• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một câu của Trần Mặc khiến sắc mặt của mọi người trong phòng biến đổi muôn màu muôn vẻ, tình cảnh thật sự rất thú vị.

Rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, lại còn là chuyện mà ông cụ Dương từng đặc biệt nhắc đến. Vậy tại sao một năm sau vẫn chưa giải quyết? Đương nhiên là vì cảm thấy không quan trọng, không để ý, không thật sự đặt nặng trong lòng.

Trong tình cảnh này, nó chẳng khác nào một cái tát vang dội vào mặt mỗi người trong nhà họ Dương.

"Tiểu Mặc." Chu Yểu Quỳnh mắt đỏ hoe, nhỏ giọng gọi cậu.

Dù Trần Mặc không hiểu rõ đây là vở diễn gì, nhưng vẫn lên tiếng: "Bà không cần quá lo lắng, tôi không đến để lên án ai cả. Một năm trước tôi đã nói không truy cứu việc hủy bỏ đơn kiện thì bây giờ vẫn vậy. Muốn khởi kiện lại hay xử lý theo cách khác thì tùy mọi người quyết định, nếu muốn bảo vệ Dương Thư Lạc thì tôi cũng không có ý kiến. Chỉ có một điều, tôi không muốn cuộc sống cá nhân của mình bị phơi bày thêm nữa." Trần Mặc cười nhạt: "Dẫm lên đầu tôi mà nhảy như vậy có phải hơi quá đáng không? Bà biết tính tình tôi không tốt mà."

Chu Yểu Quỳnh muốn nói gì đó nhưng rồi lại ngập ngừng: "Con hiểu lầm rồi, mẹ không muốn bảo vệ ai cả, mẹ chỉ..."

"Không cần giải thích với tôi đâu." Trần Mặc ngắt lời, bình tĩnh nhìn xung quanh: "Tôi sẽ mang theo những thứ ông nội cho. Vào dịp Tết tôi vẫn sẽ đến thăm ông, ngoài ra sẽ không quay lại nữa."

"Trần Mặc." Dương Chích bước tới nắm lấy tay cậu, hắn cau mày: "Rốt cuộc cậu có biết mình đang nói gì không?"

Trần Mặc nhìn xuống tay của mình rồi nhìn khuôn mặt của Dương Chích: "Tôi nói chưa đủ rõ à, anh cả? Tôi muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương. Tôi hy vọng từ giờ trở đi, nhà họ Dương coi như chưa từng có người con trai nào như tôi cả. Và tất nhiên, tôi cũng sẽ không thực hiện bất kỳ nghĩa vụ nào với tư cách là con là cháu. Tôi sẽ không tham gia vào việc phân chia tài sản của nhà họ Dương, cũng không bao giờ bước vào công ty. Tương tự, dù tương lai tôi sống tốt hay không, sống chết bên ngoài như thế nào, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm."

Dương Chích sững sờ buông tay.

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt thẳng thắn của Trần Mặc dường như bóc trần tất cả những gì ẩn giấu trong lòng Dương Chích. Đối phương mới chỉ mười mấy tuổi, nhưng lại như thể đã nhìn thấu mọi thứ về hắn: thấy rõ sự thờ ơ với tình thân, thấy rõ bản chất ích kỷ, và cả sự hối hận mơ hồ trong khoảnh khắc này.

Cho đến khi Dương Khải Án vung tay làm vỡ chiếc cốc thủy tinh trên bàn trà.

"Mày nghe lại những gì mày vừa nói xem, mày nghĩ mình đang nói cái gì vậy!"

"Không phải là tiếng người à?" Khi mọi người đều giật mình, chỉ có Trần Mặc là không phản ứng gì. Cậu chỉ thờ ơ hỏi một câu mà gần như khiến ông ta tức chết.

Dương Khải Án thở hổn hển vài hơi: "Ba không đồng ý! Hôm nay ba sẽ coi như con trẻ người non dạ nên nói năng bồng bột. Rời khỏi nhà họ Dương thì con định sống bằng cái gì?"

Nếu là kiếp trước, có lẽ Trần Mặc sẽ thật sự nghĩ rằng người ba này đang lo lắng cho mình.

Nhưng giờ đây, cậu không còn là cậu của ngày xưa nữa. Cậu nói: "Chuyện này thì ông không cần phải lo. Suốt mười mấy năm không ở nhà họ Dương tôi vẫn sống đấy thôi. Còn nữa, ông yên tâm đi, chỉ cần những người trong phòng này không nói ra thì bên ngoài sẽ không ai biết chuyện tôi rời khỏi nhà họ Dương cả."

Cả đời này, Dương Khải Án rất coi trọng thể diện. Khi vụ bê bối tráo con vừa nổ ra, ông ta nhất định phải giữ con nuôi ở bên cạnh vì sợ mang tiếng xấu rằng tìm được con ruột rồi thì bỏ rơi con nuôi. Trong tình huống hiện tại, ông ta cũng không thể để lộ ra ra rằng chính ông ta đã đuổi con trai ruột ra khỏi nhà, vì danh tiếng của tập đoàn Dương thị không chịu nổi thêm một scandal nào nữa.

Trần Mặc nhấn mạnh: "Cái thể diện này, tôi sẽ giữ cho nhà họ Dương. Ngày nào ông nội còn sống thì ngày đó tôi vẫn không muốn làm ông đau lòng."

Dương Khải Án trừng mắt nhìn cậu vài giây.

Bất ngờ, ông chỉ tay về phía Dương Thư Lạc, hỏi Trần Mặc: "Đuổi nó đi, được không? Có phải chỉ cần đuổi nó đi, con sẽ không gây chuyện nữa không?"

"Ba!" Dương Thư Lạc bị chỉ vào người, kinh ngạc đến không thốt nên lời.

Cậu ta không tin nổi điều mình vừa nghe thấy.

Trần Mặc cũng ngạc nhiên một chút, rồi sau đó bật cười. Ban đầu là một tiếng cười khẽ, sau đó cậu không kìm được nữa mà cười đến mức gần như đứng không vững.

Ở kiếp trước, cho đến lúc chết cậu vẫn luôn nghĩ dù gia đình này đầy rẫy sự giả dối, nhưng ít nhất Dương Thư Lạc cũng nhận được tất cả. Cậu ta được nhà họ Dương yêu thương và ưu ái đến mức không thể lay chuyển.

Nhưng hóa ra, khi hai bên đều chịu tổn hại thì từ bỏ Dương Thư Lạc cũng chẳng phải việc gì to tát.

Dương Thư Lạc rõ ràng cũng bị cú sốc này làm cho choáng váng.

Cậu ta đứng ngây người, không biết phản ứng thế nào.

Sự kiên nhẫn của Trần Mặc đã cạn kiệt.

Cậu không muốn tiếp tục dây dưa nữa.

Cậu đứng dậy nói: "Tôi chỉ muốn nói như vậy thôi. Ba, nếu ông đồng ý, thì sau này gặp nhau ngoài đường, tôi vẫn sẽ gọi ông một tiếng ba. Nó sẽ giữ thể diện cho ông, và tôi cũng sẽ tránh được nhiều phiền phức. Nếu không đồng ý cũng không sao, tôi là người không ngại chuyện xé toạc mọi thứ. Tôi nói được, chắc chắn sẽ làm được."

Nói xong, Trần Mặc bèn đứng dậy.

Trong không khí im lặng bao trùm, cậu bước qua những mảnh vỡ dưới chân, từng bước từng bước rời đi.

Từ lúc bước vào cho đến khi rời đi, Trần Mặc không làm gì thừa thãi.

Nhưng cậu đã tự tay cắt đứt toàn bộ mười bảy năm cuộc đời mình tại đây.

Về phần Trần Kiến Lập và Lý Vân Như, việc họ phải đối mặt với cảnh ngồi tù gần như là chắc chắn.

Còn nhà họ Dương, bất kể là công ty hay gia đình đều đầy rẫy những lỗ hổng và rạn nứt mà không thể che giấu. Sửa chữa hay bỏ mặc để chúng vỡ vụn, Trần Mặc không còn hứng thú để tiếp tục chứng kiến.

Vừa ra cửa Trần Mặc đã thấy ngay chiếc xe đưa cậu đến.

Nó vẫn đỗ nguyên chỗ cũ.

Và người lẽ ra phải ngồi trong xe lại đang đứng dựa vào thân xe. Hắn khoanh tay, nhìn đồng hồ như thể đang đếm từng giây.

"Tôi vào đó bao lâu rồi?" Trần Mặc tiến lại gần hỏi.

Tịch Tư Yến đứng thẳng người: "Mười một phút ba mươi bảy giây."

"Chính xác vậy à?"

Tịch Tư Yến nhìn thẳng vào mặt cậu như thể đang cố gắng phân tích điều gì, rồi gật đầu: "Ừ. Mọi chuyện giải quyết xong chưa?"

Trần Mặc bước qua Tịch Tư Yến mở cửa xe, chuẩn bị lên xe thì dừng lại nói: "Cũng gần xong rồi. Nhưng hiện tại, tôi phải giải quyết với bản thân mình, bởi vì tôi không thể kiểm soát người khác."

Đúng lúc này, từ phía không xa vang lên một giọng nói: "Đợi đã!"

Trần Mặc rút lại chân vừa định bước lên xe, cậu thấy Dương Thư Lạc xuất hiện trước xe.

Cậu nhướng mày nhìn Tịch Tư Yến: "Thấy chưa, người khác đến rồi kìa."

Tịch Tư Yến quay lại liếc nhìn, cau mày, rồi đóng cửa xe lại.

"Trần Mặc" Dương Thư Lạc bước tới.

Trần Mặc nhìn cậu ta: "Có chuyện gì không?"

Dương Thư Lạc: "Tại sao mày lại làm vậy?"

Trần Mặc nhìn vẻ mặt tiều tuỵ của Dương Thư Lạc, khó hiểu: "Cậu có ý gì?"

Dương Thư Lạc: "Tại sao mày lại nói muốn cắt đứt với nhà họ Dương? Mày vốn dĩ đã chuyển ra khỏi nhà họ Dương để ở ký túc xá rồi mà, sao lại phải làm thêm chuyện này?" Cậu ta nói, mắt ánh lên vẻ không hiểu và còn xen lẫn chút bất mãn. "Chẳng lẽ mày làm vậy để khiến ba mẹ và anh cả phải áy náy thôi ư? Nếu thế thì tao phải nói, mày thắng rồi, bây giờ tao chẳng khác gì một con ký sinh trùng sống dựa vào nhà họ Dương cả. Nói là con nuôi cho đẹp, nhưng tao biết rõ mọi thứ đã không thể quay trở lại nữa, tất cả đều bị huỷ hoại rồi."

Kỳ thực Trần Mặc lười phản ứng với cậu ta.

Kiếp này cậu đã nhìn thấu bản chất của Dương Thư Lạc. Tuy cậu ta có chút thông minh vặt vãnh, nhưng tận sâu trong lòng lại đầy mặc cảm và nghi ngờ. Lúc gặp bất kỳ vấn đề nào, phản ứng đầu tiên của cậu ta là đổ lỗi cho người khác.

Trần Mặc tựa tay vào nóc xe, nhìn cậu ta một lúc lâu.

Cuối cùng, cậu quyết định nói rõ hơn: "Dương Thư Lạc, cậu nên nhớ kỹ lại xem lý do vì sao cậu lại rơi vào tình cảnh ngày hôm nay. Là do tôi, hay do chính cậu? Tôi ép cậu cắt đứt với bạn bè của cậu à? Tôi khiến cậu bỏ lớp thực nghiệm? Tôi buộc cậu phải làm thân với Trần Kiến Lập, hay tôi xui cậu tìm phóng viên?"

Khóe miệng Dương Thư Lạc giật giật, cậu ta cười lạnh: "Giờ mày đang đứng ở trên cao, tất nhiên có quyền lên giọng chỉ trích tao rồi."

"Được thôi." Trần Mặc nhướng mày. "Tôi đang phí lời với cậu."

"Mày đứng lại!"

Dương Thư Lạc định nhào tới kéo cậu lại.

Lúc này, Tịch Tư Yến cuối cùng cũng ra tay can thiệp. Hắn mở cửa xe và ra hiệu cho Trần Mặc: "Lên xe trước đi."

Trần Mặc nhìn hắn rồi lại nhìn Dương Thư Lạc.

Cậu cúi người bước vào xe theo lời hắn.

Xe có khả năng cách âm rất tốt, Trần Mặc gần như không nghe thấy cuộc đối thoại bên ngoài. Cậu chỉ thấy Dương Thư Lạc cứ nói gì đó, miệng cậu ta mấp máy và mắt dần đỏ lên.

"Tớ biết mà, cậu đã thích nó lâu rồi đúng không?" Dương Thư Lạc nhìn cánh cửa xe đóng chặt với ánh mắt đầy hận thù, nghĩ đến những tin nhắn cảnh cáo của Tịch Tư Yến trước đó mà càng thêm tuyệt vọng: "Tịch Tư Yến, đây là nhà họ Dương. Dù nói gì thì Trần Mặc cũng là con ruột của nhà này! Bây giờ ai trong nhà họ Dương cũng mong muốn nó ở lại chứ không phải tớ. Cậu lo lắng cho nó đến mức phải đích thân đưa nó đi sao?"

Tịch Tư Yến lạnh lùng nhìn cậu ta: "Nói xong chưa?"

"Chưa!" Dương Thư Lạc gần như phát điên: "Rõ ràng tớ là người thích cậu trước, tại sao hả?!"

Tịch Tư Yến đáp: "Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích lý do với cậu."

"Vậy tại sao cậu còn đứng đây nghe tớ nói?"

Tịch Tư Yến bước lên hai bước. Trong đôi mắt bàng hoàng của Dương Thư Lạc, hắn hơi cúi người xuống và chậm rãi nói: "Tôi chỉ nói một câu, và chỉ nói một lần. Tránh xa cậu ấy ra."

Những cảm xúc u ám trong mắt Dương Thư Lạc chưa kịp tan đi, cậu ta đã thấy Tịch Tư Yến đứng thẳng lên rồi bình thản nói: "Cậu nghĩ hôm nay là ngày tồi tệ nhất của cậu ư? Trần Mặc đã quyết định rời khỏi nhà họ Dương, tôi hy vọng từ giờ đến khi thi đại học cậu ấy có thể yên ổn. Tôi nghĩ cậu hiểu điều tôi đang nói. Sẽ có nhiều ngày tồi tệ hơn nữa, tùy lựa chọn của cậu."

Không câu nào là đe dọa, nhưng ý đe dọa lại rất rõ ràng.

Trong lời nói không có vẻ gì là bảo vệ, nhưng lại là sự bảo vệ to lớn.

Dương Thư Lạc bị choáng ngợp trước con người của Tịch Tư Yến hôm nay.

Hình ảnh của người thanh niên cao lớn trưởng thành hiện lên trước mắt. Hắn như núi và biển sâu thẳm và còn mang theo cả cái bóng của một người khác. Điều đó mang đến những chấn động không lời.

Sự sợ hãi trong mắt Dương Thư Lạc như hiện rõ, nhưng ngay sau đó cậu ta bật cười như một kẻ bị bệnh thần kinh.

Cậu ta thốt ra những lời độc ác nhất.

"Tịch Tư Yến, tôi nguyền rủa người mà cậu yêu suốt đời này sẽ cô độc đến chết, không nhà không cửa, không nơi nương tựa! Tương lai khó nói lắm, cứ chờ mà xem."

Những lời nói đó nghe như Dương Thư Lạc phát tiết trong cơn tức giận, nhưng không hiểu sao chúng lại khiến linh hồn của Tịch Tư Yến chấn động. Đôi mắt hắn lập tức trở nên lạnh lẽo.

7 giờ tối.

Chiếc Maybach dừng lại ở trước một khu chung cư cách trường không xa, chưa đến một cây số.

Trần Mặc vốn đã hẹn gặp để xem nhà nhưng do đã quá muộn nên cậu đành lấy chìa khóa từ bảo vệ rồi tự đi xem một mình.

"Muốn đi cùng không?" Trước khi xuống xe, Trần Mặc hỏi.

Từ lúc rời khỏi nhà họ Dương, Trần Mặc không rõ hắn và Dương Thư Lạc đã nói gì, nhưng tâm trạng của Tịch Tư Yến rõ ràng không tốt, mà sắc mặt Dương Thư Lạc khi rời đi thì xanh mét, có vẻ như cậu ta đã bị dọa cho sợ hãi.

Khi Trần Mặc hỏi, Tịch Tư Yến chỉ trả lời ngắn gọn rằng không có gì.

Không có gì mà dọa người ta sợ hãi đến mức đó sao.

Tịch Tư Yến nhìn ra ngoài cửa sổ xe một lúc, sau đó bước xuống trước: "Đi thôi."

"Cậu muốn lên đó thật à?" Trần Mặc đi theo, vòng qua phía hắn rồi nói: "Tôi chọn chỗ này vì nó gần trường. Khu chung cư này cũng cũ rồi, môi trường chắc cũng bình thường thôi. Cậu nhìn xem, buổi tối mà mấy đèn đường trong khu cũng hỏng hết, tối om cả."

Trần Mặc vừa nói vừa tìm đến tòa nhà mà mình sắp xem.

Vào tiểu khu rồi chỉ đi khoảng 50 mét là đến nơi.

Căn hộ ở tầng năm, không có thang máy.

Đi dọc theo cầu thang hẹp, Trần Mặc quay lại nhắc nhở Tịch Tư Yến đang đi sau: "Cẩn thận đấy."

"Ừ." Tịch Tư Yến đáp lại.

Giọng nói có chút trầm thấp, có vẻ hắn không hài lòng với nơi này.

Đặc biệt khi vừa lên đến tầng năm, cánh cửa căn hộ bên cạnh đột ngột mở ra. Một người đàn ông trung niên người để trần, tóc tai bết dầu, tay cầm chai bia thò đầu ra. Hình ảnh này khiến Trần Mặc không khỏi nghĩ đến Trần Kiến Lập. Người đàn ông đó say xỉn, có lẽ thấy Trần Mặc còn trẻ nên nói bằng giọng điệu không mấy đứng đắn: "Ê, nhóc thuê nhà à? Anh đây có phòng trống đấy, thuê không?"

Trần Mặc nhăn mặt. Gọi cậu là nhóc hả? Cậu cao gần một mét tám, chẳng qua hôm nay mặc áo hoodie nên trông hơi gầy thôi.

Trần Mặc còn chưa kịp hé môi.

Người đi sau đã lạnh lùng lên tiếng: "Cút."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK