Trong mắt Tịch Tư Yến thoáng hiện lên một nụ cười khó mà nhận ra được.
So với Trần Mặc năm năm về trước thì cậu của bây giờ đã thay đổi, có thể nói đã chu toàn và trưởng thành hơn rất nhiều, cậu như chuyển từ một thiếu niên sang một thanh niên một cách hết sức mượt mà, cả người toát lên vẻ điềm tĩnh, là kiểu người thật sự chan chứa trong nội tâm cũng như vững vàng vẻ bên ngoài.
Nhưng Tịch Tư Yến biết, từ những năm cấp ba Trần Mặc đã tự rèn lại chính bản thân mình.
Cậu chữa trị cho khoảng trống trong tâm hồn, bù đắp những hối tiếc, chọn đi trên con đường mới và không ngừng tiến về phía trước. Đó là lý do khiến Trần Mặc hôm nay có thể đứng đây ngay trước mặt hắn.
Tịch Tư Yến không hề hỏi cậu đã bỏ bao nhiêu công sức trong suốt quá trình đó, nhưng hắn hiểu rất rõ.
Cho nên bây giờ khi nhìn thấy Trần Mặc thoải mái thong thả như thế này, Tịch Tư Yến vừa thấy hiếm có lại vừa muốn bao dung cho cậu hết tất cả.
"Còn bao lâu nữa?" Tịch Tư Yến hỏi.
Trần Mặc dời mắt nhìn sang phía GPS: "Nếu kẹt xe thì cỡ mười mấy phút, sao thế?"
Mười mấy phút sau, vì địa chỉ mà Viên Hạo gửi nằm trong một con hẻm cách xa đường chính nên xe không vào được mà chỉ có thể đi bộ. Trong con hẻm vắng vẻ, Tịch Tư Yến đẩy Trần Mặc vào tường rồi trao cho cậu những nụ hôn nồng cháy triền miên.
Trần Mặc chịu không nổi cách hôn này nên né sang một bên, thở hổn hển đáp lại: "Anh giỏi quá nhỉ, hỏi thời gian để chờ em ở đây đấy?"
"Chứ sao." Tịch Tư Yến lùi lại, đưa tay vân vê lọn tóc của Trần Mặc bị kẹt trên tường, nói hết sức thản nhiên: "Dù sao cũng đang lái xe, sao để em thấy sự háo sắc của anh được?"
Trần Mặc nghẹn lời không nói được gì.
Cậu lập tức áp sát mặt mình vào mặt anh, thì thầm: "Vậy có cần em tỏ ra chống cự một chút không? Nhưng trước vẻ điển trai của Yến ca thế này, em không nỡ buông tay thì phải làm sao đây?"
Tịch Tư Yến lập tức nhéo vào gáy cậu một cái coi như đe dọa.
Ngày hôm đó kể từ lúc xuất phát cho đến khi tới nơi, Trần Mặc vẫn luôn thấy mọi chuyện suôn sẻ.
Dù sao chuyến này cũng đến tìm bác sĩ, còn vừa khéo trời quang mây tạnh, ăn tết chung với người mình yêu thì thật sự quá hoàn hảo.
Cho đến khi họ bước vào phòng khám.
Ngay khi vừa vào cửa đã có cảm giác bất ổn ập đến. Bác sĩ già đã ngoài tám mươi nhìn run run rẩy rẩy đứng còn không vững. Trong phòng khám không có ai ngoài ông, không khí lặng ngắt đến ngột ngạt.
Trần Mặc và Tịch Tư Yến liếc mắt nhìn nhau.
Từ sau khi Trần Mặc bị tấn công bất ngờ, Tịch Tư Yến luôn cảnh giác mọi lúc mọi nơi, hắn đưa tay chặn Trần Mặc phía sau, quan sát xung quanh rồi nói: "Ra ngoài trước đã."
"Đừng!" Ông cụ vội vàng gọi họ lại.
Trong mắt ông hiện lên sự tuyệt vọng, nhìn hai người trẻ vừa bước vào, ông run rẩy chỉ về phía sau tấm màn vải, giọng khẩn khoản: "Làm ơn, đừng đi! Có người đang tìm các cậu."
Khi Nhậm Hiền Sâm bước ra, thực sự mà nói, Trần Mặc cảm thấy như mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của mình.
Gã bắt cóc cháu trai của ông cụ, là một cậu bé chừng bảy tám tuổi, một tay gã bịt miệng còn tay kia kề sát vào cổ cậu bé. Trên gương mặt cậu bé đầy vẻ sợ hãi, đôi mắt ngấn nước chực trào.
Sự căm phẫn trào dâng trong lòng Trần Mặc. Dù sao đối với một gia đình như ông cụ, quả thật đây chính là tai bay vạ gió.
