• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng phải mày mới bảo cậu ấy thả chó cắn người sao? Khéo quá, là cắn mày đấy.

*

Một tuần sau khi từ trấn Băng Nguyên về lại thành phố Tuy, Tịch Tư Yến quay lại ký túc xá, mọi thứ trở về như xưa.

Khối 11 đã bước vào những tuần ôn tập cuối cùng của học kỳ cuối. Trong lớp thực nghiệm, bầu không khí học tập căng thẳng đó lại càng rõ hơn.

Bây giờ, Trần Mặc cũng đã là đối tượng được nhiều giáo viên bộ môn đặc biệt chú ý đến.

Họ chỉ sợ cậu lơ đễnh quá, đến cuối kỳ sẽ bị sốc rồi lại rớt xuống hạng mấy trăm như lúc trước. Thế nên cậu đã trở thành người được thầy cô tận tâm kèm cặp, thỉnh thoảng lại thấy bóng dáng cậu trong phòng giáo viên.

Gần đến kỳ thi cuối kỳ.

"Anh Mặc, lại đến nữa à." Vài học sinh thường bị kéo lên văn phòng ăn mắng ở lớp bên cạnh thấy vậy cũng không nhịn được mà trêu cậu.

Trần Mặc dựa vào bàn của thầy chủ nhiệm Hướng Sinh Lung, rồi gật đầu nói: "Đúng vậy. Có duyên thật đấy, tuần này gặp các cậu ba lần rồi nhỉ."

"Vãi chưởng." Cậu trai bên cạnh canh lúc văn phòng vắng người, vừa cười vừa trách móc: "Lần này không phải lỗi của bọn tôi thật, do mấy thằng ranh trường bên cạnh gây sự trước mà."

Tiếc là Trần Mặc không hứng thú với mâu thuẫn học đường, cậu hờ hững đáp: "Vậy đúng là không thể trách các cậu được."

Nhưng có vẻ danh tiếng trùm trường của cậu quá lớn nên mấy người họ lại muốn giải thích thêm.

"Thật ra lần này do Lý Duệ châm ngòi trước."

"Lần trước bị anh Mặc đánh xong, lúc đưa về giáo dục cũng không rút được bài học nào. Nghe nói đợt này là vì Dương Thư Lạc trường chúng ta, ai ngờ vô duyên vô cớ làm bọn này bị liên lụy theo."

"Ai bảo dạo gần đây Dương Thư Lạc hot quá làm gì, mấy đứa trường bên chịu sao nổi."

"Mà thằng Lý Duệ cũng ngu như con bò, cứ ra mặt cho Dương Thư Lạc làm gì không biết. Cậu ta có thèm để ý đến cái loại như Lý Duệ đâu, với tình hình này thì được tuyển thẳng vào đại học cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi."

Lâu rồi Trần Mặc không nghe tin tức gì về Dương Thư Lạc.

Cậu đã rời khỏi gia đình họ Dương, bây giờ lại không học cùng lớp, nếu không cố ý quan tâm thì Trần Mặc cũng gần như quên mất người này.

Còn về Lý Duệ.

Chắc do lần trước sợ rồi nên cũng e dè, sau đợt đó Trần Mặc cũng không gặp cậu ta nữa.

Nào ngờ hai người họ thật sự dính líu tới nhau, mà tin này còn được truyền từ miệng người khác nữa.

Trần Mặc không hứng thú nghe mấy chuyện này lắm.

Chỉ là vào hai ngày thi cuối kỳ, chuyện liên quan đến hai người lại càng được nhiều người đồn đoán hơn.

Sáng đó, vừa thi toán xong là nhóm Trần Mặc kéo nhau ra căng tin ăn cơm.

Góc xéo cách đó không xa, có người phát hiện ra "ngôi sao tương lai" cực kì nổi tiếng trên báo đài gần đây của trường trung học Số 1 đang ngồi ăn cơm cùng với trùm trường tiền nhiệm không còn chút hào quang nào.

Cứ như ong vỡ tổ.

Nhiều người lén lút nhìn về phía bên kia.

Vừa nhìn đã biết, quả nhiên người có tố chất thành ngôi sao tương lai không hề tầm thường. Thỉnh thoảng cậu ta lại nói đôi ba câu với Lý Duệ, trên mặt cũng không có chút khác thường nào.

Thật ra Dương Thư Lạc vẫn đang cố nén sự khó chịu trong người.

Cậu ta biết Lý Duệ có cảm tình với mình. Lúc trước, cậu ta cũng khá vui lòng khi Lý Duệ nhằm vào Trần Mặc.

Ai ngờ tên vô dụng này lại dễ dàng để Trần Mặc lật ngược tình thế đến vậy. Bây giờ Trần Mặc không chỉ được nhiều người vây quanh mà càng ngày càng nhiều giáo viên đánh giá cao cậu.

Điều này khiến Dương Thư Lạc ngày càng áp lực hơn.

Vậy nên cậu ta cố hết sức hợp tác để tuyên truyền, xây dựng hình tượng một thiếu niên thiên tài cho bản thân. Sáng hôm sau, cậu ta còn có một buổi biểu diễn Piano tại khán phòng lớn của trung tâm văn hóa thành phố Tuy. Nhìn chung cuộc sống khá hào nhoáng.

Nếu thỉnh thoảng không bị Trần Kiến Lập đến đòi tiền và mấy tên côn đồ trường bên cứ kiếm chuyện gây rối mãi, thì cậu ta đã cho rằng mình bây giờ đã vượt xa Trần Mặc.

Chính vì những sự cố nho nhỏ đó nên cậu ta nhẫn nhịn ngồi ăn với Lý Duệ dưới ánh nhìn kỳ lạ của bao người trong căng tin.

"Cảm ơn cậu nha." Dương Thư Lại cảm ơn thêm lần nữa: "Nếu lần trước không có cậu, chắc tớ đã gặp rắc rối lớn rồi."

Lý Duệ kích động đến mức mặt đỏ bừng.

Hắn không ngờ Dương Thư Lạc lại thật sự nhận lời mời của mình, nhất là khi cậu ta đã nổi tiếng như vậy. Hắn bèn vội vàng xua tay, nói: "Cậu không cần cảm ơn tôi đâu, giúp được cậu là tôi vui rồi."

Dương Thư Lạc rũ mắt, đúng lúc để lộ vẻ đượm buồn.

Quả nhiên, Lý Duệ nóng lòng hỏi: "Sao vậy? Mấy đứa đó còn gây rắc rối cho cậu à?"

"Không hẳn." Dương Thư Lạc ăn không vào, cậu ta chọc chọc vào đĩa thức ăn rồi nở một nụ cười cay đắng: "Cậu cũng biết đấy, thân thế của tớ khá phức tạp. Gần đây cha ruột tớ cứ tìm tớ mãi, nhưng tớ lại không dám nói với cha mẹ nuôi."

Lý Duệ cau mày: "Cha ruột của cậu?"

"Ừm." Dương Thư Lạc tỏ vẻ khó nói: "Ông ấy... Thực ra chỉ là một kẻ côn đồ ở quê, vừa là ma bài bạc vừa thích rượu chè. Nên lúc nào cũng muốn tớ về nhà xin tiền của cha mẹ nuôi."

Lý Duệ lập tức cảm thấy mình có trọng trách lớn lao hơn bao giờ hết.

Vừa nghĩ đến chuyện một người như vậy lúc nào cũng làm phiền đến Dương Thư Lạc. Tay chân cậu ấy vốn đã rất yếu ớt, lại còn sống trong nhung lụa từ nhỏ không biết cực khổ là gì nên chắc trong lòng cậu ấy đang rất khổ sở.

Lý Duệ lập tức cam đoan: "Cậu yên tâm, tôi sẽ giải quyết chuyện này giúp cậu."

"Cậu giải quyết?" Dương Thư Lạc lúng túng: "Dù sao chúng ta cũng chỉ là học sinh, còn ông ấy là người lớn..."

Lý Duệ đầy tự tin đáp: "Cậu không cần lo lắng chuyện này đâu. Anh em xã hội của tôi nhiều lắm, chắc chắn sẽ không để ông ta làm phiền cậu nữa."

Đôi mắt Dương Thư Lạc tràn đầy biết ơn: "Cảm ơn cậu nhé, hóa ra những điều không hay về các cậu trước nay đều là tin đồn nhảm. Với cả trước cậu với anh hai của tôi có xích mích... À, là Trần Mặc ấy, hai người..."

"Nó làm gì xứng để so sánh với cậu." Lý Duệ thẳng thừng ngắt lời, chỉ cần nghĩ đến việc Trần Mặc và Tịch Tư Yến khiến mình bị mọi người ghét, trong khi Trần Mặc được nhiều người yêu quý hơn là ánh mắt hắn ta tràn ngập hận thù căm ghét: "Chẳng qua nó dùng chút mánh khóe để nịnh nọt Tịch Tư Yến rồi hai bọn nó cấu kết với nhau làm chuyện xấu thôi. Cậu đừng nghĩ tốt cho nó quá, còn gọi nó là anh hai nữa. Coi chừng sau này chịu thiệt thòi trong tay nó đó."

Khi Lý Duệ nhắc đến Tịch Tư Yến, ánh mắt Dương Thư Lạc trầm xuống.

Nhưng cậu ta che giấu rất giỏi. Hơn nữa từ khi Trần Mặc trở về, đã lâu cậu ta không còn gặp ai dễ kiểm soát như Lý Duệ nữa. Thế nên cảm giác mọi chuyện thuận lợi này cũng khiến cậu ta thấy thoải mái hơn.

Cho nên ngoài mặt cười cười, nhưng cậu ta vẫn thoáng chút buồn bã: "Bây giờ quan hệ của Trần Mặc với Tịch Tư Yến tốt như vậy, chắc chắn là cậu ấy có chỗ hơn người rồi."

"Nó hơn được ai chứ?" Lý Duệ hoàn toàn không muốn thừa nhận, lại sẵn có tâm lý lấy lòng nên hắn không tiếc lời mỉa mai hạ thấp: "Nó chỉ muốn chia rẽ hai người thôi. Thấy cậu sống tốt hơn là nó khó chịu, nên lúc nào cũng muốn giành bằng được đồ của cậu đó."

"Chắc... không đâu?"

"Thư Lạc, tại tính cậu hiền quá."

Trần Mặc không có phúc được thưởng thức màn tự biên tự diễn của hai người này.

Nếu có thể chính tai nghe thấy, thì chắc cậu sẽ có cái nhìn sâu sắc hơn về cách thao túng lòng người của Dương Thư Lạc. Đồng thời còn vỗ tay khen ngợi kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của cậu ta.

Buổi cơm trưa này, Trần Mặc ăn chậm và rất tập trung.

Cuối cùng cậu vẫn đang lưỡng lự với hai miếng sườn còn lại trong khay, thấy ăn thêm thì no quá mà không ăn thì hơi phí.

Trần Mặc hơi do dự.

Mãi cho đến khi người đối diện đưa tay ra lấy đi khay thức ăn của cậu, sau đó xếp khay của người nọ lên trên như không thấy gì.

Trần Mặc ngẩng đầu: "... Còn đồ ăn."

"Biết rồi, nếu tôi chậm hai giây nữa chắc cậu sẽ nhét luôn vào miệng mất." Tịch Tư Yến liếc cậu một cái: "Không muốn đau dạ dày thì đừng có ăn cố, chiều còn thi nữa."

Tề Lâm đứng cạnh chịu không được phải lên án: "Lão Tịch, Cậu có biết mình giống kiểu phụ huynh hà khắc con cái lắm không? Còn no với không no nữa?"

Người bị phê phán bình tĩnh mang khay đi.

Những người khác cũng lần lượt rời khỏi bàn.

Ngay lúc mấy người đang lần lượt rời đi thì một tiếng "loảng xoảng" chợt vang lên khiến ai cũng phải ngoái nhìn.

Tịch Tư Yến đi phía trước cũng dừng lại.

Khay trong tay hắn rơi xuống, lăn mấy vòng trên đất rồi nằm im. Hai miếng sườn kia của Trần Mặc thì khéo làm sao lại văng về lại dưới chân cậu.

"Xin lỗi nhé, không nhìn thấy." Lý Duệ đứng nhìn Tịch Tư Yến với vẻ đầy khiêu khích.

Dương Thư Lạc đứng ngay sau Lý Duệ, lúc này ánh mắt nhìn Tịch Tư Yến có hơi kinh ngạc, dường như không ngờ Lý Duệ lại liều lĩnh đến mức gây sự với Tịch Tư Yến.

Xem ra cậu ta rất muốn giả vờ như không quen biết Lý Duệ.

Nhưng Lý Duệ thì không nhận ra, hắn cứ nghĩ Tịch Tư Yến và Dương Thư Lạc đã cắt đứt quan hệ. Không biết có phải đang cố lấy lòng Dương Thư Lạc không mà to gan vô cùng.

Đám người Tề Lâm bắt đầu tức giận.

"Lý Duệ, mày điên rồi hả?!"

"Rõ ràng thằng ngu này cố ý đó!"

"Không nhìn thấy? Mày bị mù hả?"

Lý Duệ tỏ vẻ sợ hãi một cách rất buồn nôn, bản chất cặn bã của một cậu ấm nhà giàu hư hỏng được thể hiện một cách trọn vẹn. Hắn ta cố gắng cất cao giọng: "Đứng nhất khối thì hay lắm hả? Đã xin lỗi rồi còn thả chó cắn người nữa?"

Tề Lâm chuẩn bị xông tới: "Mẹ mày, mày nói ai là chó hả?!"

"Tề Lâm." Tịch Tư Yến gọi lại, giọng điệu hờ hững.

Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Lý Duệ sau đó lướt nhẹ qua Dương Thư Lạc phía sau. Ai thân quen với Tịch Tư Yến đều biết lúc này hắn đang rất không vui.

Rõ ràng là Dương Thư Lạc cũng hiểu điều này.

Cậu ta do dự một chút rồi bước ra: "Anh Yến, tớ..."

"Thư Lạc, cậu sợ hắn làm gì?" Lý Duệ kéo Dương Thư Lạc ra sau lưng. Hắn hoàn toàn không để ý rằng lúc đó Dương Thư Lạc nhìn hắn như một thằng ngốc. Hắn ta vẫn cứ giữ vẻ mỉa mai nhìn Tịch Tư Yến: "Ai đó có mắt như mù, cậu cần gì phải đi lấy lòng người ta. Không đáng đâu."

Có không ít người trong trường hiểu ân oán tình thù trong này, bây giờ ai cũng đang ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt.

Thậm chí có người thì thầm.

"Nói Tịch Tư Yến mù, ý chỉ việc cậu ta chơi thân với Trần Mặc à?"

"Tuy Dương Thư Lạc nổi tiếng, nhưng học kỳ qua ai cũng phải công nhận Trần Mặc là một người rất tốt mà. Dù gì tôi cũng chưa thấy cậu ấy có tai tiếng gì cả."

"Mà nói thật, sao Dương Thư Lạc lại đi với Lý Duệ vậy? Cuối cùng ai mới bị mù đây?"

"Vô lý thật."

"Thảo nào tên Lý Duệ này không gánh nổi cái danh trùm trường. Thái độ đúng là..."

Mấy lời bàn tán đó ít nhiều cũng có câu lọt vào tai người trong cuộc, kéo theo không khí ở hiện trường càng trở nên căng thẳng.

Nếu cảnh tượng này mà rơi vào mắt người thích nằm vùng trên Tieba như lão Cẩu thì chắc đã thêu dệt thành câu chuyện "Thanh mai trúc mã trở mặt thành thù, thanh mai dẫn người thứ ba đến nhà gây sự. Liệu đây chỉ là trả thù đơn thuần hay vốn dĩ vẫn chưa dứt tình?".

Tiếc là ở đây chẳng mấy ai thật sự muốn nhập cuộc vui cả.

Đặc biệt là khi ai ai cũng hào hứng chờ mong kết quả của màn đối đầu căng thẳng giữa cựu trùm trường và hạng nhất khối, vậy mà tất cả những gì họ chờ đợi được lại là cảnh: Trùm trường mới đang đứng phía sau chợt cúi người xuống nhặt cái gì đó dưới chân. Cậu đẩy đám người kia ra rồi bước lên trước. Ngay khi bại tướng dưới tay đang mở miệng định nói gì đó, cậu thẳng tay nhét vào miệng người kia, thậm chí còn giữ chặt đầu không cho người kia nhổ ra.

Thế giới cứ vậy mà yên tĩnh lại.

Rất bạo lực, rất thẳng thắn.

Nhất là khi gương mặt vô cảm của Trần Mặc kết hợp với tiếng rên ư ử và chiếc cổ đỏ bừng lên của của Lý Duệ, cảnh tượng này lại càng sốc óc kịch tính hơn.

Khoảng nửa phút sau, Trần Mặc lùi lại hai bước. Cậu nhìn tay mình với ánh mắt đầy ghét bỏ.

Lý Duệ nhổ cục xương ra khỏi miệng, ánh mắt đen ngòm đầy giận dữ.

Hắn ta phát điên lên chỉ vào Trần Mặc: "Mày làm cái gì vậy hả?!"

"Cắn người đấy." Trần Mặc nhìn xung quanh. Cuối cùng, mắt cậu dừng trên túi quần Tịch Tư Yến. Cậu bước tới lấy ra một túi giấy, rút hai tờ rồi miễn cưỡng lau tay mình. Giọng điệu nói chuyện với Lý Duệ bực bội cực kỳ: "Chẳng phải mày mới bảo cậu ấy thả chó cắn người sao? Khéo quá, là cắn mày đấy."

"Mẹ kiếp... Được lắm! Trần Mặc, mày giỏi lắm!"

Lý Duệ chỉ vào Trần Mặc, sau đó kéo theo Dương Thư Lạc đang cắn chặt môi vì thái độ của Trần Mặc, đẩy đám người ra rồi rời đi.

Nhóm Tề Lâm đang tức giận, quát xung quanh: "Nhìn cái gì mà nhìn? Giải tán giải tán!"

Trần Mặc vẫn cứ tập trung lau tay của mình, nghĩ bụng xem gần đây có vòi nước nào không.

Cậu vừa nhìn quanh thì tay đã bị ai đó nắm lấy.

Dù là mùa đông nhưng lòng bàn tay của Tịch Tư Yến lúc nào cũng ấm. Khi dán vào cổ tay lạnh băng của Trần Mặc còn truyền đến một cảm giác nóng ấm.

Trần Mặc ngẩng đầu: "Gì đây?"

Tịch Tư Yến rút khăn giấy trong tay cậu, đưa lại hai tờ mới: "Đúng là cái gì cậu cũng dám nói."

Trần Mặc hờ hững: "Chọc nó tức chết là được rồi, đồ ngu ấy mà."

Cảm giác được lực độ giấy lau lướt qua tay, Trần Mặc rụt tay lại và cau mày: "Tôi phải đi rửa tay, nghĩ đến cảm giác mình vừa chạm vào lúc nãy là tôi muốn nôn hết đồ ăn ra ngoài."

Tịch Tư Yến liếc cậu một cái.

"Ai bảo cậu lại ra tay với hắn?"

"Tôi có ngờ nó ghê tởm đến vậy đâu." Trần Mặc nhíu mày: "Tôi đã bịt miệng cậu ta lại rồi, chẳng lẽ còn thả tay ra giữa chừng sao? Mất mặt lắm."

Tịch Tư Yến bật cười.

"Cậu mà cũng biết mất mặt à?"

"Đó là mặt mũi của cậu." Trần Mặc ngẩng lên: "Chẳng lẽ tôi lại vứt mặt mũi của anh Yến đi sao? Vậy thì không được, phải không nào?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK