Vào cuộc họp thường kỳ ngày thứ hai, tất cả các bộ phận đều tập trung tại phòng họp.
"Hoàn Thượng đã tiến hành kiểm tra nội bộ rồi, giám đốc Từ đã bị sa thải vì bí mật nhận hối lộ." Lão K gõ bút lên tay, gương mặt tỏ vẻ bình tĩnh nhưng ngay sau đó nở nụ cười: "Nhưng thỏa thuận bổ sung đã được ký vào hôm qua, tháng sau toàn bộ vốn sẽ được giải ngân*!"
Tiếng hoan hô vang lên khắp phòng họp.
Đặc biệt là những người thuộc bộ phận kỹ thuật, họ suýt nhảy cẫng lên vì vui sướng.
"Lão đại." Có người nhìn Trần Mặc đang dựa vào ghế với nụ cười nhẹ nói: "Có phải cậu đã biết chuyện này từ sớm không? Sao lại giấu bọn tôi vậy?"
Trần Mặc một tay đặt trên bàn họp: "Nếu nói với mọi người sớm thì còn gì bất ngờ nữa?"
"Nếu biết sớm thì bọn tôi đã vui mừng sớm rồi." Người hiểu rõ nội tình vụ việc thắc mắc: "Nhưng chẳng phải giám đốc Từ có thế lực lớn trong Hoàn Thượng sao? Sao lại dễ dàng sụp đổ vậy?"
"Không phải ông ta sụp đổ, mà là vợ ông ta, Lỗ Y mới sụp đổ." Lão K giải thích với mọi người, "Nói ra thì cũng là may mắn của chúng ta, khi giám đốc Chu vừa bị điều về trụ sở chính thì Hoàn Thượng lại bất ngờ nhận được đầu tư từ nước ngoài. Chúng ta chỉ may mắn được leo lên con thuyền lớn mà không bị văng ra ngoài thôi."
Nhiều người ngạc nhiên: "Công ty nào mà đầu tư mạnh tay vậy?"
Lão K: "Tập đoàn CM."
Lời vừa dứt, phòng họp lập tức vang lên tiếng ngạc nhiên và hít hà.
"Tập đoàn CM, chính là cái công ty đã đánh bại UA trong vụ đầu tư nổi tiếng hai năm trước sao?"
"Tôi nghe đồn CM có gia tộc lâu đời giàu có trong nước là nhà họ Tịch đứng sau, đúng không? Nghe nói ông chủ của họ rất trẻ, khi vừa trưởng thành đã nổi danh ở phố Wall với tầm nhìn đầu tư chính xác, rồi sáng lập CM. Chỉ trong năm năm đã thâu tóm gần hết các công ty cùng lĩnh vực, dã tâm và quyền lực không thể coi thường."
"Đúng là khác biệt giữa người với người."
"Central Meridian, "Kinh tuyến trung tâm*" không biến dạng, giữ vững tâm ban đầu. Có phải đây là lý do CM mở rộng lãnh thổ trở về trong nước không?"
"Ai mà biết được, những gia tộc lâu đời thường quan tâm đến cội nguồn mà. Nhà họ Tịch mấy năm nay kín tiếng, chắc cũng vì chuẩn bị cho điều này."
"Tôi thấy cũng chẳng sai, càng có quyền lực thì càng kín tiếng."
Mọi người xung quanh vừa thảo luận vừa đánh giá, nhưng không ai để ý đến vẻ mặt thoáng đăm chiêu của lão đại bộ phận kỹ thuật của Tân Duệ.
Ngay khi biết CM đã đầu tư vào Hoàn Thượng, Trần Mặc đã hiểu rằng đây là tác phẩm của Tịch Tư Yến. Ở kiếp trước, lúc cậu nghe được tin tức về hắn ở nước ngoài cũng phải ba năm sau.
So với tâm trạng lúc đó, bây giờ Trần Mặc đã luôn theo dõi tình hình của Tịch Tư Yến ở nước ngoài. Đôi khi cậu chú ý đến những thông tin về hắn, giống như cậu đã luôn biết rằng giám đốc Chu chính là người do hắn giới thiệu tới vậy.
Những năm qua, Trần Mặc thường nhớ lại khoảng thời gian học cấp ba.
Cậu cũng hiểu rõ rằng nếu không có Tịch Tư Yến vào lúc đó, có lẽ Trần Mặc của ngày hôm nay đã không được như bây giờ. Cậu không thể không thừa nhận rằng khi cậu quen với việc chăm sóc đội ngũ như một người lãnh đạo, đối mặt với mọi người và mọi việc với thái độ bình tĩnh, trong đó có ảnh hưởng không nhỏ từ Tịch Tư Yến.