Trần Mặc lạnh lùng nói: "Đây là chuyện giữa tôi và anh, giám đốc Nhậm, đừng khiến mọi thứ trở nên xấu xí như vậy."
"Mày tưởng tao muốn hả?" Giọng Nhậm Hiền Sâm khàn đặc chói cả tai. Gã bất ngờ giơ dao về phía Tịch Tư Yến, kích động hét lên: "Không phải tên họ Tịch bám riết tao không tha, ép tao phải làm vậy à!" Sau đó chuyển qua hướng Trần Mặc: "Là Lunar cho người phóng hỏa, ở bệnh viện cũng do thằng ngu Dương Thư Lạc ra tay! Liên quan chó gì tới tao?! Truyền Hưng là đường lui cuối cùng của tao nhưng tên Tịch Tư Yến nó cứ phải đuổi cùng giết tận, nó muốn tao làm vậy thì tao chỉ đành phải tìm mày, nhưng mày luôn có vệ sĩ vây quanh nên tao không ra tay được. Lần này tao bám theo suốt cả chặn đường mới biết chúng mày định đi đâu, đành phải ra tay trước thôi."
Gã vừa nói vừa tì lưỡi dao vào cổ đứa nhỏ để đe dọa.
"Anh muốn gì?" Tịch Tư Yến hỏi.
Nhậm Hiền Sâm cười lạnh lẽo: "Đừng tưởng tao không biết quanh mày luôn có bảo vệ, dù mày có ý đồ gì thì cho chúng rút hết đi đã."
"Được." Tịch Tư Yến gật đầu.
Hắn rút điện thoại, nói vài câu ra lệnh.
Rõ ràng Nhậm Hiền Sâm không tin, Trần Mặc lên tiếng: "Anh phải biết thật ra con tin trong tay anh không thể uy hiếp được anh ấy. Còn tôi thì khác, anh theo dõi lâu cũng biết quan hệ của chúng tôi, giờ anh thả người ra đi, bắt tôi thay thế, sau đó chúng ta tiếp tục bàn điều kiện nhé?"
Nửa tiếng sau.
Trần Mặc đứng trên tầng bảy của một tòa nhà bỏ hoang trong thị trấn, có một thứ cảm giác hoang đường xen lẫn trong không gian và thời gian.
Thậm chí cậu còn không cảm thấy lo lắng.
Mà ngược lại Nhậm Hiền Sân cứ hết nhìn đông sang nhìn tây, cảnh giác vô cùng.
Mãi đến khi gã thấy tấm đệm hơi màu vàng trải dưới đất thì vẻ mặt mới có phần hài lòng. Gã dí lưỡi dao vào eo Trần Mặc, nói: "Giám đốc Trần, tao biết Tịch Tư Yến không phải người tầm thường, tao cũng không ngu đến mức tin lời tụi mày. Đợi lát nữa khi người của nó lên hết đây, tao nhận được tiền và giấy thông hành ra nước ngoài thì nhờ giám đốc Trần nhảy xuống cùng tao nhé."
"Nhậm Hiền Sâm," Trần Mặc vẫn nhìn ra bên ngoài: "anh có biết cảm giác rơi từ trên cao xuống thế nào không?"
Nhậm Hiền Sâm sững lại: "Cái gì?"
Hắn không hiểu Trần Mặc định làm gì.
Trần Mặc nói: "Nhảy lầu tự tử thì xương toàn thân sẽ gãy vụn. Nếu lỡ như đầu tiếp đất trước thì tiếc làm sao. À, anh biết không, độ cao an toàn tối đa cho đệm hơi cứu hộ là mười sáu mét. Ở đây là tầng bảy, ít nhất cũng hơn hai mươi mét, anh..."
"Mày câm miệng lại!" Rõ ràng Nhậm Hiền Sâm đang hốt hoảng, gã dí dao gần hơn, mắt nhìn thẳng xuống lầu: "Mày lừa tao chứ gì?"
Tầng bảy không có lan can bảo vệ, gió lạnh thổi qua mang theo cơn lạnh buốt xương.
Đột nhiên Trần Mặc cười khẽ: "Giám đốc Nhậm, người đã chết một lần thì chẳng còn tâm trạng nào lừa anh cả."
Ngay lúc Nhậm Hiền Sâm đang ngẩn người, Trần Mặc lập tức dùng sức lăn người về trước một cái. Đúng lúc đó, một bóng người từ tầng tám lao xuống, lấy thế sét đánh đá thẳng vào lồng ngực Nhậm Hiền Sâm.
Một cú đá cực mạnh khiến đối phương đập người vào tường, hự lên một tiếng rồi đau đớn ngã quỵ xuống đất.
Con dao trên tay cũng lăn ra.
Trần Mặc vừa kịp đứng dậy, tháo chiếc tai nghe công nghệ cao khỏi tai.
Mãi đến khi thấy người lao xuống không phải vệ sĩ mà chính là Tịch Tư Yến, cậu trừng mắt tức giận liếc hắn một cái.
Cơn bực dọc bùng lên, nhắm thẳng vào tên họ Nhậm.
Khi hắn vừa lồm cồm bò dậy, Trần Mặc đã nhanh chóng đá thẳng vào ngực gã thêm một cú nữa.
"Bản thân giám đốc Nhậm cũng làm nghề này, thời buổi công nghệ phát triển vượt bậc như hiện nay mà vẫn còn ôm hy vọng may mắn có thể thoát thân sao?" Trần Mặc mặt lạnh như băng: "Xem ra anh vẫn chưa thấm thía bài học lần trước nhỉ?"
Tóc tai Nhậm Hiền Sâm rối bời, gã ngẩng đầu lên, khóe miệng co giật: "Không thử một lần làm sao biết được? Hơn nữa," Nhậm Hiền Sâm nở nụ cười hiểm ác, "chúng ta làm đối thủ cũng được một thời gian rồi, tao luôn nghĩ giám đốc Trần là người có học thức, tao nhã. Không ngờ mày lại để tâm đến tên họ Tịch như thế. Nếu biết mày ngon như vậy thì cớ gì chúng ta phải đấu nhau trên thương trường? Lên giường với nhau, tao sẵn lòng dâng tất cả mọi thứ!"
Dù biết gã cố tình khiêu khích nhưng sắc mặt của Tịch Tư Yến bên cạnh lập tức đen lại như đáy nồi.
Trần Mặc chặn lại động tác muốn xông lên của hắn, hỏi: "Bao lâu nữa thì cảnh sát đến?"
"Sắp rồi." Tịch Tư Yến nhìn đồng hồ xong, trả lời.
Tiếng bước chân dồn dập từ dưới lầu vang lên.
Vệ sĩ đã gần đến tầng này.
Đúng vào ngay lúc đó, đột nhiên Nhậm Hiền Sâm lao vụt tới tóm lấy Tịch Tư Yến đang đứng gần, rồi cùng nhau ngã nhào về phía mép tầng đang mở toang.
Đồng tử của Trần Mặc co lại.
Khoảnh khắc đó, dường như cả thế giới bị ngưng đọng.
Bởi cậu biết rất rõ rằng đệm hơi dưới lầu hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn phòng cháy chữa cháy, không thể chịu nổi sức nặng của hai người cùng rơi xuống.
Cậu không còn nhớ mình đã phản ứng thế nào trong tích tắc để giữ lấy người kia nữa. Sau này nghĩ lại, Trần Mặc cũng không tài nào nhớ nổi từng chi tiết.
Cậu chỉ biết rằng Nhậm Hiền Sâm đã không thành công.
Tịch Tư Yến khác cậu, Trần Mặc cậu đã từng đánh nhau không biết bao nhiêu lần, mọi thứ đều là phản xạ bản năng. Còn nhà họ Tịch có lề lối học tập đào tạo bài bản, hay các cách để ứng phó với những tình huống thế này. Vì vậy khi Trần Mặc và Tịch Tư Yến va vào nhau, ôm chặt rồi lăn sang một bên, không thể dừng lại mà va mạnh vào góc cạnh của nền xi măng, dù cho Tịch Tư Yến đã gánh phần lớn lực va chạm nhưng Trần Mặc vẫn cảm thấy mùi máu tanh bắt đầu lan trong miệng mình.
Thậm chí cậu còn chưa kịp cảm thán.
Vừa hé môi, dạ dày Trần Mặc cuộn lên. Trong ánh mắt kinh hãi của Tịch Tư Yến, những vệt máu li ti văng trào ra, nhuốm lên ngực anh.
Dưới áp lực quá lớn, Trần Mặc bị xuất huyết dạ dày. Căn bệnh dai dẳng tái phát nhiều lần, dù đã được điều trị nhưng bây giờ đã hoàn toàn bộc phát. Ngay ngày hôm đó, Trần Mặc được chuyển gấp về thành phố Tuy, trải qua một ca phẫu thuật khẩn cấp.
Trong thời gian phẫu thuật, Trần Mặc không hoàn toàn mất ý thức.
Dường như cậu lạc vào một giấc mơ rất đỗi kỳ lạ. Vẫn là tòa nhà bỏ hoang nhưng không phải tầng bảy cũng không phải tòa nhà ở thị trấn. Cậu như một kẻ ngoài cuộc đứng nhìn tiếng còi xe cảnh sát và cứu thương rền rĩ xung quanh, kể cả Tịch Tư Yến đứng bên cạnh cũng lặng người không phản ứng.
Tịch Tư Yến trước mắt không phải người mà Trần Mặc quen thuộc.
Hắn lạnh lùng hơn, nhưng ẩn dưới sự lạnh lùng ấy là một thứ gì đó sắp bùng nổ. Liên tục có người qua lại bên cạnh họ rồi nói gì đó với Tịch Tư Yến nhưng hắn không đáp lại một câu nào.
Trần Mặc chỉ đứng bên cạnh, cùng Tịch Tư Yến đợi đến khi màn đêm buông xuống.
Tấm vải trắng phía trước che đi tất cả kết quả có thể thấy được. Không biết từ lúc nào, bỗng có một tiếng la hét vọng lại. Dương Chích bước tới, giận dữ như cuồng phong, hắn gào lên.
"Các cậu nói vớ vẩn cũng phải có chừng mực, bảo ai chết rồi hả!" Vừa đi vừa hét, giọng đầy tức tối: "Trần Mặc làm sao mà chết được, tuần trước nó còn đòi giết tôi cơ mà!"
Sau đó giọng nói ấy ngưng bặt.
Có vẻ như cảnh tượng trước mắt đã làm Dương Chích kinh hãi đứng sững ở đó, không dám bước lên bước nữa.
Sau đó Dương Chích phát hiện Tịch Tư Yến.
Hắn như vớ được thứ gì đó, đột nhiên lao tới.
"A Yến, là cậu báo cảnh sát đúng không?" Hắn gần như rối tung cả lên: "Cảnh sát có nhầm không? Đó không phải là Trần Mặc đúng không? Cậu sẽ không vô duyên vô cớ tìm nó, cho nên người kia không thể nào là nó được, đúng không?"
Đôi mắt sâu thẳm của Tịch Tư Yến quay sang nhìn Dương Chích.
Thậm chí Trần Mặc cảm giác dường như Tịch Tư Yến đã đứng trên bờ vực điên loạn, cơn đau không cách nào nói thành lời ấy như sắp trút hết lên Dương Chích trước mặt.
Giọng Tịch Tư Yến bình thản: "Chính là cậu ấy."
Khi Dương Chi vẫn còn ngơ ngác, hắn nói tiếp: "Nghe nói cậu ấy đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương rồi. Cậu ấy chết bên ngoài, tôi tưởng anh sẽ vui lắm chứ."
Từ lúc Dương Chích nghe được bốn chữ "chính là cậu ấy" của hắn mà chết lặng cả người.
Hắn không ngừng thì thào: "Sao có thể như vậy được? Sao có thể vậy được chứ?"
Cuối cùng, Tịch Tư Yến cũng bước đi. Hắn lướt qua Dương Chích: "Thi thể của cậu ấy tôi sẽ tự lo liệu. Từ bây giờ cậu ấy sẽ hoàn toàn không còn liên quan gì đến nhà họ Dương nữa."
Trần Mặc nhìn bóng lưng ấy rời đi, như thể chìm vào trong màn đêm.
Cậu không hiểu cơn điên loạn của Dương Chích từ đâu mà có, chỉ thấy lồng ngực mình nặng trĩu đi khi bắt gặp hình bóng người kia xa dần. Trần Mặc muốn lên tiếng gọi hắn lại, nhưng môi khẽ mấp máy mà lại chẳng thể thốt thành lời.
Bóng người xa dần, khung cảnh dần dần mờ đi, cuối cùng trở về hư vô.
Trần Mặc chớp chớp mi mắt nặng trĩu, chậm rãi mở mắt ra.
Ánh ban mai ngoài cửa sổ chói lòa, hương hoa dành dành nhẹ nhàng tỏa ra từ đầu giường, tỉnh táo mà dịu êm.
Cậu nghiêng đầu nhìn người đang nằm ngủ bên cạnh mình.
Tịch Tư Yến nắm lấy tay cậu, nhíu chặt mày lại, cảm giác có động đậy khiến hắn lập tức tỉnh dậy.
"Thế nào rồi?" Hắn đứng dậy hỏi, đồng thời nghiêng người nhấn chuông đầu giường
Trần Mặc cảm nhận được hơi ấm từ chiếc áo khoác của hắn lướt qua má mình. Hắn cúi đầu nhìn xuống, Trần Mặc khẽ cong tay, nhẹ nhàng mỉm cười: "Vẫn ổn."
Cảm xúc chan chứa trong lòng, mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần so với khi tỉnh dậy ở quán net ngày xưa.
Khi đó cậu chỉ thấy chán nản, chưa hiểu rõ ý nghĩa của cuộc đời là gì.
"Cười gì thế?" Tịch Tư Yến khẽ hỏi.
Tâm trạng Trần Mặc vui vẻ: "Em chỉ đang nghĩ, nếu quay lại con hẻm sau quán net ngày hôm đó ở trường trung học, chắc chắn em sẽ yêu anh từ cái nhìn đầu tiên."