Nồi đất trong bếp đang sôi ùng ục, khắp căn nhà toàn một mùi thơm nồng nặc. Đây là quá trình nấu món canh sâm bồ câu hầm chung với thuốc đông y tạo ra thứ mùi vô cùng đặc biệt.
Trần Mặc đã chọn mua căn nhà này trong khoảng thời gian bận rộn nhất của công việc.
Một là để thuận tiện, hai là vì ánh sáng nơi đây cực kỳ tốt.
Cậu đã từng tổ chức cuộc họp với người khác ngay trong phòng khách, thức đêm viết báo cáo học thuật, cũng từng mệt đến mức chẳng buồn về phòng mà ngủ luôn trên ghế sofa.
Nhưng đây là lần đầu tiên Trần Mặc cảm nhận được hơi thở mộc mạc giản dị của cuộc sống bình thường, nó khiến cậu chẳng mấy chốc đã có thể dễ dàng thiếp đi.
Vậy nên khi Tô Thiển Nhiên nhắn hỏi.
Trần Mặc gõ phím trả lời: "Đúng, không sai, quay lại với nhau rồi."
Tô Thiển Nhiên lập tức đáp lại: "Vậy nên hai người ngủ chung thật rồi đấy hả? Hay là sống chung luôn rồi?"
Trần Mặc đáp: "Mấy câu vậy nên, hay là của chị là có ý gì đấy hả?"
Tô Thiển Nhiên: "Em không hiểu một gã đàn ông cao hơn mét tám cứ lăn qua lăn lại hai tiếng không chịu nhắm mắt tra tấn cỡ nào đâu. Chị hỏi rồi, anh ta nói anh ta nghi ngờ nhà họ Tịch đang lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn."
Trần Mặc: "...Anh ta bị bệnh à?"
Sự hoài nghi này của Trần Mặc không phải không có căn cứ.
Cậu không tài nào hiểu được Dương Chích đang nghĩ gì nữa, nhưng cậu nghĩ mình sẽ vì Dương thị hợp tác vói Tịch Tư Yến trong một cuộc giao dịch không đứng đắn lắm. Hoặc trong nhận thức của cậu thì Tịch Tư Yến đúng kiểu nhân lúc cháy nhà còn hôi của, ép cậu đồng ý thỏa thuận bất bình đẳng nào đó.
Tô Thiển Nhiên: "Chuyện này thì chị hiểu được. Năm đó Tịch Tư Yến ra nước ngoài, một phần nguyên nhân cũng do có nhà họ Tịch xen vào, mặc dù không phải là lý do chính nhưng nhà họ Dương không đủ mạnh là thật. Dương Chích từng nói với chị mà, ngày cậu chính thức tiếp quản Trung tâm nghiên cứu công nghệ mới, ông nội đã dặn anh ta. Ông nói người của nhà họ Tịch một khi đã xác định điều gì hay ai đó thì sẽ không dễ dàng buông tay, nếu sau này cậu buộc phải làm trái với mong muốn của mình, anh ta sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn được. Đây không chỉ là lời dặn của ông, mà chị biết trong lòng anh ta, em vẫn luôn là một người em ruột thịt, chỉ là anh ta chưa bao giờ nói điều đó ra mà thôi."
Trần Mặc vẫn cứ cầm chiếc cốc trong tay mãi không uống.
Tâm trạng cậu khó tránh khỏi có phần nặng nề hơn.
Vì người ông âm thầm tính toán đường lui cho cậu, giờ đây vẫn đang nằm hôn mê trong bệnh viện.
Còn người mà kiếp trước cậu luôn xem là kẻ địch, thì đến kiếp này lại có người nói với cậu rằng hắn luôn xem mình như em trai.
Những lần đối đầu như nước với lửa, từng câu nói cay độc đến tận xương vẫn còn đang in hằn trong tâm trí cậu. Trần Mặc tin Dương Chích trong kiếp này đã thay đổi rất nhiều, nhưng cậu vẫn còn hoài nghi việc hắn thật sự coi cậu là em trai.
Bởi vì cậu vẫn nhớ rất rõ câu nói kia --- Trong nhận thức của Dương Chích tôi chỉ mãi mãi có một người em trai, và người đó không bao giờ là cậu.
Cậu không rõ bản thân sau khi chết rồi, ngày Dương thị phá sản biểu cảm của hắn ra làm sao.
Cậu không biết và cũng chẳng hứng thú muốn biết.
Chỉ có điều Dương Chích đời này lại hứa với ông nội.
Lần này, Trần Mặc cũng sẵn sàng dốc sức vì nhà họ Dương thêm một lần nữa.
Khi Tịch Tư Yến mang theo hai túi lớn bước vào nhà, Trần Mặc vẫn ngồi trên ghế sofa gõ bản kế hoạch.
"Cậu mua gì thế?" Trần Mặc ngẩng đầu hỏi.
Tịch Tư Yến: "Đều là những đồ dùng hàng ngày cần thiết thôi."
Ánh mắt Trần Mặc dõi theo hắn, nhìn hắn thay giày ở cửa rồi xách túi vào bếp, sau đó cầm túi chườm nóng bước ra đặt lên đầu gối cậu.
Sự ấm áp từ túi chườm nóng thấm vào trong xương, cũng làm ấm đôi cổ tay đang se lạnh của cậu đặt trên bàn phím.
Trần Mặc khẽ quay người làm mái tóc rũ xuống trán, chợt cậu lên tiếng: "Ai không biết còn tưởng Tân Duệ vừa mới nghiên cứu ra robot gia đình thông minh nào đó chứ, lại còn gọi là cậu ấm nhà họ Tịch cơ đấy?"
Tịch Tư Yến đắp chăn cho cậu, liếc cậu một cái: "Chẳng lẽ không toàn năng quá à?"
"Cậu muốn toàn năng luôn sao?" Trần Mặc nói: "Mệt lắm đấy."
Khóe miệng Tịch Tư Yến khẽ nhếch: "Rất sẵn lòng phục vụ bất cứ khi nào cậu cần, nhưng tôi thiên về cung cấp giá trị cảm xúc và dịch vụ giác quan hơn." Trần Mặc hiểu ý hắn ngay, còn lườm cho hắn một phát: "Vậy chắc chương trình của cậu gặp bug rồi đấy, chả hiểu lệnh chủ nhân gì cả."
"Vậy à?" Tịch Tư Yến nâng cằm cậu lên, cúi người đặt một nụ hôn thật khẽ lên môi cậu rồi ngắm nghía nó một chút, giọng khàn khàn: "Vậy chắc do cậu chưa nghiên cứu kỹ đấy chứ, thử thêm vài lần sẽ rõ ngay."
Nói xong, hắn chủ động đứng dậy.
Ngay khi thần trí của Trần Mặc còn đang bị dẫn dắt chưa kịp hoàn hồn lại để phản bác thì người kia đã đi vào bếp.
Một người dù trong văn phòng hay bất cứ bữa tiệc nào cũng đều mặc vest chỉn chu, giờ lại mang tạp dề đứng trong bếp. Chỉ bóng lưng thôi cũng đủ khiến Trần Mặc nảy sinh cảm giác mong cho thời gian cứ dừng lại mãi như vậy.
Cậu chỉ muốn ích kỷ giữ lại người kia cho riêng mình, ngay lúc này và vĩnh viễn về sau.
Vào thứ Ba này, khi cổ phần của Dương Thị liên tục bị pha loãng, sau một cuộc họp cổ đông bí mật, CM bất ngờ tuyên bố nắm giữ 37,6% cổ phần của Dương Thị, vượt qua giới hạn kiểm soát quyền lực quan trọng, đồng thời có quyền phủ quyết mọi vấn đề lớn của tập đoàn.
Cuộc tranh chấp nội bộ trong tập đoàn, ban đầu nhìn từ bên ngoài chỉ là tranh giành tài sản gia đình dẫn đến xung đột cổ phần, giờ đây đã trở thành trò chơi của giới tài chính.
Hôm nay, tại tập đoàn Dương Thị, trong chuỗi biến động căng thẳng thì sự kiện này đã đạt tới đỉnh điểm và trở thành tâm điểm chú ý chưa từng có.
Phe phái giờ đây chia làm hai nửa. Rõ ràng bên ngoài nhìn vào thì người dẫn dắt hai bên là Dương Chích và Dương Thư Lạc, nhưng sau đó lại trở thành cuộc đối kháng giữa hai thế lực tài chính CM và UA.
Bên ngoài đã trở nên hỗn loạn với vô vàn cuộc thảo luận sôi nổi:
【Cuối cùng Dương thị cũng không thoát được số phận bị công ty nước ngoài thâu tóm rồi ư?】
【Chớ kết luận vội, ai thắng ai thua còn chưa chốt đâu, dù UA có vẻ đang chiếm ưu thế nhưng đừng quên, ba năm trước cũng có vụ án tài chính chấn động phố Wall nhé, UA thua thảm hại cỡ nào.】
【CM nhảy vào đúng là khiến mọi người ngạc nhiên.】
【Mà thật ra quan hệ thân thiết xưa giờ của nhà họ Tịch và họ Dương chả có gì lạ cả. Bất ngờ ở chỗ đứa con riêng kia kìa, vì tranh quyền mà không ngại giao cả gia nghiệp cho người ngoài luôn.】
【Con riêng gì chứ, người ta là con nuôi mà.】
【Trước giờ chưa nghe thấy tên này trong giới, liệu có phải là nhân vật mang theo kịch bản trả thù, lúc nhỏ bị gia đình phát hiện là con ruột nhưng bị đối xử tệ bạc, sau đó ra nước ngoài và quay lại đoạt quyền không?】
【Không thể nào, tôi nhớ từng đọc ở đâu đó nói rằng người con ruột kia không có mối quan hệ tốt với nhà Dương mà.】
【Chuyện lần này lớn vậy mà người chớ hề xuất hiện lấy một lần.】
【Chắc không hào hứng tham gia đấy.】
Chỉ có một số ít người nhận ra, giữa trận chiến tranh giành trông có vẻ như mâu thuẫn anh em này, thật chất còn có một bên khác nằm trong hàng thừa kế hợp pháp nữa.
Và khi ngoài kia còn đang đồn đoán về mối quan hệ giữa người này và nhà họ Dương không tốt, hoặc có khi không tham gia, thì số ít đã tinh mắt phát hiện ra, trong cuộc đàm phán đa phương đã có một sự xuất hiện cực kỳ nổi bật.
Sáng sớm hôm đó có phóng viên chụp được đại diện CM là Hàn Kiền, bước ra từ trong xe cùng thanh niên trẻ tuổi.
Cả hai sóng vai đi cạnh nhau, người thanh niên đó mặc một bộ vest đen, trông không giống trợ lý cũng chẳng hề giống cấp dưới chút nào. Thỉnh thoảng Hàn Kiền sẽ nghiêng đầu sang trao đổi vào câu, người này sẽ khẽ gật đầu một cái, khí chất bất phàm điềm tĩnh.
Đến trước cửa lại đụng mặt với tổng giám đốc Dương Chích của Dương thị. Mà điều kì lạ ở đây là Dương chích không chào hỏi đại diện của CM ngay mà quay sang hỏi Hàn Kiền đi cùng, hành động này không có gì là lạ cả, nhưng rõ ràng toát lên sự quen thuộc thân thiết.
Theo lý mà nói, phe phái của Dương Chích phải dựa vào CM làm chủ lực.
Thế nhưng trong tất cả các bức ảnh được lan truyền hôm đó, trung tâm của mọi khung hình lại là người thanh niên bí ẩn không rõ danh tính kia.
Vì an ninh rất nghiêm ngặt nên hầu hết các bức ảnh chỉ chụp được góc nghiêng, không có ảnh chính diện đầy đủ.
Ban đầu giới truyền thông cũng khá mơ hồ, nhưng để giành được trang nhất nên họ đã bỏ qua việc tìm ra thân phận người này, từ đó bắt đầu dấy lên những đồn đoán, thậm chí có người còn cho rằng đó chính là sếp của CM.
【Tôi nhớ tổng giám đốc CM đâu có giống thế này, tôi từng xem phỏng vấn độc quyền anh ta ở nước ngoài trông khí chất hoàn toàn khác biệt mà.】
【Cảm giác như người này có thân phận không hề tầm thường.】
【Truyền thông toàn lũ ăn hại, ngay cả danh tính người tham dự còn chưa xác nhận được đã đăng tin khắp nơi. Ai cũng thấy rõ quyền bỏ phiếu của người này chắc chắn cao hơn Hàn Kiền.】
Những lời đồn dấy lên khi buổi đàm phán bắt đầu được hai mươi phút, một tờ báo vô danh đăng tải một đáp án nước đôi không rõ ràng thông tin.
Tiêu đề bài báo: Chàng trai bí ẩn có thể trở thành nhân tố quyết định, nghi là con ruột nhà họ Dương lần đầu lộ diện.
Bài báo này không như các bài phân tích về vận hành tài chính hay xu hướng thị trường khác.
Điểm nhấn duy nhất từ đầu đến cuối chính là người thanh niên xuất hiện dưới ống kính truyền thông thu hút kha khá sự chú ý từ mọi người.
Tác giả cũng tuyên bố tin mình có được chỉ là tin hành lang.
Người đó tên là Trần Mặc.
Đúng vậy, cậu ấy không mang họ Dương, mối quan hệ với họ Dương không tốt cũng là sự thật. Người này lớn lên ở vùng nông thôn, và lần xuất hiện trong cuộc đàm phán rất có thể có liên quan đến sự việc xảy ra với ông cụ họ Dương này.
Bài báo rõ ràng được viết vội, không đào sâu thêm thông tin về Trần Mặc mà tập trung vào việc ông cụ gặp sự cố.
Cuối cùng, bài viết đưa ra kết luận: sự cố của ông cụ không phải là tai nạn mà có khả năng liên quan đến cuộc chiến quyền lực trong gia tộc. Đó là cả một âm mưu, và ngầm ám chỉ rằng người kế vị mà ông cụ chọn không phải là cháu trưởng Dương Chích, mà là Trần Mặc, người được tìm về từ nhiều năm trước.
【??? Vậy hóa ra đây là cuộc chiến ba bên tự tranh giành?】
【Hàn Kiền xuất hiện cùng cậu ấy vậy chứng tỏ CM không đứng về phía nhà họ Dương mà là đứng về phía Trần Mặc?】
【Rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể thuyết phục được CM vậy trời, còn tò mò hơn cả người con nuôi kia nữa.】
【Vậy cậu ấy cầm kịch bản trả thù thật đấy à?】
Khi đã xác định được tên và hình dáng đại khái của người này, cư dân mạng bắt đầu đào sâu hơn. Không đào thì thôi mà đào thì giật cả mình.
【Đứng thứ hai toàn tỉnh trong kỳ thi đại học...】
【Sinh viên xuất sắc đang học thẳng từ thạc sĩ lên tiến sĩ tại Đại học Q...】
【Một trong những nhà đầu tư sáng lập công ty khoa học kỹ thuật Tân Duệ...】
【Người đứng đầu trung tâm nghiên cứu phát triển...】
【Đang nắm giữ hơn chục bằng sáng chế quốc tế, ông trùm công nghệ sở hữu bằng sáng chế quốc gia...】
【Hóa ra tôi mới là thằng hề ở đây.】
【Sao tôi lại quên mất nhỉ, trong danh sách đội ngũ R&D của sản phẩm R2D mà bệnh viện chúng tôi vừa nhập về, người đứng đầu cũng là Trần Mặc mà!】
【Đại gia không chỉ là đại gia mà còn xuất thân từ gia đình danh giá.】
【Rốt cuộc là ai đã thôi miên làm tôi coi thường mấy kiểu gia độc tranh đấu vậy hả, hấp dẫn thôi rồi luôn.】
Trần Mặc cũng không biết rằng lý lịch của mình đã bại lộ, lúc này còn đang ngồi trên bàn đàm phán trong phòng họp rộng lớn. Giống như ở kiếp trước, cậu từng đối mặt với vô số người cạnh tranh trong vô vàng đợt đàm phán căng thẳng.
Đối diện với chiếc bàn dài, người đàn ông ngoại quốc khuôn mặt đỏ gay vì phẫn nộ.
Lunar mang một phần tư dòng máu trung hoa, nhưng lão có mái tóc xoăn vàng đã hói nửa đầu, bộ râu trắng rậm rạp, khuôn mặt nhăn nheo già nua hơn so với tuổi, mà đôi mắt đã đục.
Lão nhanh chóng trao đổi với phiên dịch viên bên cạnh, tay quơ quơ rất khoa trương, vừa giận vừa bất lực không thể làm được gì.
Trần Mặc nghe hiểu nhưng vẫn cứ mặc kệ. Cậu đứng dậy ném mấy cuốn tài liệu xuống bàn.
Tập tài liệu đầu tiên: "Đây là kết quả cuối cùng của cuộc bỏ phiếu cổ đông."
Tập tài liệu thứ hai: "Đây là chứng minh quyền thừa kế của vị hôn phu Dương Thư Lạc của anh không hợp pháp."
Tập tài liệu thứ ba: "Đây là văn bản liên danh bốn bên..."
...
Nghĩ đến người này năm lần bảy lượt muốn cướp tính mạng của Tịch Tư Yến, ánh mắt Trần Mặc lạnh căm căm, cậu chống hai tay lên bàn, gằn từng chữ: "Lunar."
Lúc đối phương quay đầu lại nhìn, Trần Mặc nói: "Anh không thắng được đâu. Mau đem cái túi rỗng tuếch cùng lòng lang dạ thú của mình cút sớm đi."