Dù đó chỉ là hình ảnh của hắn trên sân bóng làm cho mọi người reo hò, hay hắn trong chiếc áo sơ mi trắng đứng dưới cờ quốc gia phát biểu, hoặc ngồi cạnh cậu giảng bài, hình ảnh lớp trưởng Tịch ngày xưa lại ùa về.
Trong bầu không khí hiện tại, Trần Mặc chợt nhận ra thời gian đã trôi qua nhanh đến vậy.
Nhanh đến mức họ đều đã trưởng thành rồi.
Những ký ức đó bất chợt ùa về, nhưng cậu vẫn giữ được vẻ ngoài bình thản, không chút dao động.
"Tối nay chúng ta tổ chức tiệc team building đi!" Có ai đó đề nghị.
Mọi người đều đồng ý một cách hào hứng.
Trần Mặc bỗng nhiên cũng không muốn làm những người khác mất hứng, nên mỉm cười đồng ý.
Tân Duệ vốn không chuộng chủ nghĩa hình thức.
Địa điểm ăn tối đã được đặt tại một nhà hàng buffet nổi tiếng, phải đặt chỗ trước.
Hai bàn dài dành cho hơn mười người được sắp xếp ngay tại sảnh chính.
Những người ở bộ phận kỹ thuật vốn có quan hệ tốt.
Về cơ bản là luôn tụ tập cùng nhau.
Một tân binh mới gia nhập năm nay vừa tốt nghiệp đại học, tên Viên Hạo, đứng lên trước tiên nói: "Em rất vinh dự được gia nhập Tân Duệ và trở thành một thành viên của bộ phận kỹ thuật. Mọi người chắc không biết, hiện tại Tân Duệ là mục tiêu mơ ước của tất cả các nhân tài đại học, không biết bao nhiêu người đang ganh tị với em đâu."
Vừa dứt lời, cậu nhóc đã bị các đồng nghiệp bộ phận kỹ thuật ngắt lời.
"Viên Hạo! Dù cậu hay nói nhiều, nhưng anh phải thừa nhận là cậu có chút tài năng đấy."
Mọi người cười lớn, "Đúng rồi, sao hôm nay lại khiêm tốn thế, không giống cậu chút nào."
"Không phải khiêm tốn ạ." Viên Hạo lập tức nói: "Em chỉ cảm thấy rất biết ơn khi tốt nghiệp mà gặp được một đội ngũ như thế này. Mọi người đều rất quan tâm đến em. Em càng muốn cảm ơn thầy của mình." Cậu nhóc chống tay nhìn chăm chú Trần Mặc đang ngồi đối diện, chân thành nói: "Anh Mặc, cảm ơn anh đã nhận em vào khi tuyển dụng, cho em cơ hội và luôn dẫn dắt em trưởng thành, em đã học được rất nhiều ạ. Ly này em kính mọi người, mọi người cứ tùy ý đi ạ."
Nói xong, cậu nhóc ngửa cổ uống hết ly rượu.
Xung quanh đều vang lên tiếng reo hò.
"Lại thầy, cậu đúng là chỉ biết nghe thầy sai đâu đánh đó* thôi, Tiểu Hạo Hạo."
"Lão đại thiên vị quá, không thể cứ thấy cậu ấy mới tốt nghiệp là chăm chút thế được, xem kìa, chăm chút đến nỗi cậu ấy bắt đầu phô trương rồi."
"Đúng đó anh Mặc, khi em mới vào công ty sao anh không công nhận dẫn dắt em?"
"Không công bằng! Mọi người có thấy vậy không?"
Nhìn thấy Trần Mặc bị vây quanh.
Viên Hạo cuống lên.
Cậu nhóc vẫn mang vẻ non trẻ của một người vừa tốt nghiệp với mái tóc ngắn đen và gương mặt tròn. Cậu nhóc thường cắn môi khi lo lắng khiến lúm đồng tiền nhỏ hiện rõ trên mặt.
Cậu nhóc nói: "Mọi người đừng đùa, em nói nghiêm túc mà."
"Hạo Hạo à, em thật sự là không chịu nổi khi bị trêu chọc mà. Không giống như bọn anh, đều là những kẻ mặt dày như tường thành rồi."
Trần Mặc từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên tư thế, đợi mọi người cười đùa xong mới khẽ cười và nói: "Đừng nghe họ nói linh tinh, tôi chọn dẫn dắt cậu không phải vì cậu còn trẻ đâu. Tôi cũng vẫn trẻ mà."
Câu nói tự trêu đùa của cậu khiến mọi người thêm một lần nữa reo hò, cười nói rôm rả.
Viên Hạo rất nghiêm túc, "Vậy tại sao vậy ạ?"
"Ngày cậu phỏng vấn, cậu quên rồi à?" Trần Mặc nói: "Tôi hỏi cậu vì sao muốn vào Tân Duệ, cậu nói cậu tự tin sẽ đưa Tân Duệ tiến vào lĩnh vực trí tuệ nhân tạo hoàn toàn mới."
Nhắc đến lời nói hùng hồn ngày ấy, Viên Hạo đỏ mặt, hận không thể chui xuống gầm bàn trốn.
"Thầy à, anh đừng nói nữa ạ." Viên Hạo lúng túng nói.
Trần Mặc ra hiệu cho cậu ta bình tĩnh, "Không sao, tôi thích nghe những câu nói máu lửa nhiệt huyết như vậy. Cậu đã dùng thực tiễn để chứng minh lời nói của mình, năng lực của cậu thật sự rất tốt. Ở giai đoạn thứ hai của thí nghiệm R2D, khi gặp bế tắc, nếu không phải cậu thức trắng cả tuần để tìm ra vấn đề thì thiệt hại lúc đó cũng khó mà lường được. Cậu rất xuất sắc, đó là sự thật."
Không để ý đến những âm thanh xung quanh.
Viên Hạo đứng đó ngơ ngác nhìn Trần Mặc, người không lớn tuổi hơn cậu nhóc là bao, nhưng cả về năng lực lẫn tính cách đều khiến cậu nhóc ngưỡng mộ. Tim Viên Hạo đập nhanh hơn, rồi cúi xuống uống cạn một cốc nước lớn để che giấu cảm xúc.
Trần Mặc thật sự không để ý đến phản ứng của cậu nhóc, thực ra cậu cũng không coi Viên Hạo như đồ đệ thật sự.
Chỉ vì thấy cậu nhóc có năng lực tốt lại hoạt bát nên tiện tay chỉ bảo. Cả việc cậu nhóc gọi mình là "thầy", Trần Mặc cũng không yêu cầu phải sửa.
Bữa tiệc kéo dài suốt hai tiếng.
Sau khi ăn xong, nhóm người vẫn chưa giải tán mà tiếp tục bàn kế hoạch đi tìm chỗ vui chơi tiếp.
Một nhóm người đứng ở ven đường bàn bạc.
Gió đêm tháng mười hơi se lạnh.
Trần Mặc liền đưa chiếc áo khoác trên tay cho một nữ đồng nghiệp mới mang thai của công ty, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trên người hơi nhăn nhúm. Cậu xắn tay áo lên, lộ ra đôi cánh tay thon gọn.
Không biết từ khi nào, Viên Hạo đã xuất hiện bên cạnh, cầm theo một chiếc áo khoác đen dài và nói: "Sư phụ, trời hơi lạnh, anh mặc áo vào đi."
"Bản thân cậu không cần sao?" Trần Mặc nhìn chiếc áo thun ngắn tay của Viên Hạo rồi từ chối: "Cậu mặc đi, bị cảm thì tôi không ký đơn nghỉ đâu."
Cậu nhóc xấu hổ, khuôn mặt hơi đỏ vì rượu lại càng đỏ hơn. Cậu nhóc kiên quyết giơ tay đưa áo lên: "Em còn trẻ, không sợ lạnh đâu." Nói xong cậu nhóc lập tức lúng túng, nói tiếp: "Không, ý em không phải thế, ý em là..."
Viên Hạo còn chưa kịp nói hết câu.
Bởi vì một loạt xe sang bóng loáng dừng lại bên lề đường, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Nơi họ dùng bữa là địa điểm phồn hoa nằm ở trung tâm thành phố
Ngay gần đó có một câu lạc bộ tư nhân nổi tiếng.
Trần Mặc đang nghĩ đến đám người giàu có hay lui tới những nơi này, và những thú vui xa hoa nhưng nhàm chán của họ.
Ngay sau đó, một nhóm người bước xuống từ xe.
Trần Mặc liếc mắt liền nhận ra người đứng đầu chính là ông chủ của Hoàn Thượng.
Người đàn ông này khoảng ngoài bốn mươi tuổi, có gương mặt đầy nét cương nghị. Trần Mặc đã gặp ông ấy vài lần và không nghĩ rằng đây là một người dễ gần.
Lúc này, lão K cũng bước đến.
Anh ta thì thầm: "Trùng hợp nhỉ, cậu đi cùng anh qua chào một tiếng chứ?"
"Ừm." Trần Mặc giữ đúng lễ nghĩa xã giao, không phản đối.
Tuy nhiên, chưa kịp bước tới thì cậu phát hiện ra ông chủ của Hoàn Thượng vừa xuống xe đã không rời đi ngay, mà đứng tại chỗ như đang chờ đợi ai đó.
Quả nhiên, từ chiếc xe phía sau, cánh cửa sau được tài xế mở ra.
Một đôi chân dài trong chiếc quần âu đen thẳng tắp bước xuống. Trần Mặc không hiểu sao trong lòng chợt rung lên, bỗng dưng nhớ lại cảnh tượng lúc cậu mới sống lại, đứng trong con hẻm nhỏ sau quán net nhìn thấy một người nào đó bước xuống từ xe.
Hai hình ảnh trùng lặp, đôi giày da đen bóng loáng giẫm trên mặt đất, người bước ra với mái tóc đen được chải chuốt gọn gàng, bộ vest được cắt may tinh xảo vừa vặn. Lộ ra phần bên của một gương mặt quen thuộc bị ánh đèn thành phố chiếu xuống che khuất, sống mũi cao, mang đến một nét mặt trưởng thành hơn.
Chỉ là thoạt nhìn thì lại có phần nghiêm nghị, khí thế khô khan mà thâm trầm.
Lão K khẽ thầm thì bên tai: "Người đó là ai vậy? Trông uy quyền quá."
So với Lão K, những người khác lại thích bàn tán.
"Thật là một người đàn ông đẹp trai mà!"
"Đúng chuẩn hình mẫu tổng tài bá đạo mà tiểu thuyết hay viết luôn."
"Ông chủ của Hoàn Thượng cũng có thân thế lẫy lừng đấy nhỉ? Những người đi cùng ông ấy chắc chắn không phải loại người mà người phàm chúng ta có thể biết đâu."
Khi mọi người đang bàn tán xôn xao.
Thì phát hiện người đàn ông đang nói chuyện kia đột nhiên ngước lên, nhìn về phía này.
Dường như ngoài ý muốn, hắn nhíu mày, rồi bỗng nhiên tiến thẳng về phía nhóm của họ.
Nhiều người đứng đơ người, ngây ngốc không dám cử động.
Cho đến khi thấy người nọ dừng lại trước mặt Trần Mặc, lão đại bộ phận kỹ thuật của mình.
Lão K đứng bên cạnh Trần Mặc bỗng trở nên thông minh đột xuất, không dám hé một lời.
Chỉ có Viên Hạo, người từ đầu đến cuối chỉ chú ý đến việc đưa áo cho Trần Mặc, chẳng hề để tâm đến người mới đến, vẫn đang kiên trì nói: "Thầy ơi, anh mặc vào đi, gió thổi đấy ạ."
Nói xong thì cảm thấy có ánh mắt nhẹ nhàng liếc qua mình.
Mặc dù cái nhìn ấy rất nhẹ nhưng đủ để khiến cậu nhóc lạnh sống lưng. Cậu nhóc ngây ngẩn nhìn sang, phát hiện ra người kia không chú ý gì đến mình mà chỉ nhíu mày nhìn thầy nói: "Sao lại đứng ngoài đường thế này?"
"Vừa ăn tiệc xong, đang chuẩn bị đi tiếp." Trông thầy đáp lại với vẻ rất bình thường.
Rốt cuộc, mọi người trố mắt nhìn người mới đến vẫy tay gọi trợ lý, rồi lấy từ tay trợ lý một chiếc áo vest khác. Hắn không hỏi ý kiến Trần Mặc mà nhẹ nhàng khoác áo lên vai cậu.
Hắn chỉnh lại áo cho Trần Mặc rất tự nhiên và nói: "Tối nay tôi bận nên không thể đi cùng. Khi nào có thời gian thì trả lại tôi sau."
Trần Mặc không từ chối, cậu kéo nhẹ mép áo, gật đầu: "Được, cảm ơn."
Những người khác: "......"
Không dám nói.
Thật sự một câu cũng không dám hé môi.