Trong khi đó có người âm thầm phát hiện ra, khoảng thời gian ngắn ấy Dương Thị đã thực hiện sáp nhập với hai công ty cùng ngành. Mặc dù bề ngoài trông có vẻ Dương thị đang rất nguy hiểm nhưng so với các công ty được sáp nhập, họ vẫn nằm ở vị trí mấu chốt, từ đó nắm giữ quyền kiểm soát thực tế và tăng lợi thế cạnh tranh.
UA không còn cách nào khác, bị kéo trở lại bàn đàm phán, bước vào giai đoạn đàm phán căng thẳng kéo dài.
"Dạo gần đây cậu bận lắm à?" Cẩu Ích Dương vừa cởi chiếc blouse trắng ra, hẹn Trần Mặc đi ăn tối.
Tại một khách sạn buffet hải sản đông khách, Cẩu Ích Dương vừa tay không bóc cua, vừa nhíu mày hỏi Trần Mặc: "Cậu nhìn xem cái sắc mặt của mình kìa, trông chẳng giống người được nghỉ ngơi gì cả, còn không bằng tôi lúc nào cũng phải làm ca đêm."
Hai tuần rồi Trần Mặc bận đến mức chân không chạm đất, cậu gắp ngô bỏ vào nồi lẩu, cách lớp hơi nước lẩu bốc lên, cậu đáp: "Tạm tạm, cơ bản công việc cũng xong rồi, giờ đã có thể nghỉ ngơi."
"Tôi biết ngay chuyện nhà họ Dương gần đây có cậu nhúng tay vào mà." Cẩu Ích Dương nói chắc nịch: "Hơn nữa tôi thấy có vài diễn đàn chuyên nghiệp vạch trần, vốn đẩy mạnh vụ sáp nhập giữa Dương thị và các công ty khác chính là CM, đúng không?"
Trần Mặc ngước mắt nhìn Cẩu Ích Dương một cái, khẽ cười: "Từ khi nào cậu bắt đầu quan tâm đến tin tức tài chính thế?"
"Tôi có quan tâm tài chính đâu, tôi quan tâm cậu đấy!" Cẩu Ích Dương đã béo hơn so với thời trung học, cả người đang dần phát triển thành bộ dáng mà Trần Mặc quen thuộc ở kiếp trước, trông chững chạc hơn nhiều, lâu lâu hơi thần kinh, nói: "Tôi vẫn quan tâm cậu thành ra cũng để ý tới cậu ta và tất nhiên cũng sẽ để ý đến những động thái liên quan đó."
Nói rồi hắn lại khẽ đá chân Trần Mặc ở dưới bàn một cái.
"Này, cuối cùng là tình hình hai người dạo này sao rồi hả?"
"Chẳng có gì cả." Trần Mặc thản nhiên nói: "Dạo này cậu ấy đang ở nước ngoài."
"Vãi." Cẩu Ích Dương lẩm bẩm: "Tôi còn tưởng cậu ta về để theo đuổi cậu chứ, chưa được bao lâu lại chơi trò mất tích nữa rồi à? Lần này lại đi mấy năm nữa vậy?"
Trần Mặc thoáng im lặng: "Ngưng mấy cái suy nghĩ vớ vẩn đó của cậu đi. Lần này cậu ấy đi xử lý công việc, tuần sau về rồi."
"Từ khi nào mà lịch đi lịch về của cậu ta cậu nắm rõ quá vậy hả?" Lão Cẩu hoài nghi: "Thế mà bảo chẳng có gì?"
Trần Mặc nói: "Có hợp tác với nhau thì biết thời gian cậu ấy về nước cũng là chuyện bình thường thôi mà."
Lão Cẩu hỏi bóng hỏi gió mãi cũng không moi ra được chút tin tức nào có ích nên đành phải bỏ cuộc, xong lại bắt đầu chán nản nói đùa: "Tôi phát hiện càng lớn cậu càng khó tính đấy, nhân viên dưới trướng cậu chịu nổi không?"
"Không cần cậu phải lo đâu."
Trần Mặc và Cẩu Ích Dương vẫn giữ mối quan hệ như trước đây.
Dù bận rộn không gặp nhau trong một thời gian dài nhưng khi gặp lại vẫn chẳng hề có cảm giác xa cách.
Trần Mặc cũng hiểu lý do Cẩu Ích Dương hẹn mình hôm nay.
Ông của cậu đang nằm viện nơi cậu ta làm việc, hôm qua Trần Mặc nhận được thông báo từ bệnh viện rằng tình trạng hiện giờ của ông đã có chiều hướng xấu đi nhiều, xác suất chưa đến mười phần trăm.
Suốt cả buổi tối, Cẩu Ích Dương không hề nhắc đến chuyện này mà cứ nói mãi mấy chuyện không đâu.
Sau đó còn lên group chat hồi trung học gọi mọi người.
Hỏi xem ai rảnh, cuối tuần này có đi ăn cơm với nhau được hay không.
Trần Mặc cũng có trong nhóm đó, thỉnh thoảng vẫn có người lên trò chuyện, chia sẻ về cuộc sống hiện tại. Chỉ là Trần Mặc rất ít khi lên tiếng, ngoại trừ những lần Cẩu Ích Dương gọi tên mình khiến cho sự tồn tại của cậu cũng không thấp lắm.
Giống như Giang Tự hỏi Lão Cẩu: "Vừa khéo tuần này tôi về một chuyến, ngoài cậu ra còn ai nữa không?"
Lão Cẩu giơ điện thoại lên chụp Trần Mặc một tấm rồi gửi vào trong nhóm chat.
Nhờ vậy mà có hàng loạt người bùng nổ theo.
"Người bận rộn như Mặc ca mà cũng có mặt hả?"
"Giám đốc Trần ơi, cuối tuần này họp mặt nhé?"
"Lão Cẩu, cứ mỗi lần cậu đăng ảnh giám đốc Trần, tấm nào cũng mờ mờ ảo ảo mà vẫn cứ là đẹp trai. Nhìn lại cậu đi, mỗi năm là lại mập thêm, không ngại à?"
Những người bạn thuở còn học cùng cấp ba với nhau, rất khó để có thể tụ họp lại thêm một lần nữa.
Trong nhóm bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
Lúc này, một tài khoản quen thuộc bỗng xuất hiện, tag Cẩu Ích Dương, nói: "Hải sản có tính hàn, bảo cậu ấy ăn ít thôi."
Trong nhóm lặng đi vài giây.
"Lão Tịch?"
"Chết tiệt, lớp trưởng xuất hiện rồi!"
"Hai năm nay cậu cũng ít nói trong nhóm quá nhỉ? Trần Mặc cũng ít khi lên tiếng, làm tôi suýt nghĩ cậu đổi số rồi chứ."
Tịch Tư Yến lại nhắn thêm một câu: "Không đổi, tôi đọc hết tin nhắn trong nhóm mà."
Giờ đây những người trong nhóm không chỉ có Giang Tự hay Tề Lâm thôi mà mấy năm nay add thêm không ít bạn cũ, sau khi tốt nghiệp trung học mối quan hệ lại càng thân thiết hơn, bạn cũ này kéo thêm bạn cũ khác.
Mối quan hệ của họ với Tịch Tư Yến bây giờ không còn như hồi cấp ba ở chung ký túc xá nữa.
Cho nên lúc Tịch Tư Yến vừa xuất hiện, bao nhiêu chủ đề lại bắt đầu quay quanh hắn.
"Hiểu mà hiểu mà, tin CM tiến vào thị trường trong nước mọi người đều thấy cả rồi. Giờ đến tôi làm lập trình viên cũng bận muốn chết đây."
"Giám đốc Tịch, nghe nói CM đang quan tâm đến dự án Hạc Lâm, có thật không vậy hả?"
"Lớp trưởng Tịch ơi, buổi tụ họp này cậu có tới không?"
...
Quá nhiều câu hỏi.
Nhưng Giang Tự và mấy người ban đầu nói chuyện lại chẳng phát biểu gì thêm.
Dù sao thì thế giới của người trưởng thành cũng đầy thực tế.
Lão Cẩu vừa ăn vừa nhìn điện thoại, nhíu mày nói: "Cái người mà Bạch Trình kéo vào nhóm năm ngoái là thể loại gì không biết, hễ mở miệng ra là dò hỏi dự án của người ta, nhìn cứ bị gai con mắt."
"Chuyện bình thường thôi." Trần Mặc vừa nói vừa vớt một con cua: "Việc trao đổi tài nguyên giữa mọi người vốn là chuyện tốt mà. Chỉ là vì trong mắt một số người, vị trí của Tịch Tư Yến quá cao, nên khi dính dáng đến những chuyện này lại có vẻ không phù hợp cho lắm thôi."
Đây cũng chính là lý do sau này Trần Mặc hầu như không nói gì trong nhóm.
Nhân tình thế thái là thứ khó xử lý nhất, cậu ngại dính vào những chuyện như vậy cực kì.
Kết quả, con cua mà Trần Mặc vừa bỏ vào bát liền bị Cẩu Ích Dương gắp đi, hắn nói: "Tịch ca vừa nhắn vào group đấy, bảo cậu không được ăn."
Trần Mặc sa sầm lại: "Không cho ăn mà cậu lại chọn chỗ này?"
"Lúc đưa cậu đến là tôi đã nói chỗ này không chỉ có hải sản, lại còn giảm giá cho hai người. Mà tôi có bảo cậu không được ăn đâu? Nghe rõ lời tôi vừa nói đi chứ." Cẩu Ích Dương vừa khéo léo tách con cua thứ hai, vừa tiếp tục chủ đề lúc nãy: "Phải nói là có mấy người trong nhóm không biết nhìn tình huống. Rõ ràng Tịch Tư Yến xuất hiện là vì cậu mà họ cứ tự nhiên xông vào làm quen, không biết ngượng hay sao á?"
Trần Mặc lười đáp lại, cũng không thèm lấy điện thoại ra đọc tin nhắn trong nhóm nữa.
Lão Cẩu càng nghĩ càng thấy khó chịu, một trong hai nhân vật chính đang ngồi trước mặt mình đây, làm gì có chuyện để mấy tên kia nhảy nhót cho được. Thế là cậu ta đặt cua xuống, gõ một câu vào nhóm chat như trả lời thay cho Tịch Tư Yến: "Giám đốc Trần nói rồi đấy nhé, lớp trưởng đang ở nước ngoài nên chắc chắn không tham gia được đâu."
Quả nhiên vừa gửi tin đi là cả đám lại tỏ ra tiếc nuối không ngừng.
Lão Cẩu nhìn điện thoại một lúc rồi bỏ xuống, nói với Trần Mặc: "Lão Tịch không nói gì nghĩa là đồng ý với tôi rồi ha."
Một giây sau điện thoại trong tay Trần Mặc vang lên.
Là số ở nước ngoài, Trần Mặc vừa nhìn đã đoán được đối phương là ai.
"Alo."
"Sao lại đi ăn hải sản thế?"
Trong quán ồn ào tiếng người lại càng đối lập với phía đầu dây bên kia yên tĩnh biết bao. Trần Mặc đặt đũa xuống, tựa lưng vào ghế đáp: "Lão Cẩu muốn tranh thủ giảm giá, năn nỉ tôi đến đây."
Lão Cẩu lập tức ngẩng phắt đầu dậy nhìn cậu, thì thầm: "Sao cậu đi mách lẻo thế hử?"
Đầu dây bên kia cũng vang lên tiếng cười khẽ.
"Chuyện bên đó ổn không?" Trần Mặc hỏi.
Tịch Tư Yến "ừ" một tiếng: "Ổn."
Lúc này trong một căn hộ cao cấp ở nước ngoài, Hàn Kiền nhìn người vừa được bác sĩ băng bó cánh tay xong, cúp điện thoại dựa vào đầu giường, mỉa mai: "Tôi thật không ngờ là cậu chọn cách nhịn đấy, tưởng đâu cậu đi kể cho ai kia là mình bị rạch một phát vào tay phải khâu mười ba mũi, để Trần Mặc xót xa cho cậu thêm chút nữa chứ."
Tịch Tư Yến không để ý đến giọng điệu châm biếm của Hàn Kiền.
"Đã bắt được người chưa?" Hắn chỉ hỏi.
Ánh mắt Hàn Kiền trở nên lạnh lẽo: "Cậu nên hiểu rõ là bắt được cũng chẳng có ích gì. Cậu cố tình để lộ sơ hở, Lunar biết tỏng cậu phá hỏng chuyện của lão rồi, lão đã quyết không cho cậu về nước, cậu nghĩ lão sẽ để lại bằng chứng à?"
"Tôi biết." Tịch Tư Yến trần trụi bước xuống giường, bước đi vững vàng như thường lệ. Vừa cài cúc áo vừa nói: "Tôi đâu cần bằng chứng, chuyện rõ như ban ngày, tôi cũng phải có món quà hồi đáp chứ."
Hàn Kiền không biết nghĩ đến chuyện gì bỗng cười lạnh, có vẻ hung tàn.
Gật đầu: "Hiểu rồi."
Đợi đến khi Tịch Tư Yến cài hết cúc áo, Hàn Kiền mới tiếp tục trêu chọc: "Cậu thật sự không nói với cậu ấy à? Đây là cơ hội tốt đấy, cứ làm nũng một chút đi biết đâu người ta mềm lòng lại đồng ý quay lại với cậu thì sao."
Tịch Tư Yến bước đến chỗ máy lọc nước, rót cho mình một cốc, uống một ngụm xong mới trả lời: "Tôi không hèn hạ như anh."
Hàn Càn bất ngờ bị tấn công, chỉ tay vào mình trả lời một cách khó tin rằng: "Cho cậu nói lại lần nữa đó? Ai hèn hạ cơ?"
Tịch Tư Yến đã quay người bước đi.
Chỉ còn Hàn Kiền đứng đờ ở đó, mãi vẫn không hiểu sao một người có thể bày mưu tính kế, chịu một nhát dao, khiến trụ sở chính của UA tê liệt suốt hai ngày đến mức cận kề phá sản, mà lại dám đi nói người khác hèn hạ!
Thỉnh thoảng Trần Mặc ở đầu bên kia có nhận được tin về Tịch Tư Yến, nhưng hầu hết đều là những chuyện công việc, còn về việc Tịch Tư Yến bị thương thì hoàn toàn không hề tiết lộ với cậu nửa chữ.
Ba ngày sau, Lão Cẩu dẫn Trần Mặc đi họp lớp.
Nói là họp lớp nhưng ai cũng đi chung với người yêu nên thành ra người xa lạ cũng kha khá.
Lúc đến nơi Trần Mặc chẳng quen được bao người, nhưng lại gặp không ít người là cựu học sinh trường Trung học số 1.
"Chẳng phải là để Giang Tự tiếp đón à?" Trần Mặc nhìn quanh bàn tiệc gồm cả chục người trong phòng Vip, hỏi: "Mấy người này ở đâu ra thế?"
Lão Cẩu gãi đầu lúng túng trả lời: "Thật ra hồi đầu tính gọi vài người thôi nhưng cậu biết bạn gái của Giang Tự rồi chứ? Nhà cổ giàu lắm, tính tình cũng hơi kiêu ngạo, còn gia đình Giang Tự thì cậu rõ quá rồi, không giàu quá mà cũng không nghèo, hai người bọn họ yêu nhau đã bị không ít lời gièm pha. Lần này cô gái gọi thêm những người chúng ta không quen, nói là muốn cho họ thấy bạn trai mình xuất sắc thế nào, làm anh em mà, cậu nói sao mà từ chối được đây hả?"
Lúc này Giang Tự nhìn thấy hai người họ.
Ở phía bên kia, có người giơ tay chào hỏi: "Lão Cẩu, Trần Mặc, ở đây!"
Mọi người vốn đang ngồi rải rác quanh bàn, thì thầm trò chuyện, đột nhiên tất cả đều ngẩng đầu lên.
Lão Cẩu liền cảm thấy rùng mình, nhỏ giọng phàn nàn với Trần Mặc: "Chết tiệt, Tề Lâm gọi to thế làm gì chứ?!"
"Lắm lời." Trần Mặc đẩy nhẹ cậu ta một cái, ra hiệu đi về phía trước.
Hai người vòng qua bàn tròn, tiến về phía Tề Lâm.
Đi được nửa đường, Trần Mặc bỗng nghe thấy từ vị trí bên tay trái có người nói: "Anh hai, gặp mặt rồi mà còn không chào hỏi gì sao?"
Trần Mặc dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Lão Cẩu lập tức nổi cáu: "Cậu làm gì ở đây?! Ai mời cậu tới vậy?"
Trần Mặc ngăn Lão Cẩu lại, nhìn về phía Dương Thư Lạc ăn mặc đúng hiệu con nhà giàu, trông chẳng khác gì cậu chủ ngày xưa cả. Nghĩ đến việc Lão Cẩu nói, gia đình nhà bạn gái Giang Tự không tầm thường nên việc cậu ta xuất hiện ở đây cũng là chuyện bình thường thôi.
Điều khiến Trần Mặc bất ngờ là trong khi Dương thị đang đấu đá với nhau, Dương Thư Lạc vẫn chủ động bắt chuyện với mình.
Những người ngồi đây đều là bạn học cũ từ trường trung học số 1.
Dù có người đã kết hôn, có người mập ra, nhưng chỉ cần muốn tìm hiểu thì vẫn không khó để nhận ra quan hệ giữa Trần Mặc và Dương Thư Lạc.
Có một số người còn cố tình ra hòa giải:
"Giám đốc Trần lại đây ngồi đi, tôi định liên hệ cậu vì một dự án này."
"Nhớ hồi đó Mặc ca là trùm trường của Trung học số 1 ha, ai ngờ giờ là người thành công nhất cả nhóm."
"Đúng rồi đấy, Tề Lâm, kiếm ghế đi nào."
Trần Mặc vẫn đứng yên.
Cậu biết Dương Thư Lạc đến đây với mục đích không hề đơn giản.
Quả nhiên, Dương Thư Lạc đứng dậy, cười nhẹ nói: "Ban đầu chỉ đến thử vận may, không ngờ cậu tới thật. Trần Mặc, cậu có biết Tịch Tư Yến bị tấn công ở nước ngoài không?"
Bàn tay Trần Mặc siết chặt, lông mày nhíu lại: "Cậu nói gì?"
"Xem ra cậu không biết gì rồi ha." Dương Thư Lạc nở nụ cười khinh thường, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ tự mãn: "Tôi tưởng cậu ấy đã kể cho cậu mọi chuyện rồi chứ, nhưng xem ra cũng chẳng phải thế nhỉ. Điều tôi có thể nói với cậu là Lunar đã ra tay, lần này là nhắm đến tính mạng của cậu ấy. Cậu biết ba năm trước cậu ấy cũng từng gặp chuyện tương tự đúng không?"
Ngay lúc đó đã chẳng ai nghe rõ được câu cuối Dương Thư Lạc nói gì.
Chỉ thấy Trần Mặc lấy điện thoại rồi bước vội ra ngoài.
Trần Mặc đứng ngoài dựa lưng vào tường, không ngừng gọi điện.
Đường dây bận kéo dài khiến đôi mày Trần Mặc càng nhíu chặt hơn.
"Không ngờ cậu lại chẳng quan trọng đến vậy, có lẽ là tôi đã quá kỳ vọng vào cậu rồi." Dương Thư Lạc lại theo sau, mặt đầy vẻ châm biếm.
Trần Mặc lập tức nắm lấy cổ áo Dương Thư Lạc đè cậu ta lên tường: "Vậy cậu nhớ nói với Lunar, lần thứ hai rồi, tôi sẽ nhớ kỹ."
Mặt Dương Thư Lạc đỏ bừng lên: "Cậu..."
"Và cả cậu nữa." Trần Mặc lạnh lùng nhìn đối phương: "Tịch Tư Yến sống hay chết không phải chuyện cậu nên xen vào. Tôi không giỏi giả vờ hào phóng đâu, bớt thương nhớ cậu ấy đi, bây giờ tôi rất không thích đâu nhé."