"Nếu tôi không đến thì hôm nay cậu định làm gì?" Tịch Tư Yến trả lời.
Trần Mặc biết hắn đang hỏi về chuyện gì, cậu suy nghĩ vài giây rồi nói: "Vậy thì chắc tôi sẽ phải xin lỗi... mỹ nữ tâm giao của cậu rồi. Tên họ Tần đó bị thần kinh, chắc tôi không nhịn đến cùng được đâu."
Tịch Tư Yến chú ý đến nửa câu đầu: "Không phải mỹ nữ tâm giao."
"Chẳng phải đã quen biết từ nhỏ rồi sao? Người ta thích cậu từ hồi cấp hai rồi."
Tịch Tư Yến tựa vào ghế, hắn bình tĩnh đáp: "Đúng là quen biết đã lâu. Nhà họ Liêu chỉ có một đứa con gái duy nhất nên nuôi dưỡng rất cẩn thận. Tuy nhiên, cũng không tránh khỏi sự kiểm soát chặt chẽ của cha mẹ. So với Tôn Hiểu Nhã có tính cách bốc đồng của thì cô ấy nhạy cảm hơn nhiều. Hồi cấp hai, vì ngoại hình nổi bật mà cô ấy rất được chú ý và bị quấy rối khá nhiều. Lúc đó, tôi và Tề Lâm lo có chuyện gì xảy ra nên phải thay phiên đưa cô ấy về nhà. Tôi đoán cô ấy đã đặt tôi vào vai trò của một cứu tinh, nhưng tiếc là tôi không phải."
Thực ra về bản chất, Tịch Tư Yến là một người lạnh lùng.
Hắn làm việc chu toàn, năng lực xuất sắc ở mọi khía cạnh, là kiểu người rất dễ khiến các cô gái nảy sinh tình cảm. Đồng thời, lý trí của hắn luôn chiếm ưu thế, không phải là người hành động theo cảm tính.
Đa phần những hành vi hiếm hoi đi ngược lại bản chất đều dành cho Trần Mặc.
Ví dụ như lúc Trần Mặc vừa vào ký túc xá và động tay động chân với Lý Duệ, không ngờ hắn lại dùng quyền thế để đàn áp người ta.
Ví dụ như khi biết tình cảnh của cậu, hắn đã sử dụng mối quan hệ mà ông nội để lại cho hắn.
Ví dụ như việc ngầm gợi ý cho cha mẹ về chuyện come out, lần đầu tiên hôn cậu, v.v.
Nếu xét kỹ từng chi tiết thì thấy, hắn đã nhiều lần hành động ngược lại lý trí khi ở bên Trần Mặc.
Bây giờ nhìn Trần Mặc.
Cậu đang lười biếng tựa vào ghế, đôi chân dài được quần jeans ôm sát đang duỗi thẳng về phía trước cố gắng tìm một tư thế thoải mái. Khi sự thư thái ấy hiện rõ, Tịch Tư Yến biết đó là vì Trần Mặc không phòng bị với hắn.
Dù là khi mới bắt đầu với vẻ ngoài không có ham muốn gì, hay khi thể hiện sự quyết đoán không sợ hãi mọi thứ, Tịch Tư Yến đều có thể cảm nhận rõ sự cảnh giác và xa cách ẩn dưới tất cả những biểu hiện trên.
Tịch Tư Yến từng suy đoán rằng có thể do môi trường trưởng thành hoặc cú sốc khi thân thế bị phơi bày quá lớn. Thoạt nhìn có vẻ hợp lý, nhưng đâu đâu cũng ẩn chứa nhiều điểm vô lý. Nhưng dù thế nào đi nữa thì Tịch Tư Yến cũng có thể nghe rõ tiếng tim đập mạnh mẽ của mình mỗi lúc thấy Trần Mặc dần hòa nhập với đám đông, dần dần gần gũi với hắn và thậm chí lúc họ tiến xa đến mức này. Linh hồn hắn dường như rung lên trong từng nụ hôn với cậu.
"Thích" ai đó là cảm giác không thể lừa mình dối người được.
Hắn hiểu rõ bản thân nên càng phải cẩn thận từng ly từng tí, thận trọng trong từng bước đi.
"Đã biết là muốn đi đâu chưa?" Tịch Tư Yến lại nhắc đến chủ đề này.
Trần Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Sau cơn mưa lớn, dường như thành phố Tuy được khoác lên mình một diện mạo mới.
Trần Mặc đã sống ở thành phố này nhiều năm, nó đã chiếm khoảng một phần ba thời gian trong hai mươi tám năm ngắn ngủi của cậu. Trong kiếp này, nếu không có gì bất ngờ thì tương lai cậu vẫn sẽ tiếp tục sống ở đây.
Trần Mặc khẽ nói: "Tôi muốn về thăm lại nơi ấy."
"Gì cơ?" Tịch Tư Yến không nghe rõ, hắn bèn nghiêng người về phía cậu.
Hắn ngay sau lưng Trần Mặc, khi cậu quay đầu lại thì suýt chút nữa đụng phải hắn. Nhưng Trần Mặc không để tâm đến chuyện đó, cậu nhìn Tịch Tư Yến rồi nói: "Thôn Du Hoè, tôi định về thăm lại nơi đó."
Tịch Tư Yến không nói gì.
Nhưng Trần Mặc có thể đoán được từ sắc mặt hắn rằng hắn không đồng tình.
Trần Mặc cười nhẹ, cậu không thay đổi tư thế quá gần gũi giữa hai người, chỉ mở miệng nói: "Sao trông cậu nghiêm trọng thế? Thật ra thôn Du Hoè không phải toàn ký ức tồi tệ thôi đâu. Trước đây bên truyền thông nói quá lên thôi, thế nên mới khiến mọi người nghĩ rằng nơi đó chỉ toàn là phong kiến và lạc hậu, chẳng có gì đáng giá. Thật ra không phải vậy."
Tịch Tư Yến khẽ ừ để ám chỉ rằng hắn đang lắng nghe, đồng thời vỗ nhẹ vào vai Trần Mặc ra hiệu cậu nằm xuống.
Trần Mặc đã đứng suốt buổi tiệc, tối qua cậu còn thức khuya để lên kế hoạch cho dự án với lão K nên cậu không khách sáo nữa.
Cậu nằm xuống đùi Tịch Tư Yến, tìm một vị trí thoải mái để tựa đầu vào và rồi thở dài một hơi.
Sau đó, cậu nhìn lên trần xe rồi nói tiếp: "Cậu có thấy bầu trời đêm ở nông thôn bao giờ chưa? Nhiều sao lắm, tôi chưa bao giờ thấy sao sáng được như thế ở thành phố Tuy. Ban đêm, lúc đi ngủ luôn nghe thấy tiếng chó sủa và tiếng côn trùng trong đồng ruộng. Hàng xóm cũng không lạnh lùng như ở thành phố, sống cạnh nhau nửa năm rồi mà còn không biết là nam hay nữ. Bên cạnh nhà họ Trần có một đứa trẻ, tạm gọi nó là Tiểu Hắc đi, vì nó bị cháy nắng đen nhẻm, lại gầy, tám tuổi nó đã theo cha mẹ lên thành phố rồi. Cậu biết ước mơ của cậu nhóc là gì không?"
"Là gì vậy?" Tịch Tư Yến vừa nghe vừa vuốt nhẹ tóc cậu.
Trần Mặc: "Là trở thành thợ cắt tóc. Vì nó thấy những người mới mười mấy tuổi đã đi làm, đến Tết về nhuộm tóc đủ màu trông cực kì ngầu."
Trần Mặc vừa nói vừa bật cười, không phải cậu cười vì cho rằng ước mơ đó quá tầm thường, mà là cười thư thả khoan thai.
Tịch Tư Yến nhìn xuống cậu, suy nghĩ: "Cậu ngưỡng mộ thằng nhóc à?"
"Ừ, đúng vậy." Trần Mặc thoải mái thừa nhận, cậu cười: "Người có ước mơ ai cũng đáng ngưỡng mộ cả. Trước đây, từ này đối với tôi quá xa xỉ nên tôi muốn quay lại chốn xưa, có thể tôi sẽ rõ hơn về con đường mà tôi cần đi tiếp."
Trần Mặc không phải người có ước mơ.
Trước mười bảy tuổi, cậu chỉ mong được sống sót. Còn những năm tháng sau này đã bị tham vọng chiếm lĩnh.
Vài ngày trước, lúc lão Cẩu nhắc đến khoảng thời gian cậu ta nghỉ hè ở quê, Trần Mặc đã có suy nghĩ mơ hồ này. Đến khi Tịch Tư Yến lại nhắc đến kế hoạch đi chơi, Trần Mặc thuận miệng nói ra ý tưởng của mình.
Tịch Tư Yến trầm ngâm vài giây rồi nói: "Được, tôi đi với cậu."
Trần Mặc khẽ mỉm cười.
Kiếp trước, Trần Mặc đã cắt đứt mọi liên hệ với thôn Du Hoè từ năm mười bảy tuổi. Từ đó trở đi cậu chưa từng quay lại nơi đó lần nào. Cậu từng tưởng tượng đến việc trở về, nhất là khi liên tiếp bị hãm hại ở công ty và cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương. Nhưng trong tưởng tượng của cậu, trở về đồng nghĩa với việc đặt một dấu chấm hết cho cuộc đời mình.
Cậu đã lớn lên ở đó và nghĩ rằng sẽ chết ở đó, không ai biết, cũng chẳng cần ai tìm thấy.
Thế nhưng kết cục bi quan đó cuối cùng không thành hiện thực.
Cậu chết dưới chân một tòa nhà bỏ hoang ở Thành phố Tuy. Từ đó, cậu không còn biết gì nữa, cũng chẳng có cơ hội được biết những chuyện xảy ra sau khi mình chết.
Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ thực sự quay trở lại, mà lần này, cậu cũng không còn một mình nữa.
Đã có người nói: Tôi đi với cậu.
Sau đó, Trần Mặc ngủ quên trên ghế sau của chiếc xe đang lăn bánh đều đều.
Cậu không biết rằng trong quãng đường ngắn ngủi khi cậu ngủ, Tịch Tư Yến đã nhìn cậu rất lâu.
Cuối cùng, hắn hỏi chú Lâm tài xế một câu.
Hắn nói: "Chú Lâm, cậu ấy nhắc đến nơi từng sống như thể đã hoàn toàn buông bỏ vậy. Rõ ràng chỉ mới một năm, nhưng nếu là con, con tự nhận mình không làm được. Còn chú Lâm thì sao?"
Chú Lâm nhìn người đang gối đầu trên đùi chàng trai cao lớn kia, lắc đầu đáp: "Đặt mình vào vị trí đó, chắc chắn là không thể." Rồi chú Lâm tiếp tục kết luận: "Vì thế cậu ấy rất mạnh mẽ. A Yến, ông nội của con sẽ không dễ dàng đồng ý để con ở lại đâu, con thật sự không muốn suy nghĩ thêm sao?"
Tịch Tư Yến không nói gì, nhưng chú Lâm cảm nhận được sự từ chối không lời của hắn. Quả nhiên, Tịch Tư Yến đáp: "Nếu con quyết định rời đi, thì ngay từ đầu đã không đụng chạm đến cậu ấy rồi."
Chú Lâm lắc đầu, không khuyên bảo thêm nữa.
Người mà ta gặp thời trẻ luôn là người ta trân quý nhất, nhưng cũng dễ bỏ lỡ nhất.
Nói cho cùng, chú Lâm cũng rất thích Trần Mặc. Tình cảm của thiếu niên tuy đang nồng nàn, nhưng cách cả một đại dương thì tương lai dường như không thể thấy được.
Ông cụ nhà họ Tịch từng nói rằng Tịch Tư Yến quá kiêu ngạo.
Chú Lâm thì lại nghĩ hắn quá thông minh và tự tin. Từ nhỏ đã như vậy, những gì hắn đã quyết thì gần như không thể lay chuyển.
Trần Mặc không biết chút gì về chuyện này. Mùa hè năm nay với cậu quá đặc biệt và cũng rất bận rộn. Cậu bắt đầu tham gia vào một số dự án trọng điểm mà Tô Thiển Nhiên đầu tư. Chủ yếu là đối phương cũng mới khởi nghiệp, nên cả hai giống như đang hợp tác với nhau. Bên cạnh đó, Trần Mặc còn có việc học, cậu tự học đủ mọi giáo trình, và cả Tịch Tư Yến nữa. Thời gian trôi qua nhanh đến nỗi cậu thấy không đủ để làm hết mọi việc.
Tịch Tư Yến cũng rất bận rộn, có khi một hai ngày họ không gặp nhau.
Nhưng cả hai liên lạc qua điện thoại rất thường xuyên, chủ yếu chỉ là những câu chuyện nhỏ nhặt, vụn vặt.
Cuối cùng, ngày mà Trần Mặc và Tịch Tư Yến hẹn xuất phát cũng đã đến.
Nhưng đêm trước đó đã có chuyện xảy ra.
Không phải ai khác, người gặp chuyện chính là Tề Lâm.
Khi nhận được tin nhắn từ Tịch Tư Yến, Trần Mặc bắt taxi chạy đến nơi. Đó là lần đầu tiên trong đời mà cậu cảm thấy như mình đang ngổn ngang trong gió.
"Cậu ấy... không sao chứ?" Trần Mặc hỏi.
Vào đêm khuya, trên con đường lớn.
Xung quanh không một bóng người.
Tề Lâm đang cởi trần, chỉ mặc mỗi một chiếc quần boxer, thậm chí còn không có giày. Cậu ta ôm lấy cánh tay mình, ngồi co ro, bất động bên cạnh tảng đá ven đường.
Thật khó để tưởng tượng những gì cậu ta đã trải qua trong thời gian qua.
Tịch Tư Yến dựa vào một chiếc xe thể thao đậu bên đường, hắn nhìn về phía Tề Lâm rồi đáp lời Trần Mặc: "Không sao. Nếu có gì thì cậu ta đã không thể sống sót ngồi ở đây."
"Tôi có chuyện!" Không ai ngờ rằng Tề Lâm đột nhiên bùng nổ, cậu ta ngẩng đầu hét lớn: "Đệt mẹ nó, tôi có chuyện! Mẹ kiếp! Đuỹ mẹ nó!"
Cậu ta gào lên, điên cuồng chửi rủa với không khí, trông cứ như mất trí.
Trần Mặc nhìn xung quanh rồi thử thăm dò: "Hay là cậu tìm cái gì mặc vào trước đi? Dù chỗ này không có nhiều người nhưng vẫn có xe cộ qua lại, tôi không muốn bị ai đó xem là biến thái đâu."
Tịch Tư Yến bèn dội gáo nước lạnh, hắn cười nhạt: "Quần áo đã bị người ta lột rồi sạch rồi."
"Ai lột quần áo cậu ấy?"
Tịch Tư Yến chỉ về phía Tề Lâm: "Bạn gái cậu ta."
Trần Mặc ngạc nhiên: "Hả?"
Sự thật đúng là ảo ma Canada như vậy đấy.
Tề Lâm và cô bạn gái quen qua mạng nửa năm cuối cùng cũng gặp nhau vào một đêm mưa bão.
Nhưng khi mở cửa, "cô bạn gái" kia lại là một người đàn ông cao to đen không hôi.
Sự thật cô "bạn gái ngực bự" hóa ra là người "đàn ông lực lưỡng" đã khiến Tề Lâm sốc nặng. Hơn nữa, hôm đó cậu ta bị gia đình kích động đến mức đầu óc rối bời, chẳng biết sao lại quyết định qua đêm ở đó.
Theo lời kể của Tề Lâm, cậu ta đơn phương đánh đấm với người đàn ông da ngăm kia. Nhưng sau đó, người kia lại nấu cho cậu ta một bát mì với hai quả trứng chần.
Thế là Tề Lâm bị dụ dỗ bởi một bát mì, cậu ta thấy người kia cũng không tệ lắm. Hơn nữa, người ta còn liên tục xin lỗi, nói rằng lúc đầu chỉ là vì buồn chán nên mới đăng ký tài khoản giả làm nữ. Không ngờ tình cảm của hai người càng ngày càng sâu đậm nên người kia không dám thú nhận sự thật. Thêm vào đó, theo mô tả của người đàn ông, Tề Lâm tin rằng người ta có hoàn cảnh khó khăn, cuộc sống vất vả nhưng lại rất tốt bụng và nhút nhát, thậm chí còn hay đỏ mặt ngượng ngùng nữa.
Tề Lâm đã tin vào những điều ngớ ngẩn ấy.
Kết quả tới cái nịt cũng không còn.
Trần Mặc không biết phải nói gì trước chuỗi diễn biến kỳ quặc này. Nhìn bộ dạng của Tề Lâm, cậu ngập ngừng hỏi Tịch Tư Yến: "Cậu ấy bị... làm nhục à?"
Từ xa, Tề Lâm lườm cậu một cái đầy oán trách.
Tịch Tư Yến ấn mi tâm, có vẻ hắn cũng đang cảm thấy bất lực. Hắn im lặng vài giây rồi nói: "Cậu ta đè người ta."
Trần Mặc không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cậu chợt nghĩ đến chuyện gì đó, cậu đành nói: "Tề Lâm vẫn còn là vị thành niên, phải không? Có kiện được không? Người kia đã trưởng thành rồi mà."
"Kiện cái gì," Tịch Tư Yến nhìn sang: "Kiện cậu ta bị ham mê đến mờ mắt hả? Hay kiện cậu ta não ngắn? Hơn nữa, trên căn cước của cậu ấy đã đủ tuổi thành niên rồi."
Tề Lâm đã "ngủ" với người kia, nghe nói là không chỉ một lần...
Cái giá phải trả là tỉnh dậy ở nơi khỉ ho cò gáy, tiền mặt và đồng hồ đều biến mất, quần áo cũng bị lột sạch. May mà đang trong mùa hè, nếu không chắc cậu ta đã chết cóng ngoài đường rồi.
Người kia biến mất như bốc hơi khỏi trần gian.
Tịch Tư Yến đã điều tra, người đàn ông kia không phải là người địa phương. Phần lớn thông tin về hoàn cảnh của người đó là thật, nhưng ngoài điều đó ra thì không có lời nào đáng tin cả.
Cái gì mà thích Tề Lâm, bị tính cách của cậu ta thu hút. Chỉ có mình Tề Lâm là tin chuyện đó thôi.
Sau khi tìm được chỗ mua quần áo cách đó một cây số, Tề Lâm mới chịu lên xe.
Cuối cùng Trần Mặc cũng nghĩ đến những truyền thuyết về cậu ta ở Thành phố Tuy về sau.
Cậu đoán rằng phần lớn có liên quan đến chuyện này.
Cậu an ủi: "Không sao đâu, dù tôi không hiểu tại sao cậu lại có thể làm chuyện đó với người cùng giới, nhưng giờ cậu quay xe thì vẫn còn kịp."
Tề Lâm co rúm ở cạnh cửa xe, trông như thể hồn đã lìa khỏi xác.
"Không kịp nữa, tôi không còn trong trắng nữa." Lúc Trần Mặc định nhắc nhở rằng câu này có vấn đề, thì cậu ta đột nhiên vùng dậy, giận dữ nói: "Tốt nhất tên ngốc đó đừng để tôi gặp lại anh ta! Tôi sẽ khiến anh ta hối hận vì đã xuất hiện trên cuộc đời này!"
Trần Mặc nhắc nhở: "Cậu tự dâng đến cửa, không làm thịt cậu thì làm thịt ai?"
Tịch Tư Yến tiếp lời, như đâm thêm dao vào vết thương: "Nếu cậu có một chút não thì đã phải lùi bước từ ngay từ cái nhìn đầu tiên, chứ không phải đã lao vào rồi còn lên giường với người ta đâu."
Tề Lâm suy sụp.
Cậu ta hét lên: "Mẹ kiếp! Hai người chưa lên giường hay gì mà còn dám nói tôi nữa?!"
Tịch Tư Yến cười lạnh: "Chưa, đồ ngốc."
Tề Lâm ngơ ngác một lúc rồi nước mắt tuôn trào, cậu ta hoàn toàn sụp đổ.