một lát, rồi bình tĩnh nói: “Thú nhận trực tiếp.”
“Tôi đàn một bản Lương Chúc trước mặt ông ấy.”
Tần Tư Vũ “Ừ” một tiếng: “Cũng được, thế thì có gì mà thú nhận! Hai cậu lừa ông ấy một chút, nói là bản nhạc piano bình thường...”
“Sau đó, hôn trán Tịch Bối.”
Tần Tư Vũ hơi khựng lại, nhưng vẫn cố gắng chống chế:
"Cũng không phải chuyện gì to tát lắm đâu! Tin tôi đi, tôi đi cùng các cậu về nhà, một trong hai người hy sinh một chút, hôn trán tôi một cái… chú Tần chắc chắn sẽ tin tưởng hai cậu ——"
"Còn hôn môi."
“...”
Tần Tư Vũ hoàn toàn hóa đá.
Cậu ta cảm thấy chỉ số thông minh của mình vừa mới lên đến đỉnh Nga Mi, nhưng hai người bạn của cậu ta hành động quá tuyệt, không chừa cho cậu ta chút đường lui nào.
Lúc này cậu ta mới hiểu, mình đâu phải đỉnh Nga Mi gì.
Mình rõ ràng là bàn thờ Phật.
Tần Tư Vũ tức giận dậm chân xuống đất mấy cái.
"Các cậu, các cậu! Ai da..."
Cậu ta đưa mắt nhìn qua lại giữa hai người trước mặt. Đầu tiên, cậu nhìn sang Tịch Bối đang cười khẽ, rồi lại quay sang Tần Ý An vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Cuối cùng, cậu ta chợt nhận ra một điều quá sức vô lý—hai người này, ai cũng bình tĩnh đến đáng sợ, nhìn qua chẳng hề có chút hoảng loạn nào.
Cùng bọn họ so sánh với chính cậu, giống hoàng đế không vội, thái giám đã cuống lên trước.
“Lại đây, hai cậu đừng im lặng nữa,” Tần Tư Vũ không khỏi thở dài, “Tuy trước đây tôi nói không ủng hộ Tạ Diệp, nhưng tôi thấy, một phần cậu ấy nói cũng có lý... Chỉ là năng lực của hai cậu còn chưa đủ, ít nhất phải đợi đến khi tốt nghiệp đại học, có năng lực hơn một chút rồi hẵng tính chuyện thú nhận?”
Tịch Bối cuối cùng cũng lên tiếng. Cậu hơi lắc đầu, giọng nói mang theo chút tiếc nuối: "Không kịp."
"Không kịp?" Tần Tư Vũ không tin, cậu ta cố chấp hỏi lại. "Tại sao lại không kịp? Rõ ràng chẳng ai bắt các cậu phải nói ra ngay cả. Dù có phải tạm thời xa nhau một thời gian cũng đâu sao? Chỉ cần tình cảm đủ vững chắc, thì khoảng cách có là gì chứ?"
"——Cậu thực sự nghĩ rằng, chủ tịch Hách Huyên chỉ đơn giản là muốn chia cách bọn tôi thôi sao?"
Tần Tư Vũ sững sờ.
Tần Ý An bình tĩnh nói tiếp: "Không ai có quan hệ huyết thống gần với Tần Việt Nguyên hơn tôi. Trong thế giới của ông ta, chỉ có mẹ tôi là người duy nhất có thể kiềm chế ông ta. Nhưng ngay cả khi đối mặt với mẹ tôi, ông cũng chưa bao giờ cân nhắc đến suy nghĩ của bà khi thực hiện ý chí của mình."
Dù là Lan Vi, cũng không thể ngăn cản Tần Việt Nguyên, cũng không thể thoát khỏi số phận héo tàn trên giường bệnh.
“Tôi không biết ba tôi sẽ làm gì, nhưng nếu bọn tôi không thú nhận,” Tần Ý An nói giọng trầm thấp, “Ông ấy chắc chắn sẽ phát hiện.”
“Vậy thì, trước khi tôi đủ lông đủ cánh, Tịch Bối sẽ biến mất khỏi thế giới của tôi.”
“Cậu tin không?”
Tần Tư Vũ muốn nói rằng mình không tin, nhưng khi nghe Tần Ý An nói đến đây, một cơn lạnh sống lưng chạy dọc khắp người hắn, mồ hôi lạnh cũng bắt đầu túa ra.
Hiện tại là thế kỷ 21, làm gì còn cái thế lực nào đủ sức cắt đứt hoàn toàn liên lạc giữa hai con người chứ…
Nhưng nếu Tần Việt Nguyên thật sự muốn làm…
Ông chắc chắn sẽ làm được.
“Nhưng, nhưng mà,” Tần Tư Vũ nuốt nước miếng, có chút bất lực, “Nhưng Bối ca cũng coi như là nửa đứa con của chú Tần mà? Ông ấy có thể nhẫn tâm vậy sao? Ông ấy...ông ấy làm được chuyện đó sao...”
“Chắc không đến mức giết tôi.” Tịch Bối cong mắt cười, “Nhưng tôi nghĩ, tôi sẽ không được gặp An An nữa.”
“...”
Tần Tư Vũ im lặng.
Một lúc lâu sau, chàng trai cao 1m83 đấm mạnh tay vào hàng rào sắt, như một con thú bị dồn vào đường cùng, hận không thể gào thét giận dữ.
"Ầm" một tiếng lớn.
Mu bàn tay Tần Tư Vũ tê dại, nhưng cậu ta không cảm thấy đau chút nào.
Dù cậu ta cho cùng cũng chỉ là "người ngoài cuộc", nhưng ngọn lửa bất lực trong lòng cậu lúc này đang cuộn trào, gần như muốn thiêu đốt cậu thành tro bụi.
"Tại sao?! Dựa vào cái gì chứ," giọng Tần Tư Vũ mang theo uất ức và không cam lòng, "Hai cậu còn gì làm không tốt sao? Từ nhỏ đến lớn đều rất ngoan ngoãn, thi cử lúc nào cũng đứng nhất, hai cậu cũng chưa bao giờ làm Tần gia mất mặt, chỉ vì thích một người đồng giới?"
Tần Ý An và Tịch Bối đều im lặng.
Tịch Bối đưa tay, lấy ra một miếng băng dán nhỏ từ trong túi.
Vẫn là hình chú heo hồng phấn, mềm mại, trông rất đáng yêu.
Cậu khẽ nói: "Tôi thấy có chút máu, cậu dán vào đi..."
Đôi mắt Tần Tư Vũ nhìn chằm chằm vào chú heo hồng phấn kia.
Rõ ràng Tịch Bối tốt như vậy.
Rõ ràng cậu ấy không làm gì sai.
Tần Tư Vũ đột nhiên quay đầu, giọng cậu đầy áp lực: "Chỉ vì thế thôi sao?!"
"Chỉ vì cái lý do vớ vẩn không đáng coi là lý do này, mà phải chia cắt hai cậu, mà phải ép hai cậu đến bước đường cùng?" Tần Tư Vũ không chịu nổi, "Tôi nghe nói, Tần Việt Nguyên cũng yêu vợ mình như sinh mệnh, ông ấy dựa vào cái gì mà không thể chấp nhận hai cậu?"
Chỉ vì Tịch Bối không phải con gái?!
Tần Ý An hơi rũ mắt, sau tiếng phẫn nộ của Tần Tư Vũ, hắn bình tĩnh "ừ" một tiếng...
"Không sao," Tần Ý An khẽ nói.
Thủ đoạn của Tần Việt Nguyên rất tàn nhẫn.
Nhưng Tần Ý An là kẻ cố chấp, sẽ vì ánh mắt của người yêu mà tiến thẳng không lùi.
Hắn đã quyết định sẽ cưng chiều Tịch Bối cả đời.
Dù có ai cản đường, hắn cũng sẽ không dừng lại.
"Ong ong..."
Tần Tư Vũ vội vàng lấy chiếc điện thoại đang rung ra, chưa kịp tắt, cậu đã nhìn thấy dòng chữ trên màn hình.
"Ong ong..."
Vẻ lo lắng trên mặt cậu thoáng chốc nứt vỡ, cậu đưa điện thoại cho Tần Ý An và Tịch Bối: "Anh, cái này..."
"Về sao?"
Ánh mắt Tần Ý An dừng trên màn hình điện thoại.
Cố quản gia nói vài câu cho qua chuyện.
Chỉ nhờ Tần Tư Vũ đưa hai người họ về.
"Được," Tần Ý An nói.
Tần Tư Vũ mở to mắt, giữ chặt tay áo Tịch Bối: "Bối ca..."
"Chúng ta về gặp ông ấy."
Tác giả có lời muốn nói:
Làm hai đứa nhỏ khổ sở quá rồi.