- --
Phòng mà nhà họ Tịch sắp xếp cho Trần Mặc ở vốn là cạnh phòng của Tịch Tư Yến.
Nhưng vài ngày sau, dù người nhà họ Tịch hay người làm cũng đã quen việc hai người đang dưỡng thương này đi ra từ một căn phòng, chẳng ai lấy đó làm kinh ngạc.
Mặc dù hai người không làm gì cả, gần như chỉ ôm nhau ngủ nhưng nói thì chẳng có ai tin.
Trần Mặc cũng kệ.
Tịch Tư Yến thì khỏi phải nói.
Thỉnh thoảng gặp hậu bối nhỏ tuổi hơn trong nhà tò mò, Tịch Tư Yến cũng có đủ cách để trị đám nhóc đến mức khóc lóc cầu xin.
Mãi cho đến khi Trần Mặc phát hiện Tịch Tư Yến bị chứng đau đầu.
Thêm vào đó vết thương của hai người gần như đã hồi phục hoàn toàn, thế là quyết định sẽ chuyển về biệt thự ở vịnh Đinh Loan. Chứng đau đầu của Tịch Tư Yến không quá nghiêm trọng, nhưng chỉ cần không nghỉ ngơi đủ thì sẽ tái phát.
Trần Mặc cũng hơi sốt ruột vì điều đó.
Dù sao cũng không thể xác định đó là di chứng do vụ nổ hay liên quan đến việc hắn nhìn thấy được kiếp trước.
"Em biết có một bác sĩ chuyên chữa bệnh đau đầu." Hôm đó, Viên Hạo đến vịnh Đinh Loan lấy hồ sơ, nhìn thấy lọ thuốc trên bàn bèn nói.
Trần Mặc không trông mong gì nhiều, dù sao đến cả bác sĩ họ Tịch cũng không có tác dụng bao nhiêu, nhưng rồi cậu vẫn hỏi: "Ở đâu vậy?"
"Quê em á." Viên Hạo nói: "Mẹ em cũng bị đau đầu mười mấy năm xong được thầy đó chữa khỏi, nhưng quê em ở huyện, đi phải tầm mấy tiếng."
Trần Mặc vẫn lấy địa chỉ từ chỗ Viên Hạo.
Cậu định khi nào lịch trình trống được một vài ngày sẽ qua đó một chuyến.
"Sư phụ." Lần đầu tiên Viên Hạo đến đây, cậu nhìn xung quanh ao ước: "Nhà giám đốc Tịch lớn thật đấy, bình thường chỉ có hai người các anh ở đây thôi à?"
Trần Mặc vừa cười vừa nhìn điện thoại: "Bác gái vẫn chưa tới. Sao? Ghen tỵ à?"
"Ghen tỵ chứ." Viên Hạo gật đầu không chút do dự: "Dù lương công ty chúng ta không thấp, còn có thưởng dự án nữa nhưng em tính cả rồi, muốn mua một căn biệt thự như thế này ở thành phố Tuy, ít nhất em phải làm việc thêm hai trăm năm nữa, hai trăm năm đấy, giờ chỉ cần sống thêm năm mươi năm nữa là em đã thấy may mắn lắm rồi."
"Gì mà năm mươi năm chứ?" Lúc đó có người từ trên lầu đi xuống.
Viên Hạo ngẩng đầu thấy người đàn ông mang dép lê đi xuống nhà, trông như vừa ngủ dậy, suýt nữa sợ mất hồn mất vía bèn vội vàng lí nhí: "Giám đốc Tịch." Sau đó cầm hồ sơ trên bàn, quay sang nói với Trần Mặc: "Sư phụ, giám đốc Tịch, em xin phép về công ty trước ạ."
Nói rồi chớp một cái đã mất dạng.
Trần Mặc lắc đầu, quay lại nhìn người vừa mới xuống: "Đêm qua anh về khi nào vậy? Em ngủ nên không biết."
"Hai giờ." Tịch Tư Yến vẫn mặc đồ ngủ.
Hắn không còn mặc vest lịch lãm như mọi ngày nữa, mái tóc để tự nhiên làm Trần Mặc nhớ lại khoảng thời gian họ bên nhau tại trường trung học số 1.
Tịch Tư Yến vòng qua ghế ngồi xuống, đưa tay về phía Trần Mặc: "Lại đây."
"Xã giao muộn quá vậy, sao không ngủ thêm chút nữa đi?" Trần Mặc tự nhiên đi qua, đôi chân dài của cậu vừa nhấc đã vắt qua eo Tịch Tư Yến, tay xoa nhẹ sau gáy hắn, chạm vào vết sẹo đã mờ, hỏi: "Đêm qua có bị đau đầu không?"
"Em đừng lo chuyện này quá." Tịch Tư Yến ôm eo cậu: "Chuyện nhỏ thôi mà."
Nhưng đối với Trần Mặc nó không hề nhỏ chút nào cả.
Chính bởi vì mang bệnh tật đầy người, trải qua biết bao nhiêu tổn thương đau đớn kéo dài triền miên nên cậu càng để ý chuyện này hơn bao giờ hết.
Trần Mặc nói: "Em xem nào, tuần sau là tết nguyên đán, vừa hay chúng ta đều có thời gian. Viên Hạo nói quê cậu ấy có vị thầy chuyên chữa bệnh đau đầu, em đưa anh đi khám nhé."
Tịch Tư Yến nhìn ra ngoài cửa một chút rồi cười chọc: "Là cậu đệ tử hễ nhìn thấy anh là chạy trốn như chuột ấy hả?"
"Em phát hiện lúc nào anh đối xử với cậu ấy cũng khắt khe hết." Trần Mặt vỗ vai Tịch Tư Yến: "Giám đốc Tịch à, lòng dạ anh rộng lớn vậy cơ mà, người ta chỉ mới vừa tốt nghiệp thôi anh khó dễ làm chi."
Bàn tay đặt lên eo Tịch Tư Yến khẽ siết lại.
Hắn cũng chẳng muốn giấu giếm nữa bèn nói thẳng: "Chịu thôi, ấn tượng đầu không tốt, ai bảo mắt nhìn người cậu ta quá tốt, chưa gì đã coi trọng người của anh rồi."
Trần Mặc nhíu mày: "Tôn trọng tiền bối nhiều kinh nghiệm hơn mình âu cũng là chuyện thường trong công việc thôi mà?"
"Thì bình thường." Tịch Tư Yến cắn vào trái cổ cậu: "Nhưng anh không thích."
Trần Mặc: "... Anh thật là."
Sự thân mật đến rất tự nhiên, ngay lúc tay Tịch Tư Yến vói vào chiếc áo sơ mi kéo nó ra khỏi lưng quần, Trần Mặc kịp thời nắm tay hắn lại, nhắc nhở: "Em phải ra ngoài nữa."
"Em đi đâu?" Tịch Tư Yến hỏi.
Trần Mặc đáp: "Sáng nay em ghé qua nhà kiểm tra mấy việc sửa sang, chiều về trường đối chiếu vài số liệu thí nghiệm."
"Còn bận hơn cả anh nữa." Tịch Tư Yến nói một câu nhưng cũng không khiến cậu chậm trễ việc riêng nữa, chỉ chỉnh lại quần áo cho Trần Mặc thật gọn gàng.
Lúc ra cửa còn khoác thêm một chiếc áo choàng dài cho cậu.
Bây giờ đã là cuối tháng mười hai, trời đã lạnh trở lại, chẳng biết Tịch Tư Yến tìm từ đâu ra mấy bài thuốc chữa phong thấp. Hồi xưa cứ hễ vào mùa này là chân Trần Mặc lại đau, nhưng mấy năm nay chưa từng tái phát một lần nào.
Nhưng cậu cũng không hề chủ quan. Khi cần chú ý thì cậu vẫn sẽ chú ý.
Trên đường đi đến khu Thuyền Rhine Trần Mặc cứ có cảm giác như bị ai đó theo dõi, cảm giác ấy không hề dễ chịu một chút nào.
Nhưng dạo gần đây Tịch Tư Yến đã cho vệ sĩ đi cùng, Trần Mặc biết chuyện này và cũng không từ chối.
Mãi đến khi cậu lên đến tầng của mình.
Hồi mua nhà cậu đã chọn mua tầng cao, sau đó bị cháy nên đành phải để lại cho Tịch Tư Yến tìm người đến dọn dẹp, đây là lần đầu tiên cậu quay lại nơi này.
Tất cả những thứ do vụ cháy gây ra đều đã được dọn dẹp, nước sơn chỉ bôi không đến một phần ba, mà toàn bộ vách tường ở phòng khách đều đen sì, có thể cho thấy ngay lúc đó trận kia lửa lớn đến mức nào.
"Anh Trần phải không ạ?" Người quản lý của đội thi công tiến lại gần, rút từ túi ra một hộp thuốc lá Ngọc Khê ra cho Trần Mặc một điếu, nhiệt tình nói: "Sáng anh gọi bảo sẽ đến đây nên chúng tôi không dọn dẹp kịp, hiện giờ vẫn hơi bừa bộn một chút."
"Không sao, các anh cứ làm việc tiếp đi, tôi chỉ tiện đường đến xem thôi."
Trần Mặc khoát tay từ chối đối phương châm thuốc cho mình, cậu xoay điếu thuốc trong tay nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào những người thợ thi công làm nhà.
Trông cũng không có gì khác thường cả.
Nửa tiếng sau, cậu đi từ trên tầng xuống.
Lúc đến ngoài tài xế ra thì trên xe không có ai khác, ngồi ở ghế phụ là một vệ sĩ đeo kính râm. Khi thấy Trần Mặc lên xe, người này quay đầu lại hỏi: "Anh Trần đã ra hiệu, có phát hiện gì bất thường không ạ?"
"Không có." Trần Mặc lắc đầu nói: "Chắc là ảo giác thôi."
Nhưng chẳng bao lâu sau Trần Mặc đã biết, đó không phải là ảo giác.
Bởi vì ngay khi xe vừa đến văn phòng Tân Duệ, nhân viên lễ tân vội vàng chạy về phía cậu.
"Giám đốc Trần ơi, xảy ra chuyện rồi."
Một đám phóng viên không biết từ đâu xuất hiện, như ong vỡ tổ ùa tới trước mặt cậu.
"Giám đốc Trần, gần như trên mạng từ trước đến nay không tìm được bất cứ tin tức nào liên quan giữa cậu và nhà họ Dương, có phải cậu đang cố tình che giấu điều gì không?"
"Xin hỏi cậu thật sự không chịu nhận cha mẹ nuôi của mình à? Thậm chí còn lên kế hoạch đẩy họ vào tù nữa?"
"Anh Trần, đối tác của Tân Duệ là Tô Thiển Nhiên, nhưng đó là vợ của giám đốc Dương thị. Phải chăng nó đang chứng minh việc con nuôi nhà họ Dương ngồi tù cũng chính là một phần kết quả của việc tranh chấp tài sản?"
"Anh Trần, xin hãy trả lời thẳng!"
Năm đó, ông nội của Trần Mặc đã xử lý sạch sẽ chuyện này, cắt đứt mọi mối quan hệ liên quan đến cậu.
Thậm chí lần trước khi Dương thị đối đầu với UA, gần như không ai nghi ngờ thân phận của cậu. Nếu có thì đó cũng chỉ là phỏng đoán, không hề có bằng chứng rõ ràng.
Đột nhiên bây giờ xảy ra chuyện này. Đâu đâu cũng lôi kéo quá khứ của Trần Mặc lên.
Đúng lúc này lão K xuất hiện đứng chắn trước mặt cậu: "Cậu vào trong trước đi, để tôi xử lý."
"Chuyện này không liên quan đến công ty." Trần Mặc cản lão K, mắt cậu hơi híp lại, trong cái lạnh căm căm của mùa đông, Trần Mặc cởi găng tay da ra rồi đưa cho lão K cầm. Cậu nhìn thẳng về phía phóng viên vừa nói to nhất, trả lời thẳng: "Nếu tôi thật sự có khả năng lách luật như các anh nói, vậy chí ít phải kiện các anh vì tội phỉ báng người khác. Là ai sai các anh đến đây?"
Cả đám phóng viên đều nhìn nhau lúng túng.
Cùng lúc đó.
Một đoạn phỏng vấn lặng lẽ dậy sóng khắp thành phố.
Người được phỏng vấn đưa lưng về phía ống kính, có thể thấy đó là người đàn ông trung niên cùng giọng nói đã được xử lý.
Dường như ông ta đang rất kích động: "Các người nghĩ nó là người tốt à? Lòng dạ nó hiểm độc lắm! Cha mẹ nuôi nuôi nó lớn hơn chục năm mà nó còn hãm hại họ được, còn chưa kể đến việc nhà họ Dương, mọi người có muốn biết không? Đứa con nuôi họ Dương kia bị chính nó ép phải ra nước ngoài, kết cục cuối cùng còn phải ngồi tù. Bên ngoài nó nói không quan tâm đến tài sản họ Dương, vậy trận tranh giành cổ phần lúc trước giải thích thế nào đây hả? Tôi còn biết chính tay nó rút ống thở của ông già họ Dương, chứ để ổng sống thì sao giành được cổ phần Dương thị..."
Ngay sau đoạn phỏng vấn đó, còn có một người khác nữa.
Đó là Trần Kiến Lập vừa mới được ra tù.
Người đàn ông ngoài năm mươi trông như đã hơn sáu mươi, mắt đỏ hoe, cúi gằm đầu như thể đã chịu đựng cú sốc lớn: "Đúng vậy! Tất cả đều là do nó! Nhờ nhà họ Dương chống lưng nên nó không coi ai ra gì, khiến nhà họ Trần tôi tan cửa nát nhà. Vợ tôi thì chết trong tù vì bệnh nặng, còn con trai tôi cũng bị bọn họ tống vào nhà giam. Tôi chỉ muốn hỏi, trên đời này có còn công lý nữa không?"
Đoạn phỏng vấn thứ hai này giống như là bằng chứng hỗ trợ cho những lời người đầu tiên nói.
Bọn họ đang cố gán cho tổng giám đốc Tân Duệ là Trần Mặc những từ như lòng dạ hiểm độc, không từ thủ đoạn vì lợi ích, hay thậm chí lợi dụng danh nghĩa người có tiền để lách luật.
Trong văn phòng của Tân Duệ.
Lão K ngồi trước bàn làm việc của Trần Mặc, giờ đã quá đỗi ngạc nhiên, không muốn điều tra xem rốt cuộc trên người Trần Mặc còn bao nhiêu bí mật mà mình không biết nữa.
Lúc này thứ anh ta tò mò nhất chỉ có một, bèn hỏi: "Thật ra chỉ cần điều tra một chút sẽ biết những gì họ nói đều không có căn cứ, cũng chẳng ai tin. Họ làm vậy để làm gì? Tống tiền sao? Hay chỉ đơn giản là muốn bôi nhọ danh tiếng của cậu?"
Dù sao tất cả những bình luận ở dưới đều là:
【Cười chết, nghe cứ như giám đốc Trần có thể một tay che trời vậy, nhưng tôi nhớ lý lịch của người ta trong sạch rõ ràng, tra trên trang web chính thức còn được mà.】
【Tôi học luật đây, nhìn chuyện này mà cạn lời. Thế giới này loạn đến thế rồi sao?】
【Còn người đàn ông kia, nếu ông thực sự nuôi người ta tử tế mười mấy năm như lời ông nói thì mắc gì ông và vợ còn phải vào tù để rồi diễn bi kịch nơi song sắt? Đúng là nực cười.】
Trần Mặc ngồi sau bàn làm việc, chậm rãi nói: "Chuyện này giống như trong cuộc tranh giành cổ phần của Dương thị, ở giai đoạn "xã hội tư bản khống chết". Nói trắng ra đây là một cuộc chiến dư luận nên thật hay giả không quan trọng, ai tin hay không không quan trọng. Chỉ cần có lời đồn thổi nghĩa là đối phương đã đạt được mục đích."
Trần Mặc đoán có khả năng chuyện này liên quan đến vấn đề Tịch Tư Yến đang xử lý gần đây. Đối phương đang cố gắng nhắm vào cậu để cậu phản bác, nhưng thật ra chỉ tốn công vô ích mà thôi.
Ngay sau đó, lão K đột nhiên kêu lên: "Úi?"
Trần Mặc ngẩng đầu lên, "Sao vậy?"
"Mạng công ty mình bị gì hả?"
Trần Mặc tiện tay mở trình duyệt ra, khó hiểu trả lời: "Bình thường mà."
"Vậy sao tôi chẳng thấy gì cả?" Lão K tiếp tục bấm refresh, không biết nghĩ gì đột nhiên quay sang nhìn cậu: "Cậu..."
Trần Mặc nhướng mày: "Sao?"
"Cậu có chắc là không bị giám đốc Tịch nắm điểm yếu nào không?"
Không đợi Trần Mặc trả lời, lão K đã tiếp tục nói: "Với khả năng xử lý khủng hoảng của cậu ta, nếu hai người mà tình cảm rạn nứt, e là chúng ta phải chịu trận mà không kịp trở tay đấy."
Trần Mặc nhếch miệng cười: "Vậy tôi phải cảm ơn anh trước vì đã nghĩ đến chuyện chịu đòn chung với tôi rồi."
Trần Mặc gọi cho Tịch Tư Yến. Không nghe máy.
Cậu để lại voicechat: "Đừng làm loạn."
Chiều hôm đó, tại một kho hàng bỏ hoang ở ngoại ô.
Nửa thân hình của Tịch Tư Yến chìm trong bóng tối, anh hỏi người đang nằm rạp dưới đất: "Tôi hỏi lại lần nữa, Nhậm Hiền Sâm ở đâu?"
"Tôi không biết." Rõ ràng người đàn ông trung niên đã bị dọa sợ, sẵn sàng khai báo tất cả: "Hắn chỉ đưa tôi một khoản tiền rồi bảo tôi nói như vậy thôi. Còn việc hắn đi đâu trong thời gian này, tôi thật sự không biết gì cả."
Tịch Tư Yến bước ra khỏi bóng tối, chậm rãi cúi xuống: "Đã không biết thì thôi, không quan trọng."
Người đàn ông còn chưa kịp mừng rỡ thì đã nghe hắn nói tiếp: "Vốn dĩ tôi cũng định đến tìm ông đấy, Trần Kiến Lập."
Người đàn ông trung niên lưng còng chợt rùng người.
"Tốt nhất là ông nên kể hết cho tôi, những vết thương trên người cậu ấy là vào năm nào, thời gian nào, tại sao, dùng cái gì để gây ra. Ông cứ từ từ suy nghĩ đi, tôi còn nhiều thời gian lắm."
Trần Kiến Lập run rẩy ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt gần như bị bóng tối che khuất. Ông ta nuốt nước bọt, hỏi: "Cậu nói ai cơ?"
"Đến cả việc tôi đang nói đến ai cũng không biết." Tịch Tư Yến đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ông ta như nhìn một con kiến. Cũng giống như nhìn thấy được thời gian khiến một cậu bé nhoáng cái thành người lớn kia, giọng nói trầm thấp đầy tàn nhẫn: "Vậy thì ông càng đáng chết hơn